Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em

Chương 7: Buổi đầu đến trường




7h sáng.

Minh Hoàng đi bộ nhẹ nhàng thong thả với đồng phục đến trường. Khuôn mặt không bộc lộ một cảm xúc vui vẻ hay thích thú hì nhưng trong lòng anh đang rất vui mừng.

Trường Quốc tế XX.

King....kong....king....kong

Tiếng chuông giục vào học của trường vang dội lên. Mọi tầng lớp quý tộc bước xuống với đồng phục trường. Nữ váy gấp,áo sơ mi trắng thắt nơ,tay áo ngắn rộng như đồng phục của học sinh trường nước ngoài,à Thái Lan ý. Nhưng váy gấp ngắn đến đầu gối,trông cũng tuyệt. Nam quần sọt,áo tay ngắn đính kèm carvat thon nhỏ.

Minh Hoàng quan sát kĩ nơi này. Cánh cổng cao lớn như một thiên đường nào đó chỉ chào đón Thiên thần và kì thị Ác quỷ. Như anh là gì nhỉ? Kị thị chăng? Đợi mọi người bước vào hết Minh Hoàng mới dám đi từng bước nhẹ nhàng.

Cánh cổng mở ra. Điều đầu tiên là thu hút người nhìn đó là hai bên tượng chạm khắc tinh xảo trên pho tượng học sinh và sách thể hiện tri thức. Tiếp,sân được quét dọn sạch sẽ mặc dù cây cối xung quanh um tùm. Xa xa,hàng cây xanh với lớp cò mượt mà kia toả ngát. Sân chính. Một bể cá lớn với pho tượng nàng tiên cá được sắc xảo trưng bày ở giữa với hàng ngàn bông hoa. Nói tả cảnh sân trường ngay trước mắt Minh Hoàng bây giờ,có ghi tất cả hai ba chương cũng không hết quá. Nói chung,phán một câu,khỏi kể lể là tuyệt vời,à không trên cả tuyệt vời.

Minh Hoàng đang bâng khuâng không biết đi hướng nào xuống phòng hiệu trưởng.

Thì...

Từ xa,chiếc xe đạp điện với hai nhân vật chính bay thẳng đến. Mất tay lái lao thẳng lên phía trước suýt bay đến người Minh Hoàng.

Rầm.

Người trẹo chân,kẻ sưng đầu.

-"Ui da...Quyền. Chắc cái mông tao rạng rồi."-Thục Anh dở khóc dở cười xoa mông.-"Số đo 85,té cú này còn 80."

Bá Quyền dựng xe lên,phủi quần áo rồi mới đưa tay kéo Thục Anh đứng dậy.

Thục Anh không hiểu nổi con người Bá Quyền dám trơ trẽn lo cho xe,áo quần trước.

-"Nè...mông tao còn 80 là tại mày đấy."

-"Không quan tâm của Bá Quyền."-Bá Quyền làm mặt lạnh với Thục Anh. Rõ là quan tâm còn bày đẹc không quan tâm.

Thục Anh bỉu môi nhìn Bá Quyền.

-"Nếu anh mày bảo em đi xe máy. Như vậy chẳng phải không như bây giờ sao."

-"Xe đạp điện với xe máy có gì khác hử?"

-"Có. Có cái yên xe tí ti mà hai cái đít mình,à không phải nói là đít em yêu như cái máng heo rồi. 85 xuống 80 hả. Ui da may quá. Đít nhỏ sau dễ sinh con. Em yêu yên tâm. Mặc đồ body đẹp nữa."-Thằng biến thái quen rồi.

-"Mặt ngày nào cũng hiếp dâm con gái."-Thục Anh bỏ mặc Bá Quyền đi lên trước với cặp dễ thương kia.

-"Nè nè em yêu. Đợi anh cất xe đã chứ."-Bá Quyền vừa ré um vừa dắt chiếc xe đạp nặng trịch kia vào nhà xe.

Minh Hoàng không biết bắt chuyện từ đâu với Thục Anh để hỏi phòng hiệu trưởng. Nhưng không bắt chuyện thì sẽ trễ tiết mất.

-"B...ạ...n...n."-Có vẻ nói là việc quá khó khăn đối với Minh Hoàng.

Thục Anh bất giác quay lại sau. Khuôn mặt của thiên thần ấy nói chính xác hơn là đôi mắt tro xám ấy lại lần nữa xuất hiện đối diện ngay trước mắt nó. Đây mới là lúc nó ngắm kĩ đôi mắt này. Nó thích đôi mắt ấy và cũng đồng nghĩa việc nó thích anh.

1...2...3 giây.

Nó giật mình với đôi mắt tròn nhìn nãy giờ.

-"À...bạn hỏi gì mình?"

-"Phòng hiệu trưởng?"-Tối đa là ba từ thì phải. Lạnh lùng boy phết ra.

-"Phòng hiệu trưởng...ở..."-Thục Anh chưa kịp chỉ đường đến phòng hiện trưởng là hắn từ đã thấy cảnh hai người nói chuyện đã ghen tuông lao nhanh như ngựa thần đến chen ngang.

-"Tôi sẽ dắt bạn đi."-Thì ra hắn tưởng anh đòi nó dắt đi.

-"Quyền."-Thục Anh nhăn mày.

-"Cậu về lớp trước đi."-Bá Quyền ôm vai,vỗ nhẹ vài cái tỏ vẻ mình rất hoà đồng.

Ai ngờ Thục Anh và quay đi. Bản sắc biến đổi hẳn. Nhìn Minh Hoàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

-"Nè...dám dụ dỗ cục cưng của tao hả. Tao múc đây."-Anh đưa cú đấm mạnh mẽ của mình ra.

-.....

Đáp lại là sự im lặng và ánh mắt tro xám không hứng thú kia. Mà ngược lại còn thấy đáng sợ rằng. Đây là con người của anh ngày trước.