Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

Chương 39: Thử kính (trung)




“Giống Trung Khuyển trước đây?”  Đạo diễn tò mò hỏi: “Là có ý gì?”

“Không có gì.” Chu Cẩn Sơ cũng không muốn nhiều lời: “Trung Khuyển của bây giờ không giống trước kia cho lắm, Tiếu Lăng Tiêu diễn rất giống Trung Khuyển trước đây, không giống như nó bây giờ.”

“À…” Hai mắt đạo diễn bắt đầu đờ đẫn: “Như vậy…là tốt hay không tốt?”

Chu Cẩn Sơ trầm mặc một lát mới mở miệng đáp lại: “Là tốt. Tôi thích nó trước đây.”

Tiếu Lăng Tiêu nghe xong suýt chút nữa “gâu” một cái khóc thành tiếng. Chu Cẩn Sơ nói thích hắn, không chỉ vì lông trên người hắn, cũng không phải chỉ vì hắn là chó của y, mà vì hắn khác biệt.

“Thời gian có hạn, mau thử kính đi.” Đạo diễn đưa cho Tiếu Lăng Tiêu một tờ giấy: “Diễn đoạn này cho chúng tôi xem.”

“Dạ.” Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu nhìn một lát, phát hiện đoạn diễn này là cảnh khuyển yêu vừa biến thành người. Hắn mừng thầm trong lòng — xem ra đạo diễn vẫn luôn lo lắng nhân vật khuyển yêu này không có ai diễn được, nhất là cảm giác khi làm chó, mà đây lại vừa vặn là thứ hắn am hiểu nhất. Tiếu Lăng Tiêu vốn chỉ lo đạo diễn sẽ cho hắn diễn thử cảnh làm “người”, để hắn diễn các loại cảm xúc vui sướng đau buồn, dù sao nhân vật này chỉ có lúc đầu mới giống chó, phần lớn ngôn từ cử chỉ vẫn rất giống con người. May là đạo diễn cho rằng cảnh diễn “người” không quan trọng bằng diễn chó.

Đến trời cũng giúp tui ——

“Ừm….” Tiếu Lăng Tiêu hít một hơi điều chỉnh cảm xúc, đặt lại tờ giấy lên mặt ghế.

Hắn không chọn tư thế đứng mà ngồi xổm trên mặt đất, khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, chậm rãi ngẩng đầu. Tay hắn vốn thả lỏng trước ngực, sau khi mở mắt bắt đầu duỗi ra một cánh tay quơ quơ, sau đó nâng cánh tay còn lại ra trước mắt, cố gắng co duỗi ngón tay, nhưng lại có vẻ không được linh hoạt cho lắm. Hắn vươn tay sờ sờ vị trí lỗ tai của mình, không thấy, lại hạ xuống tìm ở vị trí tai người. Tiếp theo hắn lại tự sờ sờ miệng của mình —— quả nhiên không còn là mõm chó. Cuối cùng là sờ đuôi… A, không có gì cả! Tiếu Lăng Tiêu cười cười, muốn vươn lưỡi liếm liếm mũi, nhưng lại phát hiện lưỡi cũng đã ngắn lại. Tiếp đó hắn lại đứng lên, hai chân vẫn không thể duỗi thẳng, hắn cẩn thận dùng cẳng chân vẫn cong cong như loài chó bước từng bước, tựa như mỗi bước đi đều phải suy nghĩ cẩn thận nên bước như thế nào. Hắn bước tới một nơi nhìn tựa như mặt hồ, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước. Tất cả những hành động này đều là phản ứng chân thật của hắn khi biến từ chó thành người, Tiếu Lăng Tiêu tin chắc sẽ không có ai “diễn” tốt được như hắn. Cuối cùng, sau khi xác nhận được mình đã 100% biến thành người, mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ, lảo đảo chạy đến trước mặt Chu Cẩn Sơ.

Chu Cẩn Sơ: “…?” Trong phim y là người rất được con chó này yêu thích, nhưng giờ y lại không rõ Tiếu Lăng Tiêu muốn làm gì.

Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, há miệng sủa một tiếng: “Gâu!”

Hắn nghĩ sau khi biến thành người, khuyển yêu khẳng định rất muốn nói cho người thân cận nhất của mình. Nhưng ngay lúc này khuyển yêu vẫn chưa biết nói tiếng người, chỉ có thể sủa gâu gâu, như vậy làm thế nào mới khiến đối phương biết hắn là chó bây giờ? Xem ra chỉ còn cách sử dụng loại ngôn ngữ hắn vẫn dùng để giao lưu với chủ nhân khi vẫn còn làm chó mới khiến chủ nhân biết hắn muốn nói cái gì.

Tiếu Lăng Tiêu một lần nữa biến thành một con chó tâm cơ. Ngay trong trường hợp này, hắn quay đầu về phía Chu Cẩn Sơ, sủa một tràng “ngôn ngữ chó” hai người từng dùng để giao lưu trước kia.

Hắn sủa: “Gâu! Gâu gâu gâu gâu! Gâu!”

Hắn cố gắng hết sức bắt chước ngữ khí, âm lượng, âm điệu và cả âm sắc của Trung Khuyển.

Gâu một tiếng, gâu bốn tiếng rồi lại gâu một tiếng, ghép lại chính là ba chữ “I miss u”, nghĩa là “Tôi nhớ anh”.

Câu ngôn ngữ chó này chính là câu hắn nói nhiều nhất khi còn là Trung Khuyển. Mỗi lần, chỉ cần hắn không gặp được đối phương, hay cách một quang thời gian không thấy, hắn sẽ nói với Chu Cẩn Sơ câu này. Sau một thời gian dài Chu Cẩn Sơ cũng hiểu, chỉ cần Trung Khuyển sủa “Gâu! Gâu gâu gâu gâu! Gâu!” y đều hiểu nó đang nói nhớ mình, khi đó y cũng sẽ nhẹ nhàng đáp lại một câu “Tao cũng nhớ mày”.

Hiện tại, sau một thời gian dài không gặp nhau, Tiếu Lăng Tiêu thực sự rất nhớ Chu Cẩn Sơ mới sủa ra câu này.

Rất nhớ, rất rất nhớ.

Hắn tin rằng, câu này sẽ khiến Chu Cẩn Sơ lập tức nhớ tới Trung Khuyển, nhớ tới nó vẫn thường nói với y câu này.

Tiếu Lăng Tiêu không muốn nói cho Chu Cẩn Sơ biết hắn có “bệnh” biến thành chó, thứ “bệnh” quái quỷ này không phải ai cũng tiếp thu được.

Nhưng Tiếu Lăng Tiêu lại cảm thấy, nếu muốn làm cho đối phương chú ý đến mình, hắn có thể biểu hiện ra một số điều “trùng hợp”, tỉ như thỉnh thoảng biểu hiện giống Trung Khuyển một chút khiến Chu Cẩn Sơ nhớ lại. Nhất là trong thời kì Chu Cẩn Sơ đang nhớ Trung Khuyển của trước đây như bây giờ, nói không chừng có thể khiến y dời bớt sự chú ý lên người hắn. Cứ coi như không thể dời được sự chú ý, chỉ cần làm lại vài lần, dù sao mọi chuyện vẫn là tùy duyên, không phải ai cũng có thể giống Trung Khuyển trước đây.

Chu Cẩn Sơ khẳng định không thể đoán được chân tướng mọi chuyện, sẽ chỉ cảm thấy người và chó vừa vặn có vài điểm trùng hợp, tự nhiên sẽ sinh ra cảm xúc thân cận.

Hơn nữa, coi như đây là dạo đầu đi, như vậy sau này muốn nói ra chân tướng sẽ dễ dàng hơn.

Ây, Tiếu Lăng Tiêu cảm thán: mình quả là một tên giảo hoạt.

Phía bên kia, Chu  Cẩn Sơ sau khi nghe Tiếu Lăng Tiêu “nói”, y quả nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiếu Lăng Tiêu.

Tiếu  Lăng Tiêu đè lại nỗi sợ hãi trong lòng, lặp lại một lần: “Gâu!”

Hắn cũng không quên mình vẫn đang diễn, ánh mắt đặt lên người Chu Cẩn Sơ, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mình: “Gâu! Gâu gâu gâu gâu! Gâu!”

Trong mắt người khác, Tiếu Lăng Tiêu chỉ đơn thuần đang diễn —— hắn muốn nói cho người thân thiết của mình biết hắn là ai.

Làm xong những việc này, Tiếu Lăng Tiêu lui về giữa sân, cúi người chào.

“Thật đáng yêu!” Một nữ giám khảo từ công ty cha nuôi nói với đạo diễn: “Chỉ có điều mặc như bây giờ nhìn hơi kỳ quái, chờ đến khi thay đồ cổ trang khẳng định rất đáng yêu.”

Đạo diễn không nói gì.

Chu Cẩn Sơ cũng không nói chuyện.

“Đọc tiếp lời kịch đi.” Đạo diễn lại đưa một tờ giấy cho Tiếu Lăng Tiêu: “Là đoạn này, nói thật cẩn thận, chú ý nét mặt.”

“Dạ…” Tiếu Lăng Tiêu nhận tờ giấy, bình tĩnh lướt qua một lần, suy nghĩ một lát mới bắt đầu nói từng câu.

Đây cũng là cách hắn nghe lỏm được từ các diễn viên lúc hắn còn làm chó.

Bọn họ nói, tốt nhất nên tìm cảm giác trước rồi mới đọc thuộc lòng từng câu. Khi thử kính cảm xúc sẽ khá phức tạp, không nên vội vàng gấp gáp, chỉ cần không quá lề mề, đạo diễn sẽ không loại một người chỉ vì vấn đề thời gian.

Thanh âm của Tiếu Lăng Tiêu rất êm tai, sau khi đọc ra từng câu từng câu, hắn cảm thấy mình phát huy cũng không tồi.

“Được rồi,” phó đạo diễn số một nói: “Phần thử kính của cậu đã xong, về nhà chờ tin tức đi.”

“Dạ…” Tiếu Lăng Tiêu nhìn về phía Chu Cẩn Sơ.

Vẻ mặt Chu Cẩn Sơ có chút mập mờ không rõ.