Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 1 - Chương 29




Giấc ngủ nhất định là cô con gái bé nhỏ của thời gian, cho nên hắn ta mới đối xử với nàng khoan dung nhất và xa xỉ nhất. Mỗi lần tỉnh giấc nhìn đồng hồ, tôi luôn ngạc nhiên cảm thán, vì quãng thời gian dùng để ngủ này, tuy dài như vậy nhiều như vậy, mà tôi lại luôn không hay biết gì.

Không biết có phải là do đã mơ một cơn ác mộng đáng sợ, hay là bởi vì hai chiếc chăn đắp trên người tôi thực sự quá nặng quá dày, lúc tỉnh lại, mặt tôi mồ hôi đầm đìa.

Tôi giơ tay lên lau, lại phát hiện mồ hôi ở lòng bàn tay còn đầm đìa hơn.

Mùi trong ổ chăn này không giống bình thường, có thể ngửi thấy một thứ mùi thơm mà chỉ có sương sớm mới có. Tôi hoàn toàn không hiểu, tôi đang ở nơi nào?

Tôi nhìn ra ngoài cột giường bằng gỗ được trạm trổ, một dải nắng màu lòng đỏ trứng gà xuyên qua kính cửa sổ rơi trên bàn trang điểm, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng, tôi có thể thấp thoáng nhìn thấy mái nhà màu xanh xanh của một căn phòng khác trong sân nhà. Thậm chí, tôi có thể mơ hồ ngửi thấy được mùi của hoa dưới lớp tuyết dày đặc, chực chờ để toả hương đón xuân, dù rằng mùa đông vốn còn chưa trôi qua. Nếu như đây không phải là một giấc mơ, vậy thì đây nhất định là một buổi sớm mai tươi đẹp.

Tôi thử ho lên hai tiếng, tai nghe rõ ràng âm thanh mình vừa phát ra, tôi mới xác nhận là tôi đang tỉnh.

Tôi cố gắng giở hai chiếc chăn trên nền được thêu long phụng bằng kim tuyến ra, giãy dụa ngồi dậy. Tôi nhất định đã ngủ mê quá lâu, mắt phải tập trung hồi lâu, mới nhìn thấy rõ ràng xung quanh.

Đây là một nơi tôi chưa từng tới.

Tôi ngoái đầu, phát hiện có một cô gái ngồi trên chiếc ghế trước giường, ánh nắng ban mai đang chiếu ngay trên người cô ấy. Cô ấy mặc đồ rất lạ lùng, áo vải đỏ rực phối với quần vải thêu hoa, trên đầu quấn một chiếc khăn lông màu xanh lam rất đẹp, trông như một cô dâu thôn nữ vừa mới lấy chồng, hơn nữa, cô ấy còn đang lau một cây súng săn vừa đen vừa bóng, trong miệng ngân nga một điệu nhạc trầm bổng khó lường.

Trông thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy lập tức giơ cây súng săn lên, nhắm chính xác vào tôi đang ngồi trên giường ngây ngốc nhìn cô ấy, bật ra một tiếng “pằng.”

Sau đó, cô ấy vui vẻ bật cười.

Là Hạ Hoa.

Nhưng mà lần này chị không làm cho tôi sợ, tôi cũng cười, không biết vì sao, lòng vu vơ mang cảm giác an toàn như được gặp lại cố nhân.

Chị cẩn thận đặt súng săn xuống đất, ngồi đến bên thành giường, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Tỉnh rồi?”

“Đây là đâu ạ?” Tôi hỏi chị.

“Đêm qua em sốt đến độ giống như một con ngớ ngẩn.” Chị không trả lời tôi, mà lại nói, “Nói mớ không ngừng, chị phải trông em cả đêm.”

“Cảm ơn chị.” Tôi rờ rờ cặp má đang hơi nóng lên của mình, hỏi một cách không tin lắm: “Em ngủ mớ?”

“Đúng rồi!” Chị bảo, “Em cứ gọi mẹ, coi bộ là một đứa con cưng không rời được mẹ.”

“Mới không phải.” Tôi bào chữa cho mình. Tôi không tin lời của chị, tôi từ bé đến lớn đâu có bất cứ cơ hội nào để nhõng nhẽo gọi mẹ. Cho nên, trong mơ, càng không thể.

“Ha ha ha.” Chị cười, rõ ràng là không tin lời tôi nói.

Tôi không khỏi nhìn chị chằm chằm, chị hoàn toàn không trang điểm, da rất đẹp, lúc cười lộ ra hàm răng trắng bóng. Có một chiếc răng nhòn nhọn, trông càng đáng yêu.

Tôi sờ sờ quần áo trên mình, phát hiện tôi chỉ mặc đồ lót. Mặt dây chuyền giống như một đoản kiếm luôn trực chỉ vào tim kia lại như có phép lạ mà đáp trở lại trên người của tôi, hình như còn đang dính mồ hôi của tôi!

Trong lòng tôi quẫy lên một cảm giác rất lạ.

Chị lập tức lại cười bảo: “Quần áo là chị thay cho em. Còn cái lá bùa hộ mệnh này á, là nó đeo cho em.”

Tôi thắc mắc, hai chị em bọn họ, có phải là đều đã học thuật đoán ý nghĩ không.

“Xe của chị không sao ạ?” Tôi hỏi chị.

“Bán rồi.” Chị nói qua loa, “Mua cho nó một chiếc xe việt dã, nó muốn lâu lắm rồi, chỉ đáng tiếc là không có nhiều tiền lắm, mua cũng chỉ là thứ đã qua tay người ta.”

“Vậy chị không lái xe sao?” Tôi nói.

“Chị?” Chị chớp chớp mắt với tôi, cười lớn, “Em đã thấy được là chị đang ẩn cư giang hồ à, sau này chị phải dựa vào săn bắn mà sống.”

Nói xong, chị vỗ vỗ đầu tôi bước ra ngoài, lúc quay trở lại, trong tay đã có thêm một bát thuốc được nấu màu nâu xì. Chị cầm nó tới gần, đưa đến bên miệng tôi: “Uống đi, em gái, là bài thuốc gia truyền.”

Tôi đón lấy cái bát thuốc còn đang bốc chút hơi nóng, ngửa cổ uống. Bát thuốc này rất đắng, lúc uống vào, đầu lưỡi của tôi phát run, chẳng qua là chút đắng này đối với tôi hoàn toàn chả có gì đáng nói. Nhớ dạo 3,4 tuổi, nội tôi đã đút thuốc người Tạng cho tôi uống, múc đầy một chiếc muỗng bạc, đè gốc lưỡi của tôi xuống, ngửa cổ lên một cái là thấy buồn ói, cuối cùng giúp thuốc thuận lợi chui vào trong bụng tôi. Nội tôi dùng cách đó dạy cho tôi uống thuốc, quả thực là khắc cốt ghi tâm hơn đứt cái kiểu trút thuốc thẳng vào như vầy.

Từ dạo đó, tôi đã bắt đầu tin vào câu thuốc đắng dã tật. Bởi vì theo cách lý luận của nội, trong cơ thể của người sinh bịnh có một lỗ sâu, chỉ có những thứ thuốc nước đắng cay mới có thể khiến cho những con vi trùng đang hại thân thể bị chết.

Hạ Hoa nhận lấy cái bát, nhìn đáy bát cạn sạch, hài lòng nói: “Quả nhiên là không phải loại được nâng như trứng hứng như hoa.” Chị đặt cái bát không lên bàn, nói với tôi: “Đói không?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy thì ngủ thêm một chút nữa?”

Tôi gật đầu, xoa cái bụng đã ấm áp của mình, lại rút vào trong mớ chăn.

Hạ Hoa lại quay về chỗ ngồi bên giường lau súng của chị, tôi vẫn không biết mình đang ở đâu, cũng vẫn chưa thấy hắn. Nhưng lạ cái là, tôi không có khát vọng đi hỏi cho ra, trái lại trong lòng tôi len lỏi một cảm giác an toàn rất kỳ quái, bên tai tôi vẫn nghe thấy tiếng khăn đang nhè nhẹ chà sát súng, êm tai, yên ổn. Dưới hai tác dụng của thuốc và loại cảm giác an toàn ấy, tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ rất sâu.

Lần ngủ này, giấc mơ rất rõ rệt.

Tôi mơ thấy cha tôi, cũng mơ thấy nội. Tựa như cái buổi sáng bà ấy đã rời xa tôi, giấc mơ y hệt, ngọn núi cũng y hệt.

Chỉ là, lần này, lại có thêm bà ấy.

Bọn họ hình như đang uống rượu, rót rượu vào trong những ly rượu quái dị bằng bạc, uống một hơi cạn sạch. Nội tôi cười híp mắt nhìn bà ấy và cha tôi, sau đó, họ bắt đầu nhảy múa. Cha tôi ôm lấy bà ấy, đúng vậy, tôi chỉ từng nhìn thấy cha tôi trong di ảnh, người cha của tôi, ông ấy có một cái tên ngầu hơn bất cứ ai, gọi là Mã Tiêu ( gió táp). Thì ra ông ấy cũng có một tiếng cười hào sảng vang dội hơn bất kỳ ai, khiến cho người nghe thấy cũng không nhịn được mà muốn cùng cười rộ lên với ông ấy.

Bọn họ giống như đang gọi tôi, trong tay nội cầm một chiếc trống bỏi mà thuở nhỏ tôi yêu thích nhất, gọi tôi mau tới. Tôi ở trong mộng, hình như cách bọn họ một khoảng cách rất xa, không sao đến gần được, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ từng biểu cảm của từng người, có biết bao nhiêu là hạnh phúc và vui sướng.

Giấc mơ như thế này, chắc phải được coi như là một trong những giấc mơ đẹp nhất từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ nhỉ?

Cho nên, lúc tôi tỉnh dậy vào bốn giờ chiều, tinh thần của tôi đã khôi phục một phần lớn. Tôi rất ít sinh bịnh, ngủ lâu kiểu này đối với tôi mà nói, quả thực là một loại tội, tôi nhanh chóng bò dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo. Lúc mặc đồ, tay tôi lại chạm phải tấm bùa hộ mệnh của hắn, nhìn nó trong nắng, phát hiện nó trở nên rất hiền lành, thậm chí thoang thoảng phát ra một mùi xạ hương, khiến cho tinh thần tôi khó tránh được chút hoảng hốt. Tôi ngần ngừ cả nửa buổi, vẫn là không lấy nó xuống.

Giày thể thao của tôi phơi trên bệ cửa sổ. Đầu giường có đôi dép lê, tôi mang nó vào, ra khỏi cửa, phát hiện Thuốc Độc đang còn rửa xe. Ống nước dài bị hắn cầm trong tay, bao nhiêu tuyết dính trên xe bị hắn dùng nước nóng làm giống như cạo đi một lớp da, nhẹ nhàng nhanh chóng rớt xuống đất.

Hắn phát hiện ra tôi, làm một tư thế “mời” rất khoa trương, nghiêng đầu, vừa vứt ống nước trong tay vừa đắc ý nói: “Mã Tiểu Dương, hoan nghênh em tới trấn Ngải Diệp xinh đẹp.”

Ô, nơi đây là trấn Ngải Diệp? Tôi biết nơi này, đây là nơi đẹp nhất trong toàn huyện, rất gần với thị xã của chúng tôi, quãng đâu vài km. Hồi học cấp 2, trong trường từng ghé đây tham quan, đáng tiếc lúc đó tôi vốn không hiểu thế nào là cảnh đẹp thiên nhiên, ngoài việc vùi đầu học cũng chỉ có vùi đầu học, nói theo Nhan Dự Dự là lệch lạc hết thuốc chữa.

Mùa đông nắng tắt sớm, chưa đến 4,5 giờ, không khí hoàng hôn đã giống như bước chân về nhà khi chiều tối mà chậm rãi ép tới. Trong ánh mặt trời lặn của hoàng hôn, tôi quan sát bốn bề. Hết thảy đều hoà tan trong sương khói màu vàng chanh say lòng người này, đặc biệt là ngọn núi thoai thoải cách nơi này không xa, dẫu trong mùa này vẫn được bao trùm bởi cây cối, nhìn không ra một chút vết tích của già cỗi, trái lại trông xanh um tốt tươi, giống như một quả cầu tràn trề sức sống trong lòng bàn tay của một tiên nhân khổng lồ.

Nơi đây là thế ngoại đào nguyên hay là tiên cảnh chốn nhân gian? Tôi không khỏi hít sâu không khí trong lành, trận cảm lạnh như hoàn toàn được chữa khỏi trong khoảnh khắc đó.

Xoay người, phát hiện hắn đang chăm chú nhìn tôi cười. Tôi ngại ngùng cúi đầu nhìn mình đang xỏ dép lê, nhớ đến cảnh hắn lau chân cho tôi đêm qua, máu nóng chết tiệt trên mặt lại kéo nhau về xum họp.

May là không lâu sau, Hạ Hoa liền gọi chúng tôi vào ăn cơm chiều.

Bao nhiêu món ăn trên bàn đều đầy ớt! Tôi suýt nữa tưởng là mình nhìn lầm —- tôi tưởng là khẩu vị cực hạn của hết thảy người Giang Nam chỉ tới món cá om dưa muối. Nhưng chính tận mắt tôi trông thấy gà ớt, dưa cải muối ớt (kimchi), và miến cay sợi to. Những hương vị và món ăn đã từng quen thuộc này, lập tức khơi dậy cơn thèm ăn của tôi, không khí tràn ngập mùi thơm của ớt, thật có thể dùng cụm từ thôi thúc người ta chảy nước mắt để diễn tả.

Tôi vừa mới ăn xong nửa chén cơm, Hạ Hoa đưa di động cho tôi, nói: “Quên mất, lúc em đang ngủ, cái này cứ đổ chuông, chị đã tắt giùm em.”

Tôi tưởng là điện thoại của A Nam, lập tức vội vàng bật điện thoại lên, nhìn thấy là của Nhan Dự Dự, cô ấy gọi mãi từ giữa trưa trở đi, gọi tới gần mười mấy cú điện thoại cho tôi.

Chết rồi!

Tôi hoàn toàn quên mất tiêu, hôm nay là sinh nhật của Tiêu Triết.

Tôi ngần ngừ một chút, vẫn gọi lại để giải thích. Tôi không phải là cố ý thất hẹn, tôi tin rằng bọn họ sẽ hiểu cho tôi chứ nhỉ.

Nhưng mà, lần này cô ấy không bắt máy. Qua một chặp sau, cô ấy gửi lại một tin nhắn: “Cậu đã đi với Thuốc Độc, hắn đã khóc, tớ đã đau lòng.”

Tôi đặt di động xuống bàn, tiếp tục ăn cơm, không ngờ di động của Thuốc Độc lại vang lên. Vẫn là bài hát kia: Cánh diều trên trời đang bay, có người dưới đất đang đuổi, nếu em lo mình không thể nào bay, em có của tôi cánh bướm………

Hắn liếc Hạ Hoa một cái, cũng bấm nút từ chối, không bắt.

Điện thoại lại không ngừng không nghỉ vang lên, hắn vẫn chiêu cũ, tắt máy.

Hạ Hoa hung hăng lùa hai miếng cơm: “Mẹ nó tao đã cảnh cáo mày rồi, nếu mà để cho thằng chả biết được chỗ hiện giờ của tao, tao sẽ không tha cho mày.”

Thuốc Độc giải thích: “Tôi chả nói gì cả.”

Hạ Hoa vẫn bất mãn: “Đã sớm kêu mày đừng có đụng tới cái đứa con gái của con mẹ điên đó, mày lại không nghe.”

Thuốc Độc chả buồn ngẩng đầu lên, trả lời: “Mẹ kiếp, nếu không phải bà cặp với ông già hói lọi của nó, bà già của nó có biến thành điên không?”

Hạ Hoa nổi giận đùng đùng: “Nếu tao không đi cặp cha hói, hiện giờ mày chết mẹ nó ở đâu còn không biết được đấy!”

Thuốc Độc đốp lại: “Tôi thà là chết! Cũng không thèm đi mất mặt giống bà!”

Hạ Hoa vứt chén cơm, đứng bật dậy, nói với Thuốc Độc: “Mày nói lại lần nữa!”

“Sợ tôi nói?” Thuốc Độc đứng lên, chỉ tay ra ngoài cửa, “Bà liệu có trốn nổi từ mùng một tới 15 không, cả ngày núp ở chốn khỉ ho cò gáy quỷ này, bà coi bà đi, có khác gì một con mẹ nhà quê không? Đồ chết nhát!”

Hạ Hoa cầm một cái chén không ở trên bàn, vứt mạnh cái chát xuống sàn xi măng, cái chén nở hoa trên mặt đất. Sau hành động kinh thiên động địa đó, chị ấy chỉ cánh cửa chính đang mở, hung dữ phun ra một chữ với Thuốc Độc: “Cút!” Sau nữa, chính bản thân chị ấy chạy vào phòng trong, đóng sầm cửa lại.

Trong không khí, có thể nghe thấy tiếng bụi đang vỡ.

Tôi nhìn Thuốc Độc đang điềm nhiên ngồi xuống, hắn cầm một cái chén khác lên, chậm rãi nghịch. Tôi đợi hắn đập vỡ chiếc chén đó, đợi hắn trút giận, thì tôi có thể an ủi hắn đôi câu. Nhưng, hắn không làm, hắn chỉ đặt cái chén đó về chỗ cũ, sau đó giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra, nói với tôi: “Bó tay thôi, hai đứa luôn cãi nhau lúc ăn cơm, từ nhỏ đã vậy.”

Tôi không biết phải khuyên hắn ra sao, đây thực là chuyện tôi không rành.

Hắn đứng dậy nói với tôi: “Đi, chúng ta đi thay đổi không khí.”

“Đi đâu?” Tôi hỏi hắn.

“Thực Nhân Cốc (thung lũng ăn thịt người)” Hắn cố ý làm ra vẻ doạ dẫm tôi, “Chuyên ăn thịt dê con.”

Coi bộ tâm trạng của hắn không đến nỗi nào. Nhưng tôi nhớ đến sự phẫn nộ của hắn lúc mới rồi, chắc cũng là giả bộ mà ra sao? Ý nghĩa của “Thuốc Độc,” lẽ nào là sự khó phân biệt được giữa thật và giả? Tôi nhìn vào mắt hắn, tròng mắt phân minh, lúc này đây trông vô cùng ngây thơ. Nhưng tôi thề, đây không phải là vẻ mặt chân thật của hắn. Tôi mang tâm trạng thấp thỏm xoay người muốn vào trong nhà, hắn liền vươn cái tay dài lòng khòng ra cản tôi lại: “Sớm biết em không nể mặt mũi như vầy, đêm qua tôi nên tranh thủ lúc em mê man, quăng cho sói ăn.”

“Đi thay giày không được à?” Tôi xoay người bảo hắn.

Đối phó với loại người này, chỉ có thể dùng giọng lớn hơn hắn mới xong.

Hai mươi phút sau, tôi đã cùng hắn lên tới đỉnh núi. Tuy cơ thể tôi đang còn chút bịnh nhẹ, đường núi sau khi tuyết mới rơi cũng không dễ đi, nhưng trải qua huấn luyện đêm qua, chút khó khăn này đối với tôi đã không có gì để nói. Bầu trời hoàng hôn trên đỉnh núi đẹp đến không từ ngữ nào có thể diễn tả, tôi cảm thấy dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả đều nhạt nhẽo. Tôi ngẩng đầu vui sướng ngạc nhiên tiến về phía trước, liền bị hắn níu lại nói: “Cẩn thận, trước mặt là vách đá.”

Thật sự là vách đá.

Một vách đá cô độc nằm giữa lưng chừng, ngoại trừ chỗ tiếp giáp quãng vài bước chân với núi, còn lại đều là vách đá nằm cheo leo. Ánh tịch dương dịu dàng trải trên mặt đất, chiếu trên đám tuyết cũ chưa tan, khúc xạ ánh quang trắng lóng lánh. Hết thảy đều hợp lại với giấc mơ tuyệt vời của tôi lúc ban trưa, tôi nín thở, đâm sợ đây chỉ là một giấc mộng.

Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn, móc từ trong túi ra hai chiếc túi nylon, trải xuống đất, kéo tôi ngồi xuống. Tôi chợt có một cảm giác kỳ lạ, tôi cảm thấy tôi có rất nhiều lời muốn nói với hắn. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy, hắn có rất nhiều lời muốn nói với tôi. Nhưng lúc này, sức mạnh của im lặng lại vượt xa hết thảy, tôi vẫn thà là chôn dấu hết thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, thế mới là lựa chọn an toàn nhất đi vậy.

Nhưng vẫn nên trách phong cảnh đẹp đẽ này, triệt để khuấy động trái tim tôi.

“Dạo còn nhỏ thường lên đây ngồi một mình.” Hắn lấy tay làm một động tác bay cao nói với tôi, “Tò mò không biết mình có thể làm khinh công không, nhảy xuống một phát, như bay. Kết quả không có lần nào có can đảm.”

“Cậu đừng cãi nhau với Hạ Hoa.” Tôi nói, “Chị ấy đối với cậu rất tốt.”

“Chúng tôi không cùng mẹ.” Thuốc Độc nói.

“À.” Tôi nói.

“Vì sao em không ngạc nhiên?” Hắn quay đầu nhìn tôi. Tôi chỉ cười cười, thật ra tôi đã biết trước, tôi chỉ không muốn bán đứng Vu An Đoá.

“Em sợ nhất là gì?” Hắn chợt hỏi tôi.

Tôi ngẫm nghĩ nửa buổi, đáp:”Mất mát.”

“Ha ha, nhóc con mà cũng hiểu mất mát sao?” Hắn nói, “Em đã từng nếm qua mùi vị của mất mát chân chính chưa?”

“Cái gì gọi là mất mát chân chính?” Tôi hỏi hắn.

“Ví dụ như, mất đi cha mẹ, mất đi lòng tin, mất đi tình thương, thậm chí, mất đi tự do…….” Hắn nhìn về phương xa, thở dài một tiếng, “Em sẽ không hiểu đâu.”

“Mình hiểu.” Tôi nói.

“Cảm ơn nói dối.” Hắn nói một cách tự phụ, “Mỗi một đứa con gái thích tôi, đều thích nói câu đó.”

“Vậy có phải là cậu thích nói những lời này với mỗi một đứa con gái thích cậu không?”

“Không.” Hắn nhanh chóng trả lời, “Em là người duy nhất.”

“Em mồ côi.” Tôi nhìn hắn, không còn lảng tránh ánh mắt của hắn, phun ra ba chữ này. Ba chữ mà đã bao năm qua, tôi chưa từng nhắc đến với người khác, nhưng không lúc nào ngơi nghỉ nhắc nhở chính tôi. Tôi đã sớm xem nó như một bí mật, hoặc là một chiếc túi vải màu đen, khâu kín miệng lại vo chặt trong lòng bàn tay nén xuống trong tim, ai cũng không thể thăm dò hoặc phát hiện ra. Khi tôi cuối cùng thổ lộ, trái tim tựa như bị xắn đi một mẩu, có chút đau đớn, lại tựa như con cá thiếu dưỡng khí, cuối cùng bị hung hăng vứt vào trong biển xanh, trong chớp mắt đã đạt được tự do vô biên vô hạn.

Thì ra, đối diện trực tiếp với những điều này, không hề đáng sợ như trong tưởng tượng.

Bàn tay của hắn len lén đặt lên vai tôi, rất nhẹ nhàng, như có như không. Hoàn toàn khác với hắn của ngày thường. Không biết như thế trong bao lâu, tôi mới nghe thấy giọng nói thành thật của hắn: “Buổi tối hôm đó anh hoàn toàn không có ý xâm phạm em, anh xin thề.”

Mặt của tôi hơi nóng, kế đến là trở nên đỏ bừng.

Sau đó hắn dùng giọng điệu như đang tuyên thệ bổ sung một câu: “Mã Tiểu Dương, yên tâm. Về sau, anh sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt em, bao gồm bản thân anh!”

Tôi ngước mắt, hai đứa nhìn nhau một cái, rồi tôi lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn mảng trời màu vàng sẫm phía xa xa.

Hắn vươn một ngón tay lạnh lẽo, đặt bên khoé mắt tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Khí lạnh trên đỉnh núi đã lặng lẽ ùa về, nhưng tôi không cảm thấy lạnh chút nào. Chúng tôi ngồi nương tựa vào nhau như thế, chẳng nói thêm lời nào. Kể ra cũng lạ, bao nhiêu lời nói mới lúc nãy trằn trọc trong lòng hận không thể tuôn hết ra được, xuôi theo cái động tác vươn tay vuốt mặt tôi kia mà lắng xuống. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó trở đi, tôi nghiệm ra thế nào gọi là được thấu hiểu. Nếu như không phải là do thấu hiểu, chúng tôi sẽ không chỉ cứ ngồi thế này, lại tựa như hết thảy mọi vấn đề đều có đáp án, tựa như hết thảy mọi câu chuyện đều không cần một cái kết rõ ràng, mãi đến khi ngày đã vắt xong giọt nắng cuối cùng, bầu trời cũng đã lấy lại màu sắc cũ vốn có của nó, thế giới trước mắt giống như một đứa trẻ mệt nhoài quay về bên mẹ, thoả mãn nhắm mắt lại.

Mãi đến phút giây đó, tôi mới hiểu được, trong sách nói nhìn mắt nhau tức là cùng thấu hiểu, thì ra là như thế này.

________________________________________

Người Giang Nam là người miền Nam, nếu bạn đọc đã đọc qua “Nhẫn Đông” thì biết rồi ha, khẩu vị vùng này thích cho đường, ngòn ngọt, ngoài ra thì tương đối thanh đạm, trái với Tứ Xuyên là chuyên môn chua mặn cùng với cay xè. Những món trên bàn Hạ Hoa nấu đều là Tứ Xuyên.