Khuất Phục

Chương 49: Dọn qua đây ở đi .... Tiểu Tịch




Trước đó mọi chuyện vẫn không có gì nhưng so với hiện tại, Trữ Dư Tịch chỉ muốn chui vào một ngóc ngách nào đó để tránh đi.

Một chân nàng đã nửa quỳ trên mặt đát, trong tay là chiếc khăn tắm kéo ra từ người thái tứ. Thái tử "khàn khàn" hít vào luồn khí lạnh, vẻ mặt cực kì khó coi. Nguyên nhân là thời điểm cái khăn tắm bị nàng kéo xuống lại trùng hợp quét qua cái bộ phận nào đó của hắn.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, ở cái góc độ này nhìn thấy nàng quỳ gối dưới trước bụng dưới mình.....

Tuy trước đó từng có vài lần tiếp xúc thân mật, thiếu chút nữa là bị hắn ăn mất, nhưng việc gần gũi "tham quan" đàn ông như thế này vẫn là lần đầu. Nhất là nhìn thấy trạng thái mềm nhũn của tiểu thái tử (*khụ khụ* mọi người tự hiểu cái gì nhé , dưới ánh nhìn chăm chú của nàng từ từ thức tỉnh, cho đến khi dựng đứng lên ....

Nàng chỉ có thể trợn tròn mắt, hé môi, vẻ mặt sửng sốt.....

Ách, trưởng thành .....

......

Thái tử cắn răng kéo nàng đứng dậy, giật lại chiếc khăn tắm trong tay nàng, không nhanh không chậm quấn ở bên hông. "Em còn ngây ngốc làm gì?"

"Thực xin lỗi, em không cố ý .... Em đi hâm thức ăn!" Ý thức được vừa rồi chính mình đã thất lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức biến thành trái cà chua màu hồng, không đợi hắn nói tiếp đã trực tiếp trốn vào phòng bếp.

....

Hai người cùng nhau ăn cơm cũng đã gần một giờ khuya rồi. Trữ Dư Tịch còn đang suy nghĩ, thần trí vẫn còn ở phương xa, tiện lúc nghe thấy tiếng thái tử gọi tên nàng trong phòng ngủ.

Thái tử ngửa mặt nằm trên giường, bộ dáng khá mệt mọi, tay ngoắc ngoắc cô lại. "Lại đây mát xa cho anh, mấy ngày nay chỉ ngồi chết dí trên cái máy bay, không làm gì cả."

Trữ Dư Tịch dĩ nhiên là đối vái bất kì yêu cầu nào của thái tử cũng không có cách nào từ chối, nàng quỳ gối bên cạnh hắn, xoa bóp bả vai hắn.

Tay nàng rất mềm mại, lại có lực, kĩ thuật mát xa có thể so sánh với các thợ mát xa chuyên nghiệp khác. Xoa bóp làm bắp thịt căng thẳng của hắn được giãn ra, thoải mái, thái tử cảm thấy khá buồn ngủ.

Hoàng Phủ Triệt sắp tiếp nhận công ty bên Châu Âu, công việc bên này cũng từ từ được chuyển giao cho hắn, hắn khong phải là không có năng lực, chỉ là đã quen tản mạn, bất thình lình có một lượng công việc lớn như vậy phải giải quyết, cũng phải cần chút ít thời gian để thích ứng.

"Nghỉ hè có kế hoạch gì chưa?" Hắn thoải mái nằm sấp, khép hờ mắt, nhìn bóng người mảnh khảnh của nàng ở đầu giường.

"Vốn dĩ muốn đến thành phố C vẽ cảnh, nhưng mà bây giờ lại muốn theo Tiểu Nhu." Tuy Hoàng Phủ Dĩ Nhu không có vừa khóc vừa nháo, nhưng hãi người từ nhỏ đã ở cùng nhau, nàng cực kỳ hiểu tính cách của Dĩ Nhu, nhìn thoáng qua là ngây thơ khờ dại, nhưng thực chất thương tâm nhất định đã bị chôn giấu trong lòng.

Thái tử thôi không nói tiếp nữa, bỗng nhiên lật người lại kéo nàng nằm xuống, hắn chống đầu cười tít mắt nhìn nàng. "Kĩ thuật này học của ai? Làm xương cốt anh mềm hết ra rồi này."

"Em học từ mẹ." Ngày trước luyện võ, khó tránh cả người đau nhức, đau nên cả tối ngủ không được. Đường Yên luôn vừa mắng nàng vô dụng, một bên lại mát xa cho nàng đến tận đêm khuya.

Đường Yên nói năng chua ngoa, nhưng thật ra lại khá mềm lòng,Trữ Dư Tịch thật sự đã hết cách với bà. Nàng tháng này có về nhà một lần, nhưng hai người chưa nói được vài câu đã cãi nhau. Nàng biết, Đường Yên là lo lắng cho nàng. Trên con đường tình yêu này, nó quá gian nan để nàng bước đi.

Yêu thương bản thân mình cũng không phải là chuyện phức tạp, đáng yêu ví như khi đề cập đến một chữ tình, tính chất của nó lại hoàn taonf bị thay đổi, một chữ tình, rất ggiayf vò. Trong tình yêu, cho đến tận bây giờ đều là hồng nhan bạc mệnh, vì tình mà khốn đốn, vì tình mà hao tổn tinh thần.

Không muốn bạc mệnh, thì cũng bạc tình.

Mà bạc tình, nàng tự nhủ rằng mình không làm được, không phải nàng đánh giá thấp bản thân mình, người đàn ông này, vài năm trước đó cũng gần như hòa lẫn với máu thịt của nàng. Bảo nàng không thích, bảo nàng bạc tình, thì cũng như đang muốn lóc thịt nàng ra.

Nàng là một cô gái có dã tâm, nàng yêu hắn, càng muốn hắn yêu mình. Đây vẫn là mục tiêu, cũng như động lực để nàng chờ đọi nhiều năm như vậy. Nàng an ủi bản thân mình, nàng là người giàu nghị lực, có một nguyện vọng vẫn chưa được thực hiện, nên phải tính toán lại chuyện hạnh phúc, khiến nàng mỗi ngày đều khích lệ bản thân mình, ngày càng có thêm hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

An Uỷ bản thân mình như vậy, khiến ngay cả khóe miệng đều đã nhếch lên.

Thái tử đương nhiên không biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng lại bị vẻ mặt điềm tĩnh của nàng cuốn hút. Nàng mỉm cười nhạt nhẽo như một dòng nước trong ngắt, chảy vào trái tim đã thấm nhuần mệt mỏi của hắn. Từ từ, chậm rãi, chảy vào nơi sâu thẳm.

Bên cạnh hắn làm sao lại có cô gái như nàng? Nàng xinh đẹp, chưa nói đến sắc đẹp ấy, xinh đẹp đến kinh ngạc, khi nàng cười, có thể khiến mọi người xung quanh đều vui lây. Khi nàng nhíu mày, hắn cũng sẽ nhíu mày theo.

Nàng luôn ở cạnh bên hắn, nhưng lại không nghe lời hắn. Hắn thậm chí còn chưa từng thấy nàng làm nũng, tùy hứng, nàng giống như một bông bức nhỏ, sinh trưởng bên cạnh hắn, yên lặng, khi hắn còn chưa chú ý đến, nụ hoa đã săp nở mất rồi. Tản ra vẻ âm y, nhạt nhẽo nhưng vẫn vô cùng thơm ngát.

Những năm tháng ăn chơi phóng đãng như vậy mà vẫn còn một đóa hoa dung dị , đóa hoa nhỏ đặc biệt như vậy bên cạnh hắn, hắn cảm thấy bản thân mình thật may mắn. May mắn vì bản thân là Hoàng Phủ Luật, mới có thể gặp được một Trữ Dư Tịch như vậy.

Đột nhiên, có một ý nghĩ nảy sinh trong đầu hắn. Đây là tiểu Tịch của hắn, tiểu Tịch chỉ thuộc về hắn, hắn muốn nhìn thấy, nàng dần lớn lên, nàng nở rộ.

Hắn nghĩ như vậy, đầu lại nóng lên đột nhiên lại cúi đầu.

"Mấy ngày nay có nhớ anh không...." Hắn không có hôn sâu, chỉ là lướt qua, chạm nhẹ vào cánh môi nàng.

Lời vừa thốt ra, trong lòng lại cảm thấy là lạ. Lời này cũng giống như những lời mà các cặp tình nhân khác thủ thỉ với nhau, cứ như vậy mà nói với một cô gái không phải người của hắn.

Không phải người phụ nữ của hắn .... Sự thật này càng làm hắn nhíu mày.

Đàn ông đều hi vọng có thể độc chiếm thân thể của một người phụ nữ cũng như cảm tình của cô ta, cũng giống như phụ nữ hy vọng có thể độc chiếm tình yêu của người đàn ông.

Tất cả đều là ham muốn chiếm hữu nổi loạn. Mà những thứ hắn muốn, đều sẽ đạt dược. Nàng nói không thích Thi Dạ Triều, còn Hoàng Phủ Triệt hiện tại vẫn còn đang nóng như lửa với Nhan Loan Loan và Kỳ Ngải Văn, hắn biết Hoàng Phủ Triệt cũng không có cảm tình gì khác với Trữ Dư Tịch.

Nếu đã vậy, hắn còn chờ gì nữa?

Nghĩ đến đây, hắn buông thả mọi trằn trọc, làm nụ hôn này càng thêm sâu.

....

Trái tim nhỏ của Tữ Dư Tịch nhảy loạn nhịp. Nụ hôn này đến quá đột ngột , cũng qua tự nhiên, tay nàng bị hắn nắm chặt. Nàng thậm chí còn không tìm ra lý do gì để cự tuyệt.

Mà, vì sao phải cự tuyệt chứ .....

Thái tử mừng thầm trong lầm, vì sự đáp lại vụng về của nàng. Đầu lưỡi hắn tham lam tiến vào, câu cuốn nhảy múa cùng lưỡi nàng. Tay không tự giác sờ lên thân thể của nàng, chặt chẽ đè lấy nàng ở phía dưới. Luồn tay vào bên trong từ kẽ hở bên hông nàng, ôm lấy thứ mềm mại của nàng.

Bầu không khí hiện tại rất ổn, tình cảm dồn nén bấy lâu nay của nàng cuối cùng cũng có cơ hội để được buông thả, đầu óc nàng mê man cứ để mặc hắn lột sạch quần áo trên người, hôn liếm | lấy, vuốt ve đè ép.

Hơi thở ổn định thâm trầm của hắn, phì phèo nện lên màng nhĩ của nàng, trên đùi chống đỡ với cái thứ nào đó đang ngày một cứng hơn, đầu nàng hơi đau. Thái tử xâm nhập vào giữa đùi nàng, không gấp gáp cởi váy của nàng ra,chỉ cách quần lót của nàng, từng phát từng phát khiến lòng nàng thăng hoa. Nàng thừa nhận bản thân mình khá kích động, đã quên mất đêm nay là đêm nào. Thỉnh thoảng không cẩn thận lại truyền đến tiếng rên rỉ, giống như ban cho hắn thêm một liều thuốc kích thích. Hắn cảm giác mình đã bắt đầu cứng rắn thấy đau rồi.

Có thể do đã có kinh nghiệm từ trước, vật đó của hắn cũng không gấp gáp cương lên.

"Tiểu Tịch. . . . . ." Hắn nỉ non gọi tên nàng, giọng nói khàn khàn làm lòng nàng xúc động.

"Dọn qua đây ở nhé. . . . . ."

. . . . . .

"Ở chung một chỗ với anh. . . . . . Thế nào?"