Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Chương 33: Chỉ riêng hai chúng ta




Warning: Để đọc chap này các bạn cần có một tư tưởng thoải mái. Những việc gì cần đến sẽ đến.

-

Khi Nhi đến được sân bay cũng đã quá 9 giờ. Trả xong tiền cước taxi, Nhi nhanh chóng chạy vào trong. Nhìn lên bảng điện tử, chuyến bay của Tú đã đáp đúng giờ. Thấy mình đã trễ, Nhi hy vọng Tú vẫn còn chưa rời đi và vẫn còn quanh quẩn ở sân bay. Nhi chạy khắp nơi, đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc ấy trong dòng người đông đúc. Người thì nói lời chào đón, người thì nói lời tạm biệt. Sân bay quả là nơi hội tụ nhiều cảm xúc.

Khi máy bay vừa đáp xuống, Tú lập tức rời sân bay nhanh nhất có thể. Điểm đến đầu tiên của Tú là tiệm bánh nơi Nhi làm việc, vì đó là nơi duy nhất Tú biết được sẽ tìm thấy Nhi. Vì chỉ mang theo cái ba lô đeo trên người, Tú không phải mất thời gian lấy hành lý mà chạy thẳng ra bắt taxi đi ngay kẻo qua giờ đóng cửa.

Tìm kiếm một thời gian mà không thấy, Nhi nghĩ chắc Tú đã rời khỏi sân bay. Lấy điện thoại ra gọi cho Tú cuộc gọi đầu tiên sau hơn nửa năm, nhưng lại nhận được câu “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...” Có phải khi xuống sân bay vì gấp quá mà Tú đã quên bật điện thoại lên không? Nhi cố nghĩ đến một nơi mà Tú có thể đến, và rồi chỉ nghĩ ra được cửa tiệm nơi mình làm. Hy vọng suy đoán của Nhi là đúng.

Xe dừng trước cửa hàng, Tú liền vội vã chạy xuống xe vì thấy nhân viên đã bắt đầu dọn dẹp để đóng cửa. Nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ. Thấy một nhân viên nữ đang đứng ngoài lau cửa kính, Tú chạy lại hỏi thăm.

“Xin lỗi, cho mình hỏi hôm nay có Nhi ở đây không?”

Bạn nữ lắc đầu. “Hôm nay Nhi nghỉ làm, mình làm thay ca của cậu ấy.”

“À...vậy hả. Cảm ơn bạn.” Tú buồn rầu nói. “Vậy bạn có biết nơi ở của Nhi không?”

Bạn nữ hơi e dè với câu hỏi của Tú. “Bạn là ai thế? Tìm cậu ấy có việc gì?”

Lúc này, ngoài trời bỗng đổ cơn mưa.

“Mình là bạn của Nhi, từ Sài Gòn ra tìm Nhi. Nếu bạn biết địa chỉ, có thể cho mình biết được không?”

“Gì đấy?” Giọng của một người con trai hỏi. Tú nhìn qua, và nhận ra rằng người này chính là người con trai hôm đó. Đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực trong lòng.

“Tôi đến tìm Nhi.” Tú nói, mặt ngẩng lên cao. Anh ta chợt cười.

“Tôi biết cậu. Nghe danh không bằng nói chuyện tận mặt.” Anh ta đưa tay để bắt tay với Tú. Miễn cưỡng, Tú đưa tay bắt lại.

“Không ngờ cậu thật sự quay lại. Giỏi lắm. Muốn tìm Nhi phải không? Tôi cho cậu địa chỉ.” Anh ta quay đi tìm tờ giấy và cây viết. “Phải nói là cậu có bản lĩnh.” Anh ta cặm cụi ghi vài dòng xuống tờ giấy trắng vừa xé ra từ tập.

“Đây, của cậu. Chạy đi tìm mau.”

Tú vẫn chưa hiểu việc gì đang xảy ra, vì sao anh ta lại tốt với Tú như vậy. Nhưng Tú cũng biết ơn vì anh ta đã cho Tú một đầu mối quan trọng. “Cảm ơn.” Tú nói.

Anh ta cười một nụ cười bí hiểm. “Đi đi. Chúc cậu may mắn.”

Tú gật đầu chào rồi chạy ra ngoài. Trời đang mưa khá to. Thấy chiếc taxi lúc nãy mình lên vẫn còn đậu bên đường mà chưa đón khách mới, Tú chạy ra và leo lên lần nữa. Đưa địa chỉ của Nhi cho cậu tài xế, cậu ấy nói rằng chỉ mất khoảng hơn 10 phút là đến được địa điểm. Tú hối thúc cậu tài xế chạy càng nhanh càng tốt.

Nhi đến cửa tiệm, từ xe taxi trông ra thì thấy đèn ở ngoài đã tắt. Nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy Tú đâu. Nhi suy nghĩ, chẳng lẽ mình lại đoán sai hay sao? Đang nghĩ ngợi đến một địa điểm khác Tú có thể tới thì anh Hà đi ra. Nhi hơi bất ngờ vì tưởng hôm nay anh nghỉ ở nhà.

“Anh Hà ơi!” Nhi gọi từ trong xe. Thấy Nhi, anh Hà chạy vào tiệm tìm cây dù và chạy ra tiếp chuyện.

“Ủa sao anh ở đây?” Nhi hỏi. Nhi tưởng hôm nay là ngày nghỉ của anh Hà.

“Hôm nay đông khách, anh Ngọc phải gọi anh vào. Nhưng mà, điều này phải để anh hỏi em mới đúng chứ. Sao em đến đây? Không phải đang ở nhà sao?”

“Em vừa biết được tin Tú đến Hà Nội. Em chạy đi tìm nãy giờ, từ sân bay đến đây nhưng không gặp. Không biết còn đi đâu được nữa.”

“Về nhà em rồi.”

“Sao ạ?”

“Nãy anh cho địa chỉ nhà em rồi.”

“Cảm ơn anh!” Nhi vội vàng đọc địa chỉ nhà cho bác tài xế để đến với Tú ngay lập tức.

Đến được nơi, Tú chạy ngay vào toà nhà mặc cho trời mưa lớn. Vừa chạy đến cổng Tú đã bị bảo vệ chặn lại.

“Cháu đi đâu đấy?” Người bảo vệ, tầm khoảng hơn năm mươi tuổi hỏi.

“Dạ con lên nhà một người bạn.” Tú phân trần.

“Bạn cháu là ai? Ở nhà số mấy?”

Tú lấy tờ giấy nay đã hơi ướt vì mưa ra xem. “Dạ số 8B. Tên Nhi.”

“Cô Nhi lúc nãy vừa ra khỏi rồi không có ở nhà cháu ạ.”

“Vậy con có lên được không?”

“Không được. Vì lý do an toàn, không ai được lên trừ khi có sự đồng ý của chủ nhà. Nếu cậu muốn đợi thì ra mấy quán gần đây ngồi đợi đi, chừng nào chủ nhà về rồi cậu mới được vào.”

Tú cảm ơn bác bảo vệ rồi bỏ đi. Giờ này Nhi đi đâu vậy? Tú nghĩ. Đã hơn 10 giờ rồi. Trời lại đang mưa to, nếu đi một mình thì nguy hiểm quá. Còn người con trai hồi nãy, tại sao lại giúp Tú? Chẳng phải anh ta là người mới của Nhi hay sao? Nhưng cách cư xử của anh ta với Tú thì không giống như là người mới. Chẳng lẽ Tú thật sự đã hiểu lầm Nhi?

Mãi lo nghĩ làm Tú không màng đến những hạt mưa đang đổ như trút xuống đầu mình. Đến khi thấy lạnh mới phát hiện mình đã ướt hết cả. Cũng may ba lô Tú đeo có chống nước. Nhìn thấy bên kia đường có một quán vỉa hè để ngồi, Tú chạy sang và xin một ly trà nóng. Ngồi ở đây nếu Nhi có đi vào, chắc Tú sẽ thấy được. Uống gần hết ly trà, nhìn đồng hồ cũng đã 11 giờ mà không thấy người đâu cả. Tú bắt đầu sốt ruột. Đã đến được đây rồi, chẳng lẽ hôm nay vẫn chưa được gặp hay sao? Tú vừa uống hết ly trà, định gọi thêm một ly nữa thì nghe có tiếng xe hơi chạy đến. Có phải không?

Tú đưa mắt nhìn, một người con gái xuống xe. Sau đó là một đứa bé. Vậy là không phải. Cô gái đó hối hả ẵm đứa con chạy vào trong toà nhà và khuất mất. Tú lại tiếp tục chờ đợi.

Vài phút sau lại có một chiếc taxi khác đến. Lần này cũng là một cô gái bước xuống xe. Cô gái này mặc đầm, cầm cây dù chạy thẳng một mạch vào trong. Phải Nhi không? Cây dù to quá, che khuất tầm nhìn của Tú. Tú quay sang đưa tiền cho cô bán hàng để vào trong xem tình hình nhưng cô bán hàng bảo cô không lấy, cô tặng. Cúi đầu cảm ơn cô, Tú cầm ba lô lên. Chưa kịp chạy vào trong xem, cô gái đó đã hốt hoảng chạy ra ngoài, rồi chạy dọc xuống con đường tìm kiếm.

Là Nhi.

Tú đã thấy được.

Nhi chạy dài xuống về hướng bên trái, có phải tìm Tú chăng? Có phải chú bảo vệ đã nói gì? Tú lật đật chạy theo Nhi, đường trơn trượt làm Tú xém té mấy lần. “Nhi ơi!” Tú gọi. “Nhi ơi chạy chậm lại.”

Trời mưa to có vẻ như át cả giọng của Tú.

“Nhi!” Lần này Tú ráng hét lên hết cỡ.

Giọng hét cuối cùng cũng làm Nhi dừng lại. Nhi bất động vài giây, lưng vẫn xoay về Tú.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên những tán cây và những con đường.

Nhi hít một hơi mạnh như lấy can đảm và dần xoay lại nhìn Tú. Cả người Tú đã ướt vì mưa. Quần áo bám chặt vào người. Đôi mắt Nhi từ từ ngấn lệ rồi như thi đua với mưa xem bên nào có thể đổ xuống nhanh hơn. Tú bước từng bước một lại, ngập ngừng, không hiểu vì sao lại không muốn hấp tấp trong lúc này. Trên đường xe đi lại cũng vắng, chỉ có hai tâm hồn lạc lõng đang muốn tìm lại nhau.

Tú bước một bước cuối cùng và dừng trước mặt Nhi. Nhi ngước nhìn Tú, như vẫn không tin rằng ai đang hiện diện trước mắt mình. Hai tay Nhi đang bấu chặt thanh nắm cây dù như muốn bám vào nó để khỏi ngã khụy lúc này. Thấy vậy, Tú nhẹ nhàng đưa tay lên tháo gỡ áp lực đó.

“Tú...” Nhi nói khẽ, nước mắt đầm đìa. “Tú ơi...em...em xin lỗi. Em xin lỗi...em...”

Tú đưa ngón tay lên môi Nhi, cắt ngắn những gì Nhi muốn nói, và sau đó bàn tay Tú chuyển sang lau nước mắt cho Nhi. Vẫn dịu dàng và ân cần như mọi lần.

Rồi Tú ôm chầm lấy Nhi. Cái ôm đầu tiên sau gần tám tháng xa cách. Cái ôm chứa đầy bao nỗi nhớ thương cất giữ từng giây, từng phút, từng giờ. Cất giữ bao lời cầu nguyện từng ngày, từng tuần, từng tháng. Nhi ghì chặt lấy Tú, cả cây dù cũng vứt xuống đất. Hai tay Nhi ghì chặt lấy Tú như sợ nếu buông xuôi Nhi lại sẽ mất Tú một lần nữa. Tú cũng vậy, đầu Tú rút vào cổ Nhi, tìm hơi ấm mà bấy lâu nay Tú đã nhớ mong.

“Em có biết là Tú đợi giây phút này lâu lắm rồi không?” Tú lên tiếng. “Kể từ ngày em cất bước ra đi, Tú đã mong đến nó. Đừng bao giờ, đừng bao giờ bỏ đi nữa nghe chưa.” Lúc này, nước mắt Tú bắt đầu rơi. “Và em cũng có biết là trong những tháng qua, nhớ em đến ngây dại cả người không? Em đừng rời Tú nữa. Tú cần em. Tú cần em lắm.” Nhi không biết nói gì, chỉ biết gật đầu trong nước mắt. Bây giờ hai mảnh ghép vốn dĩ không nên tách rời cũng đã trở về bên nhau.

Trời mưa mỗi lúc một to và không có dấu hiệu ngừng, Nhi lấy lại bình tĩnh và nói khẽ với Tú. “Lên nhà em trú mưa.”

Tú buông Nhi ra, nhưng một tay liền tìm lấy bàn tay của Nhi mà nắm. Sau bao nhiêu tháng xa cách, chỉ có làm như vậy Tú mới thấy yên lòng. Nhi cúi xuống cầm cây dù lên và che cho cả hai, tuy là cả hai lúc này đã ướt hết. Nhi dẫn Tú vào trong, qua được bác bảo vệ và thẳng lên nhà.

Lên được đến nơi, Nhi mở chiếc túi da tìm chìa khoá mở cửa. Tìm được chìa, nhưng tay Nhi run lên vì lạnh nên mãi không đút vào được. Tú phải cầm lấy tay Nhi cho đỡ run và giúp Nhi mở khoá. Vào được đến bên trong, Tú mới phát hiện căn hộ không có ai.

“Bố mẹ em...đi đâu rồi hả?” Tú hỏi, cởi bỏ chiếc ba lô đang đeo để xuống ghế.

Nhi chạy vào nhà tắm lấy cái khăn rồi đi ra. “Bố mẹ vừa đi du lịch rồi.” Nhi nói, đưa khăn lên lau mặt rồi lau tóc cho Tú. “Chỉ có hai chúng ta thôi.”

“Hai chúng ta.” Tú lập lại. Nhi gật đầu.

“Tú có thể hỏi em một điều không?”

Nhi gật đầu lần nữa.

“Em có thể cho chúng ta một cơ hội nữa không? Cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu? Trong gần tám tháng qua Tú nhận ra được một điều, Tú không thể sống thiếu em. Em đi rồi để lại bóng tối bao trùm trong cuộc sống của Tú. Thật đó.”

“Tú biết gì không?” Nhi lên tiếng. “Chuyện của em Quân thật sự không liên quan đến chúng ta.”

“Ý em là...”

“Ý em là, bây giờ chúng ta không còn lý do gì để chia xa nhau nữa.” Nhi đưa tay đồ lên từng nét trên gương mặt của Tú như đang học ghi nhớ lại từng điểm. Từ trán, đến chân mày, qua mắt, xuống tới mũi, rồi đến đôi môi. Tay Nhi dừng lại ở đó. Đôi môi này đã từng là một thứ rất đỗi quen thuộc với Nhi. Nhi sẽ không bao giờ quên được lần đầu tiên được Tú hôn như thế nào. Nhi đưa mắt nhìn Tú, hai người đều đưa mắt nhìn nhau, cố đọc cảm nghĩ của nhau qua ánh mắt.

Rồi không đợi một phút giây nào nữa, Tú hôn lên đôi môi của Nhi. Cảm giác như ngày đầu tiên môi chạm lấy nhau ùa về, mang theo chút gì đó làm tê tái lòng người. Nhi đưa lưỡi, cố gắng giành lại những khoảng thời gian xa nhau. Tú cũng không chần chừ mà đón nhận, đáp trả cho Nhi. Tay Nhi đặt lên mặt Tú, rồi nhè nhẹ đặt lên phía trước ngực làm Tú rùng mình. Tú hôn Nhi sâu hơn nữa, khiến Nhi thở gấp. Nụ hôn dần chuyển thành khao khát. Tay Nhi đưa lên nút áo đầu tiên của Tú và mở nó ra.

Rồi nút thứ hai.

Nút thứ ba.

Nút thứ tư.

Dần dần đến nút cuối cùng. Nhi cởi bỏ chiếc áo sơ mi của Tú rồi ném qua một bên. Áo ướt rồi.

Vừa hôn Tú, Nhi vừa dẫn lối Tú vào phòng của mình. Mò được vào đến trong thì cả hai ngã nhào lên giường. Ánh đèn ngủ trong phòng chỉ đủ sáng mập mờ. Tú thở hổn hển, dừng nụ hôn lại và nhìn Nhi. Có phải cả hai đang chuẩn bị bước thêm một bước lớn không?

“Tú...” Nhi gọi, tay đưa lên vuốt mặt âu yếm. “Tú còn yêu em không?”

“Chưa bao giờ ngừng yêu em cả.” Tú trả lời.

“Vậy...hãy đưa em...đến đó.”

Tim Tú đập càng lúc càng nhanh. Mặt Nhi có chút ửng đỏ.

“Đến nơi chỉ có hai chúng ta. Đến nơi chúng ta có thể hoà làm một.”

“Em...có chắc không?”

Nhi gật đầu. “Em muốn...cùng Tú làm nên điều kỳ diệu nhất. Em muốn cảm nhận lại tất cả. Kể cho em nghe tám tháng vừa qua của Tú. Kể cho em nghe Tú nhớ em như thế nào. Hãy nói em nghe bằng hành động.”

Nhi vừa dứt lời, Tú liền tiếp tục đặt môi hôn Nhi, tay đưa ra sau để kéo dây áo, tháo bỏ tất cả. Nhi vẫn toả lên mùi hương của kẹo bông gòn không lẫn được đi đâu. Mùi hương ngọt ngào khiến Tú ngất ngây. Từ môi, Tú lướt nhẹ xuống cổ Nhi và đặt lên đó những nụ hôn nhỏ nhưng đủ làm Nhi rùng mình. Tay Tú lên xuống tìm hiểu Nhi ở mọi ngóc ngách, vừa khám phá, vừa ghi nhớ từng đường từng nét. Nhi cầm tay Tú, dẫn Tú đi sâu hơn. Đây là nơi bí mật nhất mà Nhi sẽ đưa Tú đến. Tú là người đầu tiên và có lẽ là duy nhất mà Nhi mong muốn, gửi gắm, trao trọn niềm tin. Như nguyện vọng Nhi đưa ra lúc đầu, Tú dùng hành động để kể cho Nhi nghe những ngày tháng vừa qua. Những ngày Tú đã nhớ Nhi như thế nào, những ngày mà tất cả tình cảm dồn nén chỉ có thể gửi vào từng trang trong nhật ký, những ngày mơ mộng đến phút giây trở về bên nhau. Tất cả đều được Tú âu yếm nhẹ nhàng thuật lại cho Nhi. Khi Nhi cảm giác như thấy sao trên trời thì lúc đó những giọt nước mắt hạnh phúc lại ứa ra.

Tú hôn vào những giọt nước mắt đó, nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Nhi dùng tay cởi bỏ hết những gì còn sót lại giữa hai người. Lạ thay trong những lúc này, Nhi cảm thấy rất an toàn bên Tú. Từ trước đến giờ, Nhi chừa từng thật lòng mở lòng mình cho ai. Ngày mà Tú bước vào trong thế giới của Nhi, thì từ lúc nào Nhi đã đưa chìa khoá của trái tim mình cho Tú giữ rồi. Tú hay nói rằng, Nhi là người đã chuyển đổi cuộc sống của Tú theo một hướng tốt hơn, nhưng Nhi lại nghĩ ngược lại. Chính Tú đã mang tình yêu đến với Nhi, và cho Nhi biết được cảm nhận của một người được yêu, được thương. Nó giống như câu hát của một bài mà Nhi hay nghe, “Buồn cười thay khi anh là người bị tổn thương nhưng em mới là người cần được cứu rỗi.”

Vì cả hai cần nhau. Mọi việc xảy ra đều có lý do của nó. Nếu như tháng Mười năm trước Tú không quay về, không ở cạnh nhà Nhi, thì mọi việc có dẫn đến ngày hôm nay hay không? Nhi chắc chắn vẫn sẽ là một người mà Phương vẫn hay gọi là “giả tạo“. Giả vờ vui ngoài mặt, giả vờ cuộc sống đầy tình cảm nhưng thật ra đó chỉ là vỏ bọc. Bên trong có mấy ai hiểu.

Chỉ khi Tú đến, Tú phá vỡ vỏ bọc ấy. Tú làm được tất cả.

Người Tú chuyển động, đưa Nhi đi theo. Tú có thể cảm nhận được nhịp tim của hai người rõ ràng hơn cả, khi bây giờ da kề da. Chưa một giây phút nào bên Nhi mà Tú cảm thấy không rung động. Từng cái chạm tay, từng nụ hôn, nó đều mang đến cho Tú cảm xúc khó tả. Tú nghĩ định mệnh cũng thật lạ. Xem xét về giới tính, về hoàn cảnh, về xã hội, thì Tú và Nhi từ đầu đã hoàn toàn không có cơ hội đến với nhau. Thế nhưng định mệnh lại sắp đặt hết tất cả, để cho Tú quay về, để cho cả hai được biết nhau lần nữa, để cho cả hai có cơ hội được nói yêu thương như ngày hôm nay. Cảm xúc của Tú ngày càng đi lên đến không có lời nào diễn tả được. Cả hai như trở thành một, liên kết bởi tình yêu. Lần này Nhi kéo Tú đến tận cùng của niềm hạnh phúc và Tú chỉ muốn nói với Nhi rằng, Tú yêu Nhi. Tú yêu Nhi rất nhiều. Sau đó, khi cả hai có thể lấy lại được bình tĩnh và khi nhịp tim cũng đã dần chậm xuống, Tú quay sang hỏi Nhi một câu hỏi.

“Em có tin vào mãi mãi không?”

“Mãi mãi là một thứ rất khó nói.” Nhi trả lời. “Vì đúng là chẳng có gì là mãi mãi. Nhưng em nghĩ, những gì đặc biệt có thể theo ta đến cuối đời.”

“Mãi mãi của Tú,“ Tú đưa tay lên vuốt ve mặt Nhi, “Là ở giây phút này. Mãi mãi của Tú là ở em. Bên em là có được mãi mãi.”

“Chưa có ai nói những lời như vậy với em hết.”

“Vậy em cho Tú cơ hội thể hiện cho em thấy mỗi ngày, có được không? Chúng ta bất chấp đi. Hứa với Tú. Bất chấp xã hội, bất chấp người đời nói gì. Bất chấp mọi thứ. Chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc là được. Chúng ta còn trẻ, nhưng không ai biết được ngày mai ra sao. Nên bây giờ còn cơ hội thì bất chấp đi, sống hạnh phúc từng ngày. Đừng làm đau khổ nhau nữa. Đừng để Tú phải tìm em trong vô vọng nữa, có được không?”

Nhi dịu dàng hôn lên môi Tú. “Được rồi. Chúng ta bất chấp đi. Em thương Tú. Thương đến da diết. Thương đến con tim rỉ máu vẫn còn thương.”

“Người thương thì đừng bỏ nhau mà đi nữa, nha. Đây là lời cầu xin.”

“Em không đi nữa.”

“Em dọn về được không? Biết rằng hỏi vậy rất ích kỷ vì em còn bố mẹ, nhưng từ khi em đi, nhà rất trống vắng. Tú nhớ em. Cả nhà nhớ em. Cô Hiền, Sam và cả Bin nữa.”

“Thật ra, điều em chưa nói với Tú, là bố mẹ chỉ định chuyển về đây khoảng một hoặc hai năm thôi rồi quay về, vì dù sao em Quân cũng ở đó, công việc của bố cũng đa phần ở đó.”

Mặt Tú như có ai vừa thắp lên ánh sáng.

“Cho em thời gian để sắp xếp công việc, rồi em sẽ về. Em cũng đã dành dụm được một ít tiền, đã có thể sống tự lập. Cho em thời gian nhé, xong việc ngoài này em sẽ về với Tú ngay.”

“Hứa ngón út không?” Tú đưa ngón út của mình lên.

“Em hứa.” Ngón út của Nhi móc ngoéo với Tú, tượng trưng cho lời hứa.

Tối hôm đó, cả hai quấn lấy nhau không rời, không thôi tìm hiểu lẫn nhau, cùng đưa nhau đến nơi định ước.

***

Sáng hôm sau mở mắt dậy, cảnh vật trước mắt Tú cứ ngỡ như là mơ. Nhi nằm ngủ yên bình bên Tú, thở đều từng nhịp. Tú hôn lên trán, lay nhẹ để đánh thức Nhi dậy. Nhi động đậy, lấy tay dụi mắt. Vừa thấy Tú, Nhi nở một nụ cười toả nắng.

“Chào buổi sáng, em.”

“Chào buổi sáng, Tú.”

“Tú không phải đang nằm mơ chứ?” Tú lấy tay nhéo mặt mình làm Nhi cười.

“Em đang ở đây này.”

Tú thích thú, ôm Nhi vào lòng thật sâu rồi ngồi dậy bước ra khỏi giường. Trên đường ra khỏi phòng và tiến vào nhà tắm, Tú không quên cúi xuống nhặt những mảnh quần áo nằm vương vãi trên sàn nhà và lấy cái ba lô. Khi Tú trở ra thì thấy Nhi cũng đã mặc quần áo vào trở lại. Mùi trứng chiên thơm phức toả khắp nơi.

“Em vừa chiên trứng rồi, Tú ăn đỡ với cơm nha. Nhà không còn gì ngoài mì gói mà mì gói ăn sáng thì không tốt lắm.”

“Không sao, em đi tắm đi.”

Nhi đi ngang Tú, không quên gửi tặng một nụ hôn. Nhìn dĩa trứng chiên mà lòng vui đến lạ. Ngồi xuống cầm đũa thử miếng trứng, Tú nghĩ đây chắc là miếng trứng ngon nhất mà Tú được ăn. Tự nhiên cảm thấy mình như là đứa con nít lên năm được ai tặng kẹo hay quà bánh vậy. Tú cầm điện thoại lên kiểm tra, thấy hôm qua đến giờ vẫn quên chưa bật nguồn. Mở nguồn lên thì có hơn mười tin nhắn từ Phương.

1. Sao rồi?

2. Trả lời tao.

3. Ê Tú trả lời tao.

4. Tao nhắn Nhi là mày tới rồi.

5. Chờ xem chuyện của mày còn hồi hộp hơn xem phim hình sự.

6. Tao mở mắt hết lên rồi nha.

7. Hai đứa gặp nhau chưa? Làm gì rồi?

8. Tao đi tìm đứa bạn thân khác đây.

9. Trù cho mày không gặp được Nhi.

10. HAI ĐỨA SAO RỒI???

Tú bật cười khúc khích. Phương có lẽ là người đã giúp Tú nhiều nhất. Lúc đầu tuy là Phương đã phản đối rất dữ dằn, thậm chí còn hết lần này đến lần khác gây tổn thương đến Nhi, nhưng bây giờ Phương đã thay đổi rất nhiều. Tú mừng là Phương đã hiểu được và đi theo hướng tích cực, ủng hộ tình yêu của hai người.

Tú bấm vài chữ trả lời cho Phương.

Cảm ơn mày. Mọi thứ đã trở lại như xưa. Mày đã có thể đi tìm đứa bạn thân khác.

Tú cười, bấm gửi rồi thưởng thức hết chén cơm của mình.

***

Vì không biết tình hình thế nào, nên Tú chỉ mua vé ra Hà Nội một đêm. Chiều ngày hôm nay Tú đã phải quay về, còn Nhi thì vẫn phải đi làm. Lúc đầu Nhi nói với Tú xin nghỉ rồi đưa Tú ra sân bay, nhưng Tú muốn làm một việc nên khuyên Nhi cứ đi làm, Tú sẽ gặp Nhi ở tiệm sau. Việc đưa Tú ra sân bay cũng không cần thiết vì Tú biết cả hai sẽ được gặp lại nhau. Ngày hôm đó, Tú nhân cơ hội trước khi về Sài Gòn chạy khắp nơi tìm mua cho Nhi một món quà.

Chạy hết tiệm này đến tiệm kia vẫn không tìm được cái như ý. Đến khi Tú ghé một tiệm có mặt bằng khá nhỏ và vắng thì mới tìm được đồ ưng ý.

Nó là một chiếc vòng có treo hình mặt trời.

Tú lấy chiếc vòng đó và nhờ người ta khắc vào bên trong.

“Cảm ơn vì em đã làm mặt trời của Tú.”

Sau khi xong việc, Tú vội chạy ra tiệm để gặp Nhi trước giờ ra sân bay. Đến nơi, Tú thấy Nhi đang đứng ở ngoài chào khách hàng vào tiệm. Tú đứng xa một chút, lặng ngắm Nhi qua đường phố nhiều xe. Vậy đó, giữa biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu cảnh vật, nhưng Nhi vẫn có cách làm Tú chú ý đến Nhi. Đã từ lâu, Nhi đã thành một người quan trọng trong cuộc sống của Tú. Như có linh tính, Nhi nhìn qua đường và thấy Tú đang ngắm nhìn. Nhi nở nụ cười, lấy tay vẫy Tú lại.

Cẩn thận qua đường, Tú chạy lại tiệm. Tú vừa đến thì Nhi liền hỏi.

“Tú đi đâu thế? Em mong nãy giờ.”

“Tú đi mua đồ cho em.” Tú lấy trong túi áo một hộp quà.

“Cho em à?”

Tú gật đầu. “Tặng em trước khi Tú về.”

Tú đưa hộp quà cho Nhi, khuyến khích Nhi mở nó ra. Nhi nhướng mày, rồi nhìn cái hộp màu xanh dương với ánh mắt tò mò.

“Hy vọng em thích nó.” Tú nói.

Từ từ, Nhi mở nắp hộp. Ở trong có một chiếc vòng. Cầm chiếc vòng lên thì thấy có treo hình mặt trời.

“Em đọc ở đằng sau đi.”

Nhi nhìn vào trong vòng thì thấy dòng chữ nhỏ được khắc bên trong. Đọc xong, Nhi mỉm cười hạnh phúc.

“Ai thèm làm mặt trời của Tú chứ.”

“Ơ, vậy thì thôi.” Tú chọc, giả vờ lấy lại món quà.

“Nhưng mà, “ai” ở đây không phải là em.” Nhi nói, rồi đưa tay cho Tú. “Tú đeo cho em đi.”

Tú lấy chiếc vòng ra và xỏ vào tay Nhi. Chiếc vòng này Tú muốn tặng Nhi như thay một lời hứa, một lời định ước. Bàn tay Nhi xỏ vào chiếc vòng vừa khít. Nhi đưa chiếc vòng lên cao, ngắm nhìn nó qua ánh nắng. Hình mặt trời đung đưa trong gió cùng với lời hứa của cả hai. Lời hứa của hai người thương nhau. Đã thương thì sẽ thương nhau hoài suốt đời.

Lúc đó, anh Ngọc đi ra từ tiệm. Thấy vậy, Nhi giới thiệu anh Ngọc với Tú.

“Đây là sếp Ngọc, chủ tiệm bánh này, và cũng là bạn trai của anh hôm trước.”

“Bạn trai của anh hôm trước?”

“Anh hôm trước mà Tú tưởng là bạn trai em đấy. Thật ra đây mới là bạn trai thật sự của anh ấy.” Nhi cười.

Anh Ngọc chào Tú. “Em đừng hiểu lầm gì Hà nhé. Hà là của anh chứ không phải của Nhi gì đây.” Anh Ngọc nói đến đây làm Tú cảm thấy ngại ngùng vì đã hiểu lầm.

“Vậy là em hiểu lầm rồi. Xin lỗi mọi người.”

Nhi lắc đầu. “Không phải do Tú, mà do em nhờ anh Hà đóng kịch với em. Em phải là người xin lỗi.”

“Thôi hai đứa nói chuyện tiếp đi, anh tính ra xem Hà đến chưa. Anh vào nhé.” Nói rồi anh Ngọc trở vào trong, trả không gian lại cho Tú với Nhi.

Đứng một hồi, Tú nhìn đồng hồ cũng đã gần đến giờ đi.

“Sao? Phải đi rồi à?” Nhi hỏi. Tú gật đầu.

Nhi tiến tới, trao Tú một nụ hôn ngay đó, ngay giữa xã hội, ngay giữa ánh mắt của người đời. Tú cũng ôm lấy Nhi mà hôn đáp trả, nụ hôn trước khi tạm chia tay. Bây giờ cảm giác như cả hai đã có đủ dũng khí để vượt qua những rào cản, sống hạnh phúc cho chính bản thân mình.

Đến phút cuối cùng, Tú cũng không nỡ rời nụ hôn của Nhi, nhưng thời gian không cho phép nên Tú đành phải cắt ngắn. Lần này leo lên xe taxi đi, cảm giác không như lần trước nữa. Thay vì lần trước bỏ đi trong ngày mưa gió, lòng trĩu nặng thì ngày hôm nay, trời có gió mát và lòng đầy hy vọng. Vì Tú biết lần này không phải là nói lời chia tay. Lần này chỉ là tạm biệt. Rồi Tú và Nhi sẽ gặp lại nhau tại Sài Gòn để tiếp tục câu chuyện của hai người.

Tú nhìn Nhi qua cửa kính khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Cả hai đều cười tươi và vẫy tay chào nhau. Khi xe đi xa rồi và không còn thấy Nhi nữa, Tú lấy điện thoại ra và nhắn cho Nhi một tin nhắn.

“Hẹn gặp tại khu vườn giữa hai khung cửa sổ, em nhé.”

-Hết chap.33-