Khuy Thiên Chi Kính

Chương 10: Số mệnh dây dưa




Không bao giờ xa nhau

(Edit: Andy/Do not reup)



Mùa đông năm Mộ Thịnh thứ mười, Quốc sư Chu quốc Lạc Mộ tròn 30 tuổi, thân thể gầy gò suy yếu, nằm triền miên trên giường bệnh.

Gia tộc Lạc thị tinh thông thuật bói toán, là những người có thể dùng bảo vật kính Khuy Thiên để đọc mệnh trời, nhìn thấu tương lai, đảm nhiệm vị trí Quốc sư Chu quốc qua nhiều thế hệ.

Chỉ là, nhìn trộm ý trời dẫn đến tổn hại mệnh số, Lạc thị vẫn luôn chỉ có duy nhất một truyền nhân, lại thêm mệnh yểu, không thể sống đến răng long đầu bạc.

Nhưng vị Quốc sư đại nhân hiện tại, thời trẻ chinh chiến vì Chu quốc, chưa có hôn phối, dẹp xong Tề quốc thì thân thể bị thương, chưa cưới vợ nên cũng không có con.

Nếu vậy, gia tộc Lạc thị tới đây là hết, người ngoài không có cách nào dùng được kính Khuy Thiên, vị trí Quốc sư chẳng lẽ phải bỏ trống?

Triều thần và bá tánh nhất thời hoảng loạn, sốt ruột vì bệnh tình của Quốc sư đại nhân.

Từ đầu thu đến nay, sức khỏe của Lạc Mộ yếu đi rõ rệt, Chu Đường đau lòng y, không cần y phải mỗi ngày tiến cung bồi mình, mà hắn sẽ bí mật xuất cung, thỉnh thoảng còn qua đêm ở phủ Quốc sư, nhưng sự yên bình này không may lại bị quấy rầy.

Hai năm trôi qua, Chu Hành 9 tuổi, Chu Giác 8 tuổi, Chu Đường vẫn im lặng chưa quyết định vị trí Thái tử, nhưng đằng sau hai đứa trẻ là gia tộc đằng nội và đằng ngoại, cầm đầu là phụ thân và mẫu thân của chúng, bắt đầu xây dựng thế lực, phân cao thấp lẫn nhau.

Vì vậy mấy ngày nay thường xuyên có người dùng danh nghĩa thăm bệnh, dò hỏi Lạc Mộ về mệnh cách của hai vị tiểu hoàng tử, đến tột cùng mệnh đế vương thuộc về ai.

Thực ra hai năm trước, khi mà Chu Đường quyết định chọn hai đứa trẻ này cho vị trí Thái tử đã hỏi qua Lạc Mộ, nhưng y chỉ nói thời cơ chưa tới, chưa sáng tỏ.

Nhưng bây giờ Lạc Mộ một thân bệnh tật, sợ là sẽ không vượt qua được mùa đông nên những người kia càng vội vàng hơn.

Chu Đường nổi giận, lấy lý do "làm ảnh hưởng Quốc sư đại nhân dưỡng bệnh, gây nguy hiểm cho đất nước" để trừng phạt vài người, cũng mượn cơ hội đó quang minh chính đại đưa Lạc Mộ vào cung dưỡng bệnh. Chu Đường trực tiếp sắp xếp cho Lạc Mộ ở một điện nhỏ ngay bên cạnh Tử Thần điện, triều thần cũng không dám có nghị luận gì.

Trên giường trong phòng ngủ, Chu Đường ôm Lạc Mộ oán giận, "Hai chúng ta ở chung chưa đủ, bọn họ còn tới làm phiền ngươi."

Sắc môi Lạc Mộ tái nhợt, cuộn trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, Chu Đường ôm lấy cả người lẫn chăn, áp mặt mình vào khuôn mặt lạnh lẽo của người kia.

Lạc Mộ nói: "Còn không phải tại ngươi?"

Thân thể y thực ra không đến nỗi không xong như lời đồn bên ngoài, chỉ là lúc nhập thu gặp lạnh, bị bệnh một đợt. Chu Đường tới thăm vài lần, còn ban cho không ít thuốc quý, sau đó càng thường xuyên tới phủ Quốc sư thăm y hơn, có mấy lần Lạc Mộ dùng lý do không khỏe để từ chối tiếp các quan viên tới thăm bệnh, qua mấy ngày sau, bên ngoài có lời đồn y bệnh sắp chết rồi.

Thế lực đằng sau Chu Hành, Chu Giác rục rịch càng mạnh, muốn nghe từ phía Lạc Mộ một lời chắc chắn, ngược lại còn cho Chu Đường một cơ hội đón Lạc Mộ vào cung.

Cho nên hiện tại, Chu Đường được lợi còn khoe mẽ.

Chu Đường ôm chặt lấy y, "Ta mặc kệ, ngươi là của ta."

Thật là càng ngày càng dính người, Lạc Mộ buồn cười, "Ngươi bao tuổi rồi?"

"Năm tuổi." Chu Đường mặt không đổi sắc nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy Quốc sư đại nhân, người trông rất đẹp nên đã muốn ôm rồi."

Lạc Mộ bất đắc dĩ cười, cũng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lần đầu tiên mình nhìn thấy Chu Đường. Chu Đường 5 tuổi hùng hổ xông vào Lãm Nguyệt đài, khi nhìn thấy y thì kinh ngạc, khí thế xẹp lép, nói chuyện lắp bắp.

Lạc Mộ cong môi, rút tay trong chăn ra, ôm lấy hắn, "Hài lòng chưa?"

"Còn muốn hôn một chút."

Lạc Mộ đặt lên má hắn một nụ hôn.

"Không tính." Chu Đường chỉ chỉ môi mình, "Hôn ở đây cơ."

"Vậy không được." Lạc Mộ nghiêm mặt nói, "Làm chuyện này với trẻ con 5 tuổi, thực là không bằng cầm thú."

Chu Đường: "....."

Ai bảo thích giả bộ làm gì? Vác đá nện chân mình!!

Nhưng Chu Đường đâu phải người dễ dàng từ bỏ, "Đúng vậy, lúc ta 5 tuổi không được Quốc sư đại nhân hôn, nhưng lại đặt Quốc sư đại nhân vào lòng, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua 15 năm sau... bây giờ có thể hôn rồi."

Lạc Mộ bị Chu Đường đánh rơi liêm sỉ chọc cười: "Ngươi lại còn kể chuyện nữa à? Còn thời gian trôi qua nhanh?"

"Kể tới đây rồi thì mau hôn đi." Chu Đường chớp mắt nhìn y, vẻ mặt "ngây thơ vô tội".

Lạc Mộ cười phụt, nhéo má Chu Đường, "Không thể tin được! Sao mặt bệ hạ lại dày như vậy?"

"Không có cách nào, Quốc sư đại nhân không chịu hôn ta, ta chỉ có thể mặt dày cầu xin." Chu Đường giả bộ tội nghiệp.

Lạc Mộ lắc đầu cười, nghiêng người sang đặt lên môi hắn một nụ hôn, Chu Đường thuận thế ôm lấy y, biến đôi môi tái nhợt của Lạc Mộ thành màu đỏ tươi ướt át.

Hai người ngừng hôn để thở, Chu Đường nói: "Hôn xong rồi, có thể làm sang chuyện khác." Nói xong liền lật người đè y xuống dưới thân.



Nửa đêm, Lạc Mộ bị tiếng sột soạt đánh thức, ngơ ngác nhìn Chu Đường đang xuống giường mặc quần áo.

"Làm sao vậy?" Lạc Mộ hỏi.

"Chu Hành xảy ra chuyện, ta qua xem thử."

Lạc Mộ lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, "Sao lại thế này? Có nghiêm trọng không?"

Chu Đường đáp, "Nghe nói là bị ngã gãy chân, thái y đã qua rồi."

"Nửa đêm rồi sao có thể ngã gãy chân?" Lạc Mộ cũng xuống giường, "Ta đi cùng ngươi."

Hai đứa trẻ này là do Chu Đường và Lạc Mộ cùng chọn, bởi vì quẻ tượng y hỏi kính Khuy Thiên xác thực không có chỉ dẫn rõ ràng.

Nhưng năng lực của hai đứa trẻ này ưu tú hơn những người anh em khác, đều không phải là mệnh đế vương. Là đối tượng được chọn, mỗi người lại có ưu khuyết riêng về thiên phú và tính cách, trong thời gian ngắn thực sự không thể nói được ai là người thích hợp cho vị trí Thái tử.

Cho nên Chu Đường đưa cả hai vào cung để Đinh đại nhân dạy dỗ, xem hiệu quả về sau, đương nhiên thỉnh thoảng hắn cũng sẽ trực tiếp kiểm tra. Lạc Mộ có liên quan đến hai đứa trẻ này nên cũng muốn đi nhìn thử tình hình.

Chu Đường ngăn y lại, đẩy y về lại ổ chăn, "Ngươi đừng đi, ngươi còn đang cáo ốm với bên ngoài đấy."

Lạc Mộ ngầm hiểu, không kiên trì nữa, "Vậy ngươi đi đi."

"Ừ, báo tin lại với ngươi sau." Chu Đường đi ra ngoài, Lạc Mộ đột nhiên gọi lại hỏi: "Ngươi nói xem, sẽ là nó sao?"

Chu Đường quay người lại, "Cũng có thể. Nếu là A Giác, việc làm A Hành bị thương tuyệt không phải là điều sáng suốt, ai cũng sẽ dễ dàng nghi ngờ nó đầu tiên."

Phụ thân của Chu Giác là Nhị hoàng tử, năm đó bị Đại hoàng tử hại bị thương ở chân, hoàn toàn vô duyên với ngôi vị hoàng đế, đến giờ chân trái vẫn còn tật, đi lại không tiện. Bây giờ A Hành lại cố tình bị thương ở chân, dễ khiến người khác hoài nghi A Giác muốn ăn miếng trả miếng, thay phụ thân báo thù, cũng ra oai phủ đầu với Chu Hành.

Lạc Mộ: "Nếu không phải A Giác thì chẳng lẽ là A Hành tự mình..."

Lạc Mộ buồn rầu, ở trong cung không có ngày nào có thể trôi qua yên bình, nhưng nếu nói là y đang mềm lòng thì cũng không đến mức đó. Tuổi nhỏ thì sao, lúc trước Chu Đường cũng như vậy. Khi còn nhỏ, Lạc Mộ đã dạy hắn nhẫn nhịn, che giấu tài năng của mình, dạy hắn nằm gai nếm mật, dạy hắn thiết kế âm mưu, thậm chí dạy hắn giết người... nhưng nếu không làm vậy thì sao có thể được như bây giờ, trở thành vua của một nước?

Làm đế vương, luôn luôn phải vô tình.

Không ngờ sự thật lại khiến Chu Đường và Lạc Mộ cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Là Chu Hành tự ngã, nhưng không phải vì giá họa cho Chu Giác mà là bởi vì nó không muốn làm Hoàng đế.

Lúc Chu Hành thừa nhận với Chu Đường, hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, lúc trước khi chọn hai đứa nhỏ này, hắn đồng thời cũng cho chính bọn họ một cơ hội lựa chọn.

Trăm triệu lần không ngờ tới, Chu Hành đổi ý, không muốn làm Hoàng đế nữa.

Nhưng nghĩ lại thì, lúc trước hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, căn bản không biết gánh nặng khi làm Thái tử là gì...

Chu Đường thở dài, "Ta vốn vừa ý A Hành hơn, tuy rằng nó chỉ là con vợ lẽ của đại hoàng huynh nhưng nhạy bén thông tuệ, lại thành thục trưởng thành, không giống A Giác chỉ vì cái lợi trước mắt."

Trên phương diện học thức, hai đứa trẻ 8, 9 tuổi thật ra không phân cao thấp nhiều lắm, luận kế sách trị quốc cũng còn non nớt, nhưng mà cách xử sự đã có thể nhìn ra những điểm bất đồng.

Lạc Mộ: "Nhưng ban đầu ngươi nói tình tình của nó quá mềm mỏng, thiếu quyết đoán."

Chu Đường: "Đúng vậy, nhưng bây giờ nó dùng chiêu này, tuy rằng còn vụng về nhưng dũng cảm tự cắt đứt đường lui của mình, lại khiến ta càng xem trọng nó."

Lạc Mộ hỏi: "Vậy... vết thương thế nào?"

"Có thể chữa, nhưng phải làm sớm." Chu Đường nói, "Nhưng tiểu tử này không chịu chữa."

Lạc Mộ suy tư, lấy kính Khuy Thiên ra, "Ta lại thay hai đứa trẻ hỏi lại một lần nữa."

Chu Đường tuy rằng nhìn không ra quẻ tượng nhưng hắn nhận ra, ánh sáng hắt ra từ trong kính đã thay đổi.

"Thay đổi rồi?" Chu Đường hỏi.

Lạc Mộ cười khổ, "Thay đổi rồi."

Tuy nói mệnh do trời định nhưng biến số vẫn nằm trên chính bản thân mỗi người, Chu Hành tự làm bị thương một chân đã khiến mệnh cách của mình thay đổi.

Chu Đường đi gặp Chu Hành, nói chuyện với đứa nhỏ này một buổi, cuối cùng Chu Hành cũng đồng ý chữa chân.

Mùa xuân năm Mộ Thịnh thứ mười một, Chu Hành chưa đầy 10 tuổi được lập làm Thái tử, Chu Giác chỉ được phong vương.

Chu Đường cố ý rèn luyện Chu Hành, giao một nửa chính vụ cho nó, ép tiểu Thái tử đến khó thở.

Còn hắn nằm ôm Quốc sư đại nhân ngủ.

Lạc Mộ không đuổi hắn nữa, bởi vì y có thể cảm giác được, thời gian ngủ của mình càng ngày càng dài, thỉnh thoảng còn gọi mãi không tỉnh, dọa Chu Đường hoảng sợ một phen.

Chu Đường hận không thể thời thời khắc khắc nhìn y, cho dù là nửa đêm hắn cũng thường bừng tỉnh dậy, nhất định phải tìm được hơi thở của Lạc Mộ mới thả lỏng ngủ tiếp.

Có một hôm, ban ngày ngủ đủ, nửa đêm Lạc Mộ tỉnh lại, phát hiện Chu Đường nằm bên cạnh đang gặp ác mộng. Hắn ôm y, vì bất an mà run rẩy, nỉ non gọi tên y, bảo y đừng đi, gọi hoài gọi mãi, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.

Trong lòng Lạc Mộ đau xót, cũng rơi lệ theo. Ban ngày, Chu Đường chưa bao giờ biểu hiện ra điều gì khác thường trước mặt y, chỉ thường xuyên trêu chọc y, không đứng đắn đòi ôm đòi hôn, không hề đề cập tới việc trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu không đành.

Lạc Mộ ôm Chu Đường, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, thấp giọng nói: "Ta ở đây, ở ngay bên cạnh bệ hạ, nơi nào cũng không đi."

Một lát sau, Chu Đường giật mình tỉnh giấc, Lạc Mộ hôn hắn, "Ta ở đây."

Chu Đường nhìn người trong lòng mình, chậm rãi thoát ra khỏi cơn ác mộng, nước mắt rơi càng nhiều, nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ ôm chặt y, vùi đầu vào cổ y.

Một lát sau Chu Đường mới cọ cọ Lạc Mộ, hôn vành tai y, "Ta cảm thấy lo lắng, chỉ sợ mở mắt ra không còn nhìn thấy ngươi nữa."

Hắn không nói cho Lạc Mộ biết, thực ra liên tục mấy ngày nay hắn không thể ngủ ngon, ôm y trong lòng vẫn không yên tâm, thường mở to mắt đến bình minh, sau đó vì quá buồn ngủ mà rơi vào cơn ác mộng, trong mộng đều là cảnh tượng y quay người rời đi, tra tấn hắn, khiến hắn sống không bằng chết.

"Đừng sợ." Tim Lạc Mộ đau như dao cắt, "Chúng ta đã hẹn kiếp sau..."

"Ta không chờ được!" Chu Đường nhìn Lạc Mộ, "Ta không chờ được... đưa ta đi theo ngươi được không?"

Lạc Mộ ngẩn người nhìn hắn, hóa ra Chu Đường thật sự... không định sống một mình.

"Được, ta đưa ngươi đi." Lạc Mộ đột nhiên cười.

"Ngươi nói thật?" Chu Đường kinh ngạc, có chút không thể tin được.

"Thật. Ngươi nhớ nắm chặt lấy tay ta, ngàn vạn lần không được buông ra." Lạc Mộ nắm tay Chu Đường.

"Được." Chu Đường cũng cười, cùng y đan mười ngón tay vào nhau, "Tuyệt đối không buông."



Ngày 3 tháng 4 năm Mộ Thịnh thứ mười một, Quốc sư đại nhân bệnh nặng qua đời. Hoàng đế sau một đêm cũng phát bệnh nặng không dậy nổi, truyền ngôi cho Thái tử Chu Hành, băng hà vào ngày 27 tháng 4.

Tân đế Chu Hành làm theo mật chỉ của tiên đế, hợp táng cho hai người.

Mấy năm sau, người thủ lăng hồi bẩm lại với Chu Hành, có kẻ trộm mộ lẻn vào lăng, đã bị đánh chết, nhưng người tuần tra mộ lại phát hiện quan tài hợp táng trống không, xác chết đã không cánh mà bay! Chu Hành phái người tra xét nhiều lần vẫn không có kết quả, trở thành một kỳ án.



Sau khi chết, Lạc Mộ và Chu Đường không hề nắm tay nhau đi qua Hoàng Tuyền và cầu Nại Hà như đã hẹn.

Lạc Mộ một mình bước đến Hoàng Tuyền, nhìn thấy cố nhân, tìm lại được ký ức.

Y là Nhược Mộc Thần quân của Linh tộc. Đại đồ đệ của y là Đường Úc đã sinh tình với y, yêu mà không được, đọa thành ma, lên làm Ma quân, cuối cùng trời xui đất khiến khai chiến với Linh tộc.

Nhược Mộc dùng hết thần lực phong ấn Đường Úc, hồn phi phách tán, nhờ tiểu đồ đệ Cửu Tích giữ được một phần linh hồn. Bởi vì linh hồn quá yếu nên đã nhập vào luân hồi an dưỡng, chuyển thế trọng sinh, đồng thời tìm lại được thần khí mà năm đó y đã vứt bỏ – kính Khuy Thiên.

Y chuyển thế thành con trai của Lạc Chân, thay đổi mệnh cách chỉ có duy nhất một truyền nhân của gia tộc Lạc thị, mà Đường Úc từ trong phong ấn cũng thả ra được một sợi thần hồn, theo y chuyển thế, đầu thai thành Thái tử Chu Đường, thay đổi mệnh cách yểu mệnh của Chu Đường.

Đường Úc đi theo Nhược Mộc, Lạc Mộ lại liều mình sửa mệnh cách cho Chu Đường, số mệnh của hai người, xác định là dây dưa lẫn nhau.

Bây giờ, nếu Nhược Mộc đã tái sinh thì linh hồn của Đường Úc hẳn là cũng đã trở về bên trong phong ấn.

Nhược Mộc đã đáp ứng với Đường Úc, sẽ đi tìm hắn.

Tìm được hắn rồi, sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

*** Hết chương 10 [Hoàn Chính Văn]

[Andy: Khuy Thiên Chi Kính là phần phiên ngoại của một bộ ngôn tình huyền huyễn tên là <Dẫn Hồn Lục>. PN này là câu chuyện ở nhân gian của Nhược Mộc Thần quân và Ma quân Đường Úc. Mình không tìm được bản edit của <Dẫn Hồn Lục> nên sẽ lược dịch thêm vài đoạn Nhược Mộc và Đường Úc xuất hiện trong phần chính văn (chương 46-59 và 77-79). Phần bổ sung thêm của sư đồ Mộc – Úc bây giờ sẽ là phần PN nha (chợt nhận ra PN còn dài hơn cả "chính văn" T^T). Bạn nào không muốn đọc phần này thì có thể đọc thêm một phần cuối (PN 8), là đoạn tiếp theo sau khi Nhược Mộc tái sinh và gặp lại Đường Úc.]