Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 281: Trở lại Tần gia




Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Trang Sinh (*) đã từng mê hoặc hồ điệp và bản ngã cái nào mới là thật.

Khi ý thức Vân Khuynh khôi phục trong Lưu Ly tiểu trúc, y cũng có loại ngờ vực này giống như Trang Sinh.

(*) Trang Sinh mơ mình thành hồ điệp, tỉnh dậy không biết là mình mơ thành hồ điệp hay hồ điệp mơ thành mình – cái này quá quen thuộc rồi nhỉ =..=

Y không rõ trong mộng Vân Khuynh là Lạc Minh, hay thực tế Lạc Minh là Vân Khuynh hiện tại.

Trong đầu y hiện lên nghi hoặc trong giây lát, sau đó là thoải mái.

Vô luận là Lạc Minh, hay Vân Khuynh, đều không quan trọng, chân chính quan trọng, chính là nội dung nhắn nhủ của ký ức này khiến y an tâm.

Đối với Ngụy Quang Hàn, đã không còn áy náy, không còn tiếc nuối, cũng không còn lo lắng, hoài niệm.

Bởi vì y biết Ngụy Quang Hàn và Lạc Minh, tại thế giới kia, sẽ sống thật tốt, vậy nên y hoàn toàn không lo lắng.

Đôi môi vung lên một đường cong duyên dáng, cho tới lúc này, đặt ở trong lòng y, hòn đá nặng nề nhất đã bị dời đi.

Hóa ra, dù là ở kiếp trước, y cũng chiếm được tình yêu của Ngụy Quang Hàn.

Hóa ra, Ngụy Quang Hàn vì yêu y, làm nhiều chuyện như vậy.

Hóa ra, tình yêu của y không hề uổng phí, hóa ra y vẫn hạnh phúc và may mắn như vậy.

Càng may mắn chính là y ở chỗ này gặp được Tần gia huynh đệ, y đã hạnh phúc như vậy, y nên thấy đủ.

Chậm rãi mở mắt, Vân Khuynh như trước nằm trong gian phòng của Tinh Tú lão nhân tại Lưu Ly tiểu trúc, Tinh Tú lão nhân đang vuốt râu mép, mỉm cười gật đầu nhìn y.

Vừa nhìn thấy Vân Khuynh tỉnh lại, trên khuôn mặt hắn liền hiện ra nụ cười xán lạn: “Thế nào, bản lĩnh giải khúc mắc của lão hủ không tệ lắm phải không.”

Vân Khuynh mỉm cười với hắn: “Cảm tạ tiền bối.”

Tinh Tú lão nhân lắc đầu:

“Không cần, nhìn các ngươi đám tiểu bối này, lão nhân ta cũng thấy vui vẻ.

Được rồi, mộng nhập thần cơ, theo ý của ngươi, chẳng qua ở thế giới kia mấy cái canh giờ, nhưng ở chỗ này, ngươi đã mê man nửa tháng rồi.

Nếu không phải lão hủ đem đầu ra đảm bảo ngươi vẫn mạnh khỏe, tôn nhi ngoan kia của ngươi, Tần gia đám tiểu oa nhi cùng với Hiên Viên Ly Thiên mấy người, phỏng chừng đã sớm đem Lưu Ly tiểu trúc của ta hủy đi.”

Vân Khuynh không thể tin nổi trừng mắt to, sau đó có chút áy náy cười cười: “Xin lỗi, cho ngươi thêm phiền phức.”

Tinh Tú lão nhân lắc đầu: “Đám hài tử kia đều rất lo lắng cho ngươi, ngươi đã tỉnh, ta sẽ không chiếm lấy ngươi thêm, ta đi ra ngoài gọi bọn hắn tiến đến.”

“Được, cảm tạ tiền bối.”

Nét mặt Vân Khuynh vẫn lộ vẻ cười yếu ớt.

Kỳ thực y là muốn ngồi xuống, thế nhưng toàn thân y bủn rủn không ngớt, khiến y khó có thể nhúc nhích, xem ra nằm nửa tháng đem khớp xương đều nằm đến mềm rồi.

Vân Khuynh nhìn theo bóng dáng Tinh Tú lão nhân rời đi, chỉ qua hai phút sau, cửa liền bị mở.

Lần này vào là Tần gia huynh đệ.

Tần Vô Phong bước dài vọt tới trước mặt Vân Khuynh, vươn tay cầm tay y: “Vân nhi, Tinh Tú lão nhân luôn luôn không chịu nói cho chúng ta biết ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi một người vẫn lẳng lặng nằm, không tỉnh, không nói, quả thực dọa sợ chúng ta... Ngươi...”

“Đại ca.”

Vân Khuynh nắm lại tay Tần Vô Phong, ánh mắt từ Tần Vô Phong Tần Vô Song Tần Vô Hạ trên người nhất nhất lướt qua: “Không có việc gì, đều đã ổn, tất cả đều đã tốt. Không cần lo lắng, ta đây không phải đã tỉnh sao...

Ha hả, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, chờ trở lại Tần gia, ta sẽ nói cho các ngươi, toàn bộ nói cho các ngươi, ta sẽ không bao giờ giấu diếm các ngươi mảy may, cũng sẽ không để các ngươi lo lắng nữa...

Thế nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, sau đó không được giấu ta chuyện gì.”

Tần Vô Phong Tần Vô Song và Tần Vô Hạ đều cảm giác được Vân Khuynh thay đổi, nhưng rốt cuộc thay đổi chỗ nào, bọn họ lại không thể nói rõ...

Lúc này đây Vân Khuynh như trước không thấy Vân Phàm, chờ y hoàn toàn tốt lên, lại đến chỗ Hiên Viên Ly Thiên và tiểu Bảo.

Vốn Vân Khuynh Tần Vô Phong mấy người sau khi nghe Chiến Thiên Y nói Đại Bảo là huyết đồng thì giật nảy mình, rất quan tâm rất lo lắng cho Đại Bảo, rất sợ Chiến Thiên Y sau khi mang hắn đi sẽ tổn thương hắn.

May là Tinh Tú lão nhân nói cho bọn họ về chuyện tiểu Bảo là chuyển thế linh đồng.

Trừ cái đó ra, Tinh Tú lão nhân cũng tận tâm tận lực vì Vân Khuynh mấy người, giải thích quan hệ và dây dưa giữa huyết đồng và chuyển thế linh đồng.

Khi Vân Khuynh bọn họ biết tiểu Bảo không chỉ có thể khắc chế Đại Bảo, còn có thể mang đến vận may cho Đại Bảo, xoay chuyển số phận Đại Bảo, bọn họ mới an tâm.

Hiện tại tiếc nuối duy nhất của bọn họ chính là Đại Bảo không có tin tức, cũng không thể đem tiểu Bảo về Tần gia.

Xem ra, Đại Bảo tiểu Bảo kiếp này là vô duyên trưởng thành ở Tần gia.

Chờ tất cả đã hiểu rõ, Vân Khuynh mấy người liền lần thứ hai rời khỏi Lưu Ly tiểu trúc, lúc này đây bọn họ là thật sự về nhà.

Quay về Tần gia.

Vân Khuynh nôn nghén kỳ thực vẫn chưa từng dừng, thế nhưng cũng không lợi hại như thời gian hoài Đại Bảo tiểu Bảo, hôm nay mang thai hơn ba tháng, tại mặt ngoài xem ra, cái bụng dĩ nhiên vẫn một mảnh bằng phẳng, xem ra lần này sẽ không giống Đại Bảo tiểu Bảo trùng hợp là song bào thai.

Ở bên trong xe ngựa thư thích, lộ trình kéo dài gần tới một tháng, bọn họ mới trở lại Tần gia.

Lúc này đây, là Vân Khuynh lần thứ hai tiến vào Tần gia.

Y còn nhớ rõ, lần đầu tiên y đến Tần gia, là lúc y vừa gả cho Tần Vô Song, cùng Tần Vô Song trở về.

Khi đó y ở trên xe ngựa tùy ý Tần Vô Song làm xằng làm bậy, lần kia chân chính đến Tần gia, y còn đang ngủ say.

Sau khi tỉnh lại... Sau khi tỉnh lại...

Vân Khuynh giương mắt nhìn nam tử lạnh lùng nghiêm nghị đưa tay cho y, dìu y xuống xe ngựa.

Lúc tỉnh lại, y ở ngay trong lòng Tần Vô Phong.

Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy Tần Vô Phong, khi đó y liền cảm thấy ánh mắt Tần Vô Phong rất kỳ quái, lại không nghĩ tới, một ngày kia, y lại trở thành tình nhân của nam tử lạnh lùng nghiêm nghị này.

Nghĩ nghĩ, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh lại mang theo dáng cười.

Từ lúc tỉnh lại trong thần cơ mộng cảnh, Vân Khuynh cả người đều xảy ra một ít biến hóa rất nhỏ, ưu thương đáy mắt biến mất, trên khuôn mặt y cả ngày đều mang theo dáng cười, hoặc là mỉm cười hoặc là cười yếu ớt, đủ loại cười, ánh mắt cũng ấm áp.

Nhìn người sự vật chung quanh, giống như đối với tất cả đều rất thỏa mãn, cả người tản ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng ấm áp, hấp dẫn bọn họ phải nhìn kỹ y, hơn nữa vừa nhìn là luyến tiếc dời đi ánh mắt.

Y hiện tại, giống như biến thành một khối ngọc thạch cực phẩm ôn nhuận, tinh xảo, quý báu, xinh đẹp, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Đối với loại biến hóa này, Tần gia huynh đệ tuy rằng kỳ quái, nhưng càng còn nhiều là hài lòng...

Dù sao có cái gì có thể so sánh với nhìn người mình yêu vui sướng càng khiến người ta vui vẻ đây???

Sau đó bọn họ liền đem tất cả đều quy công lên trên người Tinh Tú lão nhân, trong lòng đối với Tinh Tú lão nhân lại thêm một tầng tôn kính.

Thế nhưng, tinh tế tính ra, cũng đích thật là công lao của Tinh Tú lão nhân, chính thuật mộng nhập thần cơ của hắn mới làm cho Vân Khuynh giải khai khúc mắc lớn nhất hai kiếp của y.

Vân Khuynh đỡ tay Tần Vô Phong, cẩn thận xuống xe ngựa, ánh mắt vừa nhìn thấy Liên Duyệt, Tần Du Hàn đang chờ ở cửa, thậm chí là Hồng thúc lão quản gia Tần phủ, trong lòng liền ấm áp, trong ngực bỗng nhiên mọc lên một mạt cảm động.

Xa nhà ở ngoài, cảm giác được người nhớ mong là nhẹ nhàng tốt đẹp như thế này đúng không???

Thế nhưng, trước khi bọn họ về nhà, trưởng bối lo lắng cũng là một loại thống khổ dày vò, Vân Khuynh âm thầm thề, sau đó tuyệt không dễ dàng đi xa nhà.

“Tiểu Khuynh, ngươi rốt cục đã trở về!!!”

Không thể nghi ngờ, trong những người cùng đợi bọn họ trở về, nhớ mong Vân Khuynh nhất chính là Liên Duyệt.

Vừa nhìn đến Vân Khuynh, nàng một người bước lớn vọt tới bên người Vân Khuynh, nhào tới ôm lấy y.

Vân Khuynh cũng mặc kệ không hợp lễ nghi, y cũng vươn tay ôm lại Liên Duyệt, ở bên tai của nàng, cúi đầu nói: “Tỷ, xin lỗi, khiến cho ngươi lo lắng.”

Tiếng tỷ kia kêu Liên Duyệt thiếu chút nữa ngay cả nước mắt cũng chảy xuống, nàng nhẹ nhàng đánh sau lưng Vân Khuynh một chút: “Tiểu tử ngốc, trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi... Tỷ cũng xin lỗi ngươi, đã đánh mất Đại Bảo...”

Nói đến đây, nước mắt Liên Duyệt rốt cục rơi xuống.

Nói đến Đại Bảo, Vân Khuynh lại nghĩ tới lời Tinh Tú lão nhân nói, Đại Bảo và Chiến Thiên Y đích xác có duyên sư đồ, cũng nói Chiến Thiên Y người nọ rất đáng tin, Đại Bảo tuyệt không có nguy hiểm, chỉ là muốn gặp Đại Bảo thì có chút khó, bởi vì Chiến Thiên Y nói một không nói hai, hắn nói Đại Bảo phải đánh bại hắn hắn mới cho Đại Bảo trở về, liền nhất định sẽ vào lúc Đại Bảo đánh bại mới thả Đại Bảo.

Nghĩ nghĩ, Vân Khuynh liền đỡ bả vai Liên Duyệt, đỡ nàng kéo ra một chút, nét mặt mang theo nụ cười trấn an: “Tỷ, ta và đại ca, Vô Song bọn họ đã biết hành tung của Đại Bảo, hắn đã bái một người sư phụ lợi hại đi học nghệ, cũng không có bất luận cái gì cần lo lắng, tỷ ngươi không cần vì thế mà chú ý.”

Đang nói, thân thể Tần Du Hàn nhẹ nhàng chợt hiện, thân thể Liên Duyệt liền từ trong tay Vân Khuynh rời đi, Tần Du Hàn mười phần chiếm hữu ôm vai Liên Duyệt: “Tiểu tử ngươi, trở về liền động tay động chân với Duyệt nhi... Ta cảnh cáo ngươi, Đại Bảo mất tích không liên quan đến Duyệt nhi, ngươi không thể trách nàng.”

Vân Khuynh lắc đầu: “Đều là do ta khư khư cố chấp muốn rời khỏi Tần gia mới để cho người khác có cơ hội nhảy vào, sao ta lại trách tỷ... Nương chứ.”

Thời gian lâu, trước mặt người bên ngoài Vân Khuynh gọi Liên Duyệt là nương, vẫn rất khó hô lên miệng.

Y dường như đã quen kêu nàng là tỷ, trường tỷ như mẹ, tuy rằng gọi nàng là nương cũng không có gì không thích hợp, thế nhưng Vân Khuynh vẫn cảm thấy có chút sượng miệng.

Y đã quyết định nói cho Tần gia huynh đệ kiếp trước kiếp này của y, biết đâu, y cũng có thể cổ động tỷ tỷ của y nói cho mọi người về kiếp trước kiếp này của nàng...