Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 265: Tình cảnh của đại bảo




“Ngụy Quang Hàn, đều là do ngươi.”

Trong ‘Vô Gian luyện ngục’ u ám, hắc bào tế tự Ám Dạ toàn thân bọc trong y bào màu đen, trong thanh âm khàn khàn u lãnh mang theo vài phần hổn hển.

Trong ánh mắt giấu trong áo choàng đen phát ra tia sáng oán độc.

Ngụy Quang Hàn ôm tiểu oa nhi trắng trắng mềm mềm chỉ mới năm tháng, thờ ơ giương mắt nhìn Ám Dạ: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì, ngươi kích động như vậy làm chi???”

Ám Dạ đi qua đi lại, có vẻ có chút nôn nóng bất an:

“Lần trước ta đem tiểu tử này mang đến, ngươi đắc ý vênh váo, trắng trợn nói mình vui mừng nhận nghĩa tử, dĩ nhiên tiến hành ‘Đại xá’ trong ‘Vô Gian luyện ngục’, thả đám người ở ‘Vô Gian luyện ngục’ trên hai mươi năm, hiện tại Tần gia tìm hiểu nguồn gốc, biết hành tung của tiểu tử kia, ngươi vui rồi chứ???

Chờ tới lúc Tần gia tìm tới cửa, ta xem ngươi còn đắc ý nổi không???”

Ngụy Quang Hàn giật mình, nét mặt hiện lên một tia kinh ngạc: “Sao có thể... Chuyện ‘Vô Gian luyện ngục’, dễ dàng bị người tra được như vậy sao???”

Ám Dạ hừ lạnh một tiếng:

“Ta biết ngươi ngoại trừ phục sinh người nọ, đối với chuyện gì cũng không để bụng.

Thế nhưng, Ngụy Quang Hàn, ta rõ ràng đã cảnh cáo ngươi vô số lần, người của Tần gia không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng, nhưng ngươi vì sao vẫn không nghe, còn bất cẩn như vậy...”

Ngụy Quang Hàn nghe xong, hơi nheo lại đôi mắt, nhớ tới Tần Vô Phong lần trước so chiêu với hắn.

Lần kia hắn dĩ nhiên thất bại, hắn tuổi tác đã trên trăm, luyện võ rất nhiều năm, dĩ nhiên bại dưới tay một nam tử tuổi trẻ... Tuy rằng công lực của hắn đã bị phong ấn một phần là một trong những nguyên nhân, nhưng một nguyên nhân khác cũng là vì nam tử kia quá cường đại.

Nam tử kia, thực sự rất không đơn giản, còn mạnh mẽ hơn tướng công của Lạc Minh, nếu như tướng công của Lạc Minh là nam nhân kia, biết đâu hắn còn có thể cam tâm chút.

“Tần gia, rốt cuộc là làm gì??? Vì sao ngươi cố kỵ bọn họ như vậy???”

Lần đầu tiên, Ngụy Quang Hàn cảm thấy hứng thú với ngoài chuyện huyết đồng, phục sinh người nọ, và Lạc Minh, hắn không khỏi mở miệng hỏi.

“Tần gia, là nửa đế vương Huỳnh Quang...

Thế lực của họ, thâm nhập vào cung đình giang hồ các quốc gia, rắc rối khó gỡ.

Tần gia hiện tại ba huynh đệ, càng là xuất từ Lưu Duyến ảo cảnh thần bí nhất trên giang hồ, cùng với các tổ chức Bách Hiểu Lâu, Ám Ảnh Lâu, Lưu Ly tiểu trúc có thiên ti vạn lũ quan hệ...

Ngụy Quang Hàn, ta thấy, lần này chúng ta phải hành động sớm.”

Bàn tay Ngụy Quang Hàn ôm hài tử bỗng nhiên buộc chặt, cau lại mày kiếm nồng đậm: “Cái gì sớm, ngươi có ý gì???”

“Ai...”

Ám Dạ tế tự thở dài một tiếng: “Ta cũng nên nói cho ngươi.”

Hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, chậm rãi đi lại mở miệng: “Tuy rằng về lý luận muốn ‘Hắn’ sống lại thì cách ba mươi năm mới có một lần cơ hội, thế nhưng, chúng ta cũng có thể để cơ hội này tới sớm hơn...

Thời gian muốn ‘Hắn’ sống lại còn có 19 năm, thế nhưng, hiện tại Tần gia nhất định sẽ đến đoạt huyết đồng với chúng ta, cho nên...

Trước khi Tần gia tới đây, chúng ta lập tức sử dụng huyết đồng làm ‘Hắn’ sống lại.”

Ngụy Quang Hàn ngưng mi trầm tư, có chút kinh ngạc nói:

“Ý của ngươi là... Đẩy ngày phục sinh sư phụ ta sớm hơn, trước khi Tần gia tìm tới nơi này???

Sau đó chúng ta giết chết huyết đồng, phục sinh sư phụ ta, đến lúc đó sư phụ tỉnh, cho dù Tần gia tới cũng không ngại???”

Hỏi, đáy lòng Ngụy Quang Hàn có chút hoảng loạn, kỳ thực để người nọ sống lại sớm hơn cũng tốt, nói vậy, hắn có thể thoát khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’ sớm một chút.

Thế nhưng...

Thế nhưng, muốn người nọ sống lại, nhất định phải giết chết tiểu oa nhi trên tay hắn.

Không được!!!!

Hắn đã quyết tâm muốn đem tiểu oa nhi này nuôi lớn, sao có thể để Ám Dạ quấy rầy kế hoạch của hắn???

“Không được... Chúng ta đã nói rõ, 19 năm sau mới lấy đi tính mệnh của Tư Minh, ngươi hiện tại sao có thể ra tay???”

Ngụy Quang Hàn vẻ mặc ngoan độc, vững vàng che chở hài tử trong lòng.

Từ khi hài tử này bị đưa tới ‘Vô Gian luyện ngục’, hắn vẫn đều tự mình chăm sóc hài tử, hiện tại để tiểu oa nhi này bị giết, quả thực là thiên phương dạ đàm.

Vô luận như thế nào, trước khi nhất khắc 19 năm sau đến, hắn không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hài tử này!!!

“Ngụy Quang Hàn, tuy rằng ta không biết vì sao ngươi từ ngay từ đầu đã che chở hài tử này, thế nhưng, người kia phải sống lại, chúng ta đã đáp ứng hắn.

Hôm nay thân thể nữ tử thuần âm đã không còn trinh tiết, chúng ta không thể chế tạo ‘Huyết đồng’, chỉ có huyết đồng độc nhất vô nhị trời sinh này mới có thể làm người kia sống lại, ngươi nhất định phải phân rõ bên nặng bên nhẹ...

Ngụy Quang Hàn, đừng quên, người nọ đối với ngươi có ân dưỡng dục, có ân giáo dục...

Huống hồ, hắn còn yêu ngươi...

Ngươi nhẫn tâm không cứu người yêu ngươi sao, ngươi nguyện ý vì một tiểu quỷ không có liên quan, buông tha cứu ân nhân của ngươi, sư phụ của ngươi sao???”

Trên khuôn mặt trắng bệch quỷ dị của Ngụy Quang Hàn hiện lên một tia lạnh lùng, lệ chí khóe mắt dịu dàng muốn ngã: “Ngươi... Ta đáp ứng hắn, tự nhiên sẽ làm được, không cần ngươi tới nhắc nhở.”

Khuôn mặt dưới áo choàng đen của Ám Dạ hơi hơi vặn vẹo: “Ngu xuẩn!!! Ngụy Quang Hàn, ngươi chờ xem, đến lúc đó, ta cũng không tin ngươi luyến tiếc giết hài tử này.”

Hắc bào tế tự nói xong, phất tay áo rời đi.

Ngụy Quang Hàn ôm tiểu oa nhi trong lòng, im lặng không nói.

Hắn cúi đầu, vươn tay vuốt ve tiểu oa nhi an tĩnh giương mắt nhìn hắn.

Tiểu oa nhi này không giống với tiểu oa nhi giày vò người khác, là một hài tử rất an tĩnh rất khả ái, không khóc không quấy, giống như tự có ý thức của mình.

Cả ngày dùng một đôi mắt tối tăm tròn trịa nhìn chằm chằm vào người ta, nhìn lâu, sẽ làm đáy lòng người khác sản sinh một loại cảm giác quỷ dị gần như âm hàn, người bình thường sẽ sợ hãi, sẽ chán ghét, nhưng Ngụy Quang Hàn thì không, hắn hết lần này tới lần khác lại thích hài tử như vậy.

Hắn vuốt khuôn mặt trơn truột như tơ của tiểu oa nhi trong lòng, thì thào tự nói: “Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi, ta đã nói 19 năm sau động thủ thì chính là 19 năm sau, một phút đồng hồ cũng không sớm.”

Song song nói ra những lời này, Ngụy Quang Hàn lại âm thầm quyết định ở trong lòng, sau đó tuyệt không rời khỏi hài tử này một bước, không để cho hắc bào tế tự Ám Dạ có bất cứ cơ hội nào thương tổn hài tử này.

...

Đoàn người Vân Khuynh rất nhanh chạy tới Lưu Ly tiểu trúc, là Liên Cừ nghênh tiếp bọn họ.

Sau đó dẫn bọn họ đi đến chỗ Hiên Viên Ly Thiên và Lục Quan Ảnh.

Trên đường, Vân Khuynh nhìn bốn phía, đình thai lầu các khắp nơi hoa cỏ tươi tốt, núi xanh nước chảy,  chung quanh lộ ra hơi thở thanh nhã cùng thế vô tranh, rời xa nơi ầm ĩ phồn thịnh, nơi này là một địa phương u tĩnh tường hòa.

Thế nhưng Vân Khuynh không có lưu luyến cảnh sắc này, lập tức thu hồi ánh mắt, từ bên người Tần Vô Phong và Tần Vô Song đi đến bên cạnh Liên Cừ, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, hạ giọng nói: “Liên Cừ biểu ca, đại bảo tiểu bảo ở chỗ này có tốt không???”

Liên Cừ nhìn y, nét mặt tuấn mỹ thanh dật lộ ra một chút ý cười: “Tình huống của tiểu bảo đã ổn định, sư phụ nói đó là bệnh từ nhỏ, không phải bệnh quá nặng, chỉ có thể nói là do mệnh số, không cần trị liệu, khi hắn đến gần người đã định trước là có duyên với hắn, tự nhiên sẽ tốt.”

Vân Khuynh nghe không hiểu ra sao.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song không phải nói đại bảo tiểu bảo ở chỗ này bái sư học nghệ sao, sao lại có bệnh gì, cái gì số mệnh???

Vân Khuynh nhíu mày, đáy lòng mọc lên một tia dự cảm không tốt, y giương mắt nhìn Tần Vô Phong hòa Tần Vô Song, lại thu hồi ánh mắt: “Biểu ca, đại bảo tiểu bảo còn nhỏ như vậy, ta có thể đem bọn chúng trở về, thêm vài năm lớn hơn một chút rồi mới đưa đến đây được không???”

Liên Cừ có chút kinh ngạc giơ giơ lên mi:

“Tiểu Khuynh, tiểu Bảo ngươi không thể mang đi, sư phụ nói thân phận và mệnh cách của tiểu bảo đều rất kỳ lạ, phúc duyên của hắn quá sâu, người bình thường hưởng thụ không nổi, sẽ bị trời phạt, sư phụ muốn để tiểu bảo ở đây áp chế linh khí của hắn, vì hắn điều dưỡng thân thể...

Sư phụ cũng có hỏi qua ta chuyện của đại bảo, đáng tiếc đại bảo dĩ nhiên mất tích...

Được rồi, tiểu Khuynh, đại bảo hiện tại thế nào, có tin tức hay không???”

Đầu Vân Khuynh ông ông tác hưởng, bước chân không tự chủ được ngừng lại, trước mắt trắng xoá một mảnh, thiếu chút nữa ngã quỵ ngất xỉu, thân thể y vừa lung lay một chút, liền được Tần Vô Song đỡ.

Vân Khuynh nâng mi nhìn Tần Vô Song, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo một tia buồn bã:

“Vì sao muốn gạt ta??? Đại bảo người đâu???”

Thanh âm Vân Khuynh run run, thế nhưng ánh mắt y rất bình tĩnh.

Tần Vô Song thở dài một tiếng, đem y ôm vào lòng:

“Khuynh nhi, ngươi còn không biết chúng ta vì sao lừa ngươi sao???”

Vân Khuynh vùi vào trong lòng hắn, trong lòng run lên, đại bảo, đại bảo dĩ nhiên xảy ra ngoài ý muốn...

Đều là lỗi của y, nếu không phải y rời đi, Tần Vô Phong Tần Vô Song vội vàng đi tìm y, vậy sao có thể sơ sót đại bảo???

Thế nhưng...

Hiện tại nghĩ cái này cũng vô dụng, then chốt lúc này là: “Đại bảo có tung tích chưa???”

Tần Vô Phong đứn bên cạnh y và Tần Vô Song nhàn nhạt mở miệng: “Ân, đại bảo đang ở ”Vô Gian luyện ngục”.”