Khuynh Tâm

Chương 16




Lau đi những giọt nước mắt, Tư Đồ Khắc Tai gắt gao ôm chặt lấy Sở Mộ Hân đang khóc như muốn ngất đi trong lồng ngực. Thanh âm của Sở Mộ Hân nghe như đang trong cơn ác mộng năm nào. Hai tay cậu bấu chặt lấy cánh tay Tư Đồ Khắc Tai, móng tay bấm sâu làm tay hắn ứa máu nhưng Tư Đồ Khắc Tai không để ý, hắn chỉ quan tâm Sở Mộ Hân đang khóc trong lòng hắn.

“Hân, Hân, tôi ở đây, sẽ không có người nào đối xử với em như vậy, không bao giờ”

Tư Đồ Khắc Tai liên tục an ủi người yêu trong ngực, Sở Mộ Hân dường như không nghe thấy, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

“Em đau, đau quá…Em cầu xin ông ta dừng lại nhưng ông ta không nghe, còn liên tục kêu tên em. Hân vẫn một mực cầu xin, cầu xin ông ta buông tha cho nhưng ông ta lại càng ra sức làm em đau hơn. Hân không biết trôi qua bao lâu cho đến khi nghe thấy tiếng của mẹ và chị”

“Chị chạy đến ôm lấy Hân. Em nghe không rõ tiếng của chị nhưng em biết chị đến cứu em. Hân ôm chị, gọi tên chị, rồi sau đó không biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại, em không thấy chị, cũng không dám đi lung tung với lại em còn rất đau. Sau đó, mẹ mang chị trở về phòng, toàn thân chị đều là máu, Hân sợ không dám nhìn. Chị khẽ gọi tên em, mẹ thì khóc. Mẹ dùng sức ôm lấy Hân và chị rồi chỉ liên tục nói xin lỗi. Sau đêm đó, Hân liền tạm biệt mẹ”

Đôi tay Sở Mộ Hân buông lỏng, ánh mắt không còn tiêu cự.

“Mẹ đã chết, nhảy từ trên nóc nhà thật cao xuống. Hân với chị nhìn thấy mẹ tự tử ngoài cửa sổ”

Trời ạ, em ấy rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu thương tổn? Tại sao lại là Hân? Tại sao lại để em ấy phải chịu loại dày vò đau đớn này? Hân, Hân của tôi…

“Chị không còn dịu dàng đắp chăn cho Hân nữa, không còn gọi tên Hân, nhìn thấy Hân cũng không nhận ra. Ba ba mắng chị là đồ điên. Chị không tắm, không ngủ, ngay cả ăn cũng rất ít, làm cho bản thân luôn sợ hãi, đêm nào cũng khóc. Hân muốn chị nhớ lại em nhưng vô dụng, chị không còn là chị nữa rồi.”

“Baba mỗi ngày đều muốn Hân ngủ cùng, ông ta nói đó là lên giường. Có đôi khi ông ta uống rượu, sau đó lấy dây thép trói Hân, lấy bình rượu đánh lên đầu Hân rồi nhìn máu từ trên đầu Hân chảy xuống. Lúc đầu Hân khóc rồi giãy giụa nhưng sau đó Hân biết, chỉ cần im lặng không khóc, ông ta sẽ kết thúc nhanh một chút. Vì vậy, em chỉ che mặt, không khóc, không kêu…Ông ta rất tức giận, cứ đánh rồi lại đánh. Rồi sau đó em bị bệnh”

Lúc này, thân thể trần trụi của Sở Mộ Hân đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Tư Đồ Khắc Tai sợ cậu bị cảm lạnh liền lấy chăn bọc cả hai người lại, Sở Mộ Hân quay đầu lại lộ ra một nụ cười cay đắng.

“Baba mang Hân và chị vào bệnh viện. Chị đột nhiên mở cửa xe nhảy ra ngoài, baba hoảng sợ, xe bị trượt sang ngang. Em nhìn thấy chị bị một chiếc xe đè ngang qua, máu trên mặt chảy ra. Em cảm thấy mình nghe được tiếng của chị, chị nói tạm biệt. Rồi một xe buýt chạy qua tông vào xe chúng em, sau đó em không biết gì nữa. Hân chỉ nhớ Hân luôn gặp ác mộng, thật đáng sợ. Em chưa tỉnh lại, có người muốn bắt em, em dùng sức né tránh cho đến khi nghe được một thanh âm rất êm tai. Em nói với người đó là muốn ăn bánh gato dâu. Rồi sau đó Hân thấy mình tỉnh lại, vì em thật sự đã ăn bánh gato dâu, là Trọng Phẩm đại ca làm”

Nói đến đây, Tư Đồ Khắc Tai đã hiểu vì sao Chương Trọng Phẩm nói phải để chính Sở Mộ Hân nói với hắn chuyện này, muốn chính bản thân cậu nhận ra, hơn nữa đau đớn này thật đúng là đòi hỏi phải có dũng khí thật lớn. Tư Đồ Khắc Tai đau lòng hôn lên khuôn mặt còn chưa khô nước mắt của Sở Mộ Hân.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ không làm thương tổn đến em, không bao giờ. Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt. Tôi thề sẽ không để cho ai đối xử với em như vậy. Hân, tôi yêu em.”

Hai mắt đẫm lệ mờ mịt, Sở Mộ Hân phát hiện ra Tư Đồ Khắc Tai cũng khóc. Cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt của hắn.

“Tại sao anh khóc?… Đừng khóc…”

Tư Đồ Khắc Tai khẽ lắc đầu, kéo tay Sở Mộ Hân đặt trên ngực mình.

“Vì em khóc, Hân. Nhìn thấy em khóc, chỗ này của tôi cũng khó chịu cho nên em đừng khóc được không? Hân, đừng khóc, đừng khóc.”

“….Vì Hân khóc nên anh khóc…?”

Vẫn đang trong trạng thái mờ mịt, Sở Mộ Hân lẩm bẩm nhắc lại lời của Tư Đồ Khắc Tai. Hắn hiểu lúc này tâm trạng của cậu đang dừng trong kí ức kia. Hắn yêu thương nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, khẽ hôn lên môi, hôn để trong lòng cậu không còn thống khổ cùng bi thương.

“…Tôi thích em, rất thích em, Hân”

Ôm ghì lấy Sở Mộ Hân trong lồng ngực, Tư Đồ Khắc Tai ở bên tai cậu không ngừng nói lời yêu thương.

“…Ba ba cũng nói ông ta thích em…”

Nói ra nỗi sợ hãi trong lòng, cái gì là thích?

Tư Đồ Khắc Tai không ngừng lắc đầu, để Sở Mộ Hân ngồi ngay ngắn trong lòng nhìn mình.

“Đó không phải là thích, Hân, đó không phải là thích thật sự. Nghe tôi nói, lí do của hắn chẳng qua chỉ là để lừa em. Em nhất định phải nhớ cho kĩ, nhớ thật kĩ những gì tôi nói. Thích một người là mong cho người đó sống thật tốt, không để cho người đó cảm thấy khổ sở, mong cho người đó ngày nào cũng vui vẻ, trong lòng cũng chỉ có người đó, muốn được thấy khuôn mặt người đó, muốn nghe người đó cười, làm tất cả mọi chuyện vì người đó. Hân, tôi là như thế thích em, mong em hãy nhớ thật kĩ, tôi thích em.”

Đôi mắt vẫn còn chứa hơi nước lại nhanh chóng ngập lệ. Để mặc cho nước mắt chảy xuống, Sở Mộ Hân cũng không quay đầu đi nơi khác.

“Tai thích…cùng ba ba không giống nhau? Em muốn Tai thích, cũng muốn như vậy thích Tai…Có thể không?”

Nhìn nước mắt Sở Mộ Hân, trong lòng yêu thương không dứt, Tư Đồ Khắc Tai cúi đầu không ngừng hôn nước mắt cậu, dùng sức gật đầu.

“Có thể, có thể. Em muốn như thế nào cũng được. Hân, tôi hứa với em, em muốn tôi như thế nào cũng được, muốn đem tôi trưng bày ở nơi nào cũng được, muốn tôi cho em làm cái gì tôi cũng đều nguyện ý. Chỉ cần em nói, chỉ cần em nhìn tôi, Hân, cái gì tôi cũng đều có thể cho em. Em không cần suy nghĩ phải làm cái gì vì tôi, chỉ cần em ở bên cạnh tôi là tốt rồi. Tôi sẽ không để em một mình, tuyệt đối không”

“…Thực sự? Em có thể…”

Lại một lần nữa hôn lên môi Sở Mộ Hân cùng những giọt lệ đau khổ, không có kích tình mãnh liệt, không có dục vọng ham muốn, hai người chỉ đơn thuần bốn phiến môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, mang theo lời thề cùng chất chứa yêu thương tràn đầy với Sở Mộ Hân.

Lưu luyến xúc cảm ấm áp trên môi, Tư Đồ Khắc Tai chậm chạp không chịu tách ra, đến khi cổ họng Sở Mộ Hân tràn ra tiếng rên rỉ, hắn mới dừng lại.

“Kia…Tai không muốn cùng em…lên giường sao?”

Ánh mắt nhu tình như nước, Tư Đồ Khắc Tai để Sở Mộ Hân mệt vì khóc nằm trong ngực mình.

“Thích một người không có nghĩa là cùng người đó lên giường. Tôi vì yêu em nên muốn cùng em làm chuyện này, vì đó là yêu. Tôi muốn làm tình với em, nhưng em cũng phải muốn thì mới được. Chuyện này phải cả hai người cùng yêu nhau mới có thể làm, không phải chỉ một người thích người kia là có thể làm. Tôi biết em vẫn chưa hiểu rõ được tình cảm của em đối với tôi. Tôi sẽ không ép em. Tôi sẽ chờ, sẽ đợi cho đến khi em hiểu. Trước khi em hiểu ra, tôi sẽ không cùng em ân ái. Hiện giờ mau đi ngủ, mai tôi còn phải đi làm. Ngoan, mau ngủ”

Nghe hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, Tư Đồ Khắc Tai không e dè mà thừa nhận dục vọng đối với tiểu gia hỏa này. Sở Mộ Hân chơi đùa ngón tay thon dài của hắn.

“Làm…Yêu…Tai thích em nên muốn cùng em ân ái…”

“Đúng, tôi muốn cùng em ân ái nhưng không phải bây giờ. Hiện tại em mau ngủ đi, tôi tắt đèn”

Nếu tiểu gia hỏa này nói với người khác là hắn muốn cùng cậu ân ái không phải hình tượng của hắn sẽ bị phá hủy sao?…Aiii, quên đi, tiểu gia hỏa này đúng là khắc tinh của hắn mà!

Thỏa mãn ôm lấy thân hình chắc nịch của Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân nở nụ cười rồi nhắm mắt. Cậu biết người này sẽ không lừa cậu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã biết. Sau khi nói cho hắn nghe kí ức đau khổ kia, cậu thấy thật dễ chịu, cũng không còn sợ nữa, cũng không còn cảm giác đau…là bởi vì Tai…vì có Tai thích cậu…

Nhìn Sở Mộ Hân đang ngủ, khuôn mặt vẫn còn đọng lại nước mắt thật chọc người yêu thương. Tư Đồ Khắc Tai vừa yêu thương vừa đau lòng, nhìn tiểu tử khóc đến mệt thoáng một cái đã ngủ trong ngực mình, muốn để lồng ngực mình là nơi khiến cậu yên tâm, dù cậu có nói gì cũng sẽ không buông tay, tuyệt đối không.

Sau ngày đó, Sở Mộ Hân mỗi ngày đều theo Tư Đồ Khắc Tai đến chỗ làm, để cho Lãnh Tường Vân giúp cậu đọc sách. Tất cả nhân viên trọng IRW đều biết, có một cậu bé khả ái luôn đi theo tổng giám đốc của bọn họ. Khuôn mặt vốn lạnh như băng của tổng giám cũng thoáng thấy có nụ cười, dù không rõ ràng nhưng chính xác là có thay đổi. Vì Tư Đồ Khắc Tai vào công ty đi làm bằng thang máy riêng, muốn gặp Sở Mộ Hân cũng không dễ nhưng vẫn có nhiều nhân viên tò mò liều mạng tìm đủ mọi cơ hội để được tận mắt nhìn thấy cậu.

Tư Đồ Khắc Tai cau mày đi ra khỏi phòng họp, Lãnh Tường Vân cùng Từ Minh Triết đi theo sau. Đi qua phòng thư kí, Tư Đồ Khắc Tai đưa tay lấy tập tài liệu mà thư kí đã chuẩn bị cho hắn, liếc cũng không liếc một cái liền ném ra phía sau làm cho hai người phía sau luống cuống tay chân nhặt những tờ giấy đang bay. Lãnh Tường Vân và Từ Minh Triết liếc mắt nhìn nhau, nhìn bóng lưng Tư Đồ Khắc Tai, không nói lời nào.

Như một cơn lốc tiến vào phòng làm việc, Sở Mộ Hân ngoan ngoãn ngồi đọc sách trên ghế salon đã sớm nghe được tiếng bước chân, chốt cửa vừa vang lên, cậu đã không chờ kịp mà chạy ngay ra cửa.

“Tai…A?”

Sở Mộ Hân vừa lên tiếng liền bị Tư Đồ Khắc Tai mạnh mẽ ôm vào trong ngực. Mù mịt không hiểu gì, nhìn Lãnh Tường Vân và Từ Minh Triết ở phía sau. Lãnh Tường Vân chỉ im lặng lắc đầu, đem Từ Minh Triết đang khổ sở ra ngoài.

Biết rõ nhất định đã xảy ra chuyện gì, Sở Mộ Hân ngoan ngoãn để Tư Đồ Khắc Tai ôm, ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người hắn, mùi hương này lúc nào cũng khiến cậu có cảm giác an toàn. Ở trong lồng ngực rộng lớn nghe tiếng tim đập của hắn, cậu nhận ra tâm tình hắn đang không ổn định liền nhẹ nhàng vòng tay ôm hắn.

”Tai…”

“Đừng nói chuyện, để cho tôi ôm em”

Tư Đồ Khắc Tai cắt ngang lời nói của Sở Mộ Hân, hai cánh tay càng ôm chặt hơn như muốn làm cho chính mình ổn định lại, mà thực sự đúng là như thế. Tâm tình lúc đầu phập phồng lên xuống vì khí tức của Sở Mộ Hân mà dần dần bình phục lại, suy nghĩ cũng từ từ thông suốt. Hôn nhẹ lên cần cổ non mịn của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai lúc này mới buông ra, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mái tóc của Sở Mộ Hân không rời.

“Cảm ơn em, Hân”

Mái tóc bị Tư Đồ Khắc Tai làm loạn, nhìn khuôn mặt đầy nghi vấn của Sở Mộ Hân, biết hắn làm cậu cảm thấy hồ đồ rồi. Vật nhỏ này thật đáng yêu!