Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 296: Ngoại truyện 1.7 bao tử thiên chi long phượng tiểu bao tử




Vân Thù bởi vì nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt vốn cũng tính là đẹp, thoáng cái vặn vẹo thành khuôn mặt xấu nhất trên đời này.

“Vân Khuynh, tiện nhân ngươi, đều là ngươi sao!!!”

Tâm tình của nàng có vẻ cực kỳ kích động, nếu không phải Vân Khuynh còn có một chút giá trị lợi dụng, nàng đã sớm đem Vân Khuynh một đao giải quyết.

Tuy rằng bây giờ còn không thể giết Vân Khuynh, thế nhưng nàng có thể nho nhỏ dằn vặt y một chút, nàng dùng bàn tay không cầm chủy thủ cấu véo thật sâu vào da thịt Vân Khuynh.

Thế nhưng Vân Khuynh bởi vì bụng quá đau nhức, cũng không cảm giác được sức lực của nàng.

Nhưng thật ra Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Tần Vô Hạ bọn họ thấy sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, mồ hôi như mưa, nghĩ tới trải nghiệm nổi khổ sinh sản của y, trong lòng nôn nóng thành một đoàn.

Vân Thù thực sự ở quá gần Vân Khuynh, hơn nữa gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khuynh, tự thân cũng rất cảnh giác, khiến cho bọn họ căn bản là không có cơ hội đi cứu Vân Khuynh.

Cuối cùng, Tần Vô Phong híp mắt: “Nói một chút xem, ngươi muốn cái gì, ngươi phải thế nào mới bằng lòng thả Vân nhi.”

Hắn nhìn ra, Vân Thù hiện nay còn không có động sát ý với Vân Khuynh, Vân Thù hận Vân Khuynh như vậy lại không giết y, tất nhiên là có thứ nàng muốn.

Vân Thù nghe xong Tần Vô Phong nói, lực đạo trên tay nhẹ đi vài phần, si ngốc nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn: “Ta muốn ngươi thú ta, chỉ cần ngươi thú ta, ta liền thả tiện nhân này.”

“Ngươi nằm mơ!!!”

Tần Vô Hạ cười nhạo: “Ban ngày ban mặt, ngươi liền nằm mơ đi, thực sự là ngu xuẩn.”

Vân Thù lạnh lùng liếc nhìn Tần Vô Hạ: “Các ngươi không muốn cũng tốt, ta đây sẽ giết tiện nhân Vân Khuynh này!!!”

Vân Thù há miệng ngậm miệng tiện nhân tiện nhân đã khiến dưới đáy lòng Tần Vô Phong tam huynh đệ tức giận muốn chết, nàng lại còn không biết sống chết đưa ra yêu cầu như vậy.

Hạ thể Vân Khuynh truyền đến đau đớn xé rách, y phải cố sức tách hai chân, hô hấp, dùng sức sinh oa oa.

Đau đớn và hài tử chiếm hết tâm tư y, đầu của y bởi vì đau đớn mà hỗn loạn không gì sánh được, y thậm chí sắp nghe không rõ Tần Vô Phong và Vân Thù bọn họ đang nói gì.

“Thế nào, ngươi không muốn sao??? Ta đẹp như thế, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ngươi vì sao không thú ta, lẽ nào ta so ra kém quái vật này sao???”

Tần Vô Phong cảm giác được một trận đau đầu.

Hắn thật không rõ, sao Vân Khuynh lại có thân nhân như vậy chứ...

Nữ nhân này ngang ngược, tùy ý làm bậy, ánh mắt thiển cận, vì tư lợi, mù quáng tự kỷ... Cơ bản không có một chút ưu điểm, đừng nói là hắn, phỏng chừng nam nhân khắp thiên hạ đều không muốn thú nàng.

Thế nhưng hiện tại không phải lúc trổ tài miệng lưỡi nhanh nhảu.

Tần Vô Phong nhíu lại lông mày, tạm thời trấn an nàng rồi nói sau: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

”Đại ca.”

Tần Vô Song nhíu mày, hiển nhiên là không muốn.

Tần Vô Hạ cũng kinh hô, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tần Vô Phong: “Không phải đâu, mặt hàng như vậy ngươi cũng muốn, đại ca, ngươi...”

Tần Vô Phong lắc đầu với hắn, lại quay ra nói với Vân Thù: “Ta đã đáp ứng ngươi, ngươi hẳn là nên thả Vân nhi đi chứ???”

Lúc này tay Vân Khuynh đã sắp đem ra giường vặn rách, y cảm giác được hài tử trong bụng đang nỗ lực giãy dụa ra phía ngoài, trong phòng ẩn ẩn mùi máu tươi nồng đậm, thân thể hài tử thậm chí đã đi ra hơn phân nửa.

Liên Cừ ở một bên nhìn lo lắng không ngớt, hết lần này tới lần khác thân thể hắn bị điểm tại chỗ, á huyệt cũng bị điểm, căn bản là không thể mở miệng nói.

“Không được.”

Vân Thù cùng không tin Tần Vô Phong là thật tâm đáp ứng, nàng sợ Tần Vô Phong đổi ý.

Tuy rằng nàng có tự tin Tần Vô Phong sau khi thành thân với nàng sẽ yêu nàng, thế nhưng nàng cũng không dám bảo chứng Tần Vô Phong có thực sự nguyên ý tuân thủ ước định thành thân với nàng hay không.

“Trừ phi ngươi viết xuống chứng từ, ta mới có thể tin tưởng thành ý của ngươi.”

Tần Vô Phong híp mắt, đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận, thế nhưng ngoài mặt hắn như trước đáp ứng: “Được, Vô Song, lấy giấy bút tới.”

Tần Vô Song xoay người rời đi.

Chốc lát giấy bút đã tới, Tần Vô Phong cầm lấy bút, mỉm cười nói với Vân Thù: “Vân cô nương, xem cho kỹ, ta bắt đầu viết.”

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong kỳ thực rất thích hợp nở nụ cười, lúc hắn cười, có một loại sáng rỡ đặc biệt, trong ánh mắt Vân Thù nhìn hắn hiện ra tia sáng mê luyến, kinh ngạc nhìn Tần Vô Phong.

Chính vào lúc này, trước cửa sổ truyền tới một trận tiếng vang phá không, tất cả mọi người không ý thức tới xảy ra cái gì, một bóng dáng màu trắng đã chợt lóe vào trong phòng, trong nháy mắt xuất hiện trước giường Vân Khuynh, đoạt lấy chủy thủ trong tay Vân Thù.

Mà Vân Thù trong chớp mắt cũng bị điểm huyệt.

Tần Vô Phong cười cười, lần này là cười nhạt: “Long Liễm, đem nữ nhân này dẫn đi cho ta.”

“Tần Vô Phong!!! Ngươi vô liêm sỉ, lật lọng, Hóa ra ngươi giống hệt tiện nhân Vân Khuynh kia. Ngươi...”

Long Liễm trực tiếp điểm á huyệt của nàng, để tránh khỏi từ trong miệng nàng nghe thấy lời gì ô nhiễm lỗ tai, thế giới cũng rốt cục khôi phục thành một mảnh an bình.

Giấy trên tay Tần Vô Phong, cũng không phải là trống rỗng, mặt trên viết làm hắn dời đi lực chú ý của Vân Thù, vậy nên hắn mới cố ý kêu Vân Thù, đồng thời cười với nàng.

Hiện tại Vân Khuynh là quan trọng nhất, không ai có tâm tư xử lý Vân Thù, nữ nhân kia, chờ sau khi Vân Khuynh bình an, hắn sẽ cho nàng dễ chịu.

Quanh thân Vân Khuynh tràn ngập mùi máu tươi dày đặc, nam tử áo trắng xốc lên chăn mỏng, lúc này thay thế Liên Cừ, vì y đỡ đẻ: “Tiểu Khuynh, ngươi không phải vẫn muốn gặp ta sao... Ta đã tới...”

Trong mắt Vân Khuynh mơ hồ ánh vào khuôn mặt tuyệt mỹ vô hạ, trên khuôn mặt kia treo đầy ôn nhu và lo lắng.

Không cần bất cứ ai nói cho y người này là ai, y đã biết y là ai.

“Mẫu thân....”

“Đúng, là ta, ta đến xem ngươi rồi, kiên trì...”

“Ân...”

Vân Phàm giúp đỡ vỗ về bụng y, oa oa đã đi ra một nửa thân thể đang chậm rãi nhúc nhích.

Vân Khuynh hít thật sâu, cố sức, ngón tay y trở nên trắng, gắt gao cầm lấy ra giường dưới thân, ngửa đầu, mồ hôi hột từ bên mặt trượt xuống, sợi tóc mất trật tự đều dính ở trên trán.

Dưới sự nỗ lực của Vân Phàm, Vân Khuynh và tiểu oa nhi ba người, không qua bao lâu, rốt cục truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Thân thể Vân Khuynh mềm nhũn, hoàn toàn tê liệt ngã xuống giường.

Vân Phàm run run tay ôm hài tử: “Tiểu Khuynh không có việc gì... Là một nam hài... Rất đáng yêu....”

Vừa ổn định hô hấp, Tần gia tam huynh đệ ở phía sau bọn họ lo lắng hãi hùng lập tức sôi trào, vẻ mặt hài lòng.

“Mẫu thân... Biểu ca...”

Lập tức, lúc thân thể truyền đến đau đớn và xé rách quen thuộc, đôi mắt Vân Khuynh bỗng nhiên trừng lớn, lúc này đây, dĩ nhiên cũng là hai hài tử sao???

May là có bài học Đại Bảo tiểu Bảo lần kia, bằng không y lúc này khẳng định sẽ không bình tĩnh như thế.

“Còn có... Hài tử...”

Tần gia ba huynh đệ lập tức hóa đá.

Hai tay Tần Vô Phong ôm hài tử run run, hạnh phúc thoáng cái tới quá đột nhiên.

Vân Khuynh sinh một hài tử cho hắn hắn đã cảm thấy mỹ mãn, không nghĩ tới, dĩ nhiên còn có một hài tử.

Vân Phàm và Liên Cừ còn lại là rất khẩn trương.

Lại bắt đầu cổ vũ trợ giúp Vân Khuynh.

Đã từng sinh bốn hài tử, nên làm như thế nào, trong lòng Vân Khuynh cũng có cân nhắc.

Huống hồ hai hài tử này cũng không phải khó sinh.

Trong sự chờ đợi lo lắng của Tần gia tam huynh đệ, tiểu oa nhi kế tiếp rốt cục xuất thế.

Là một nữ oa oa.

Như nhau song bào thai, thế nhưng lúc này đây, không phải song long thai, mà là long phượng thai.

Không giống Đại Bảo và tiểu Bảo chênh lệch nhau, hai hài tử này, đều tương đương khỏe mạnh.

Tần Vô Phong ôm một đứa, Tần Vô Hạ ôm một đứa, đều vui vẻ không ngớt.

Tần Vô Song còn lại là ngồi ở trước giường nắm tay Vân Khuynh, nhẹ nhàng nói: “Khổ cực rồi.”

Vân Khuynh đã mệt chết đi, trên mặt y lộ vẻ tái nhợt mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Sinh xong hai hài tử, dĩ nhiên không có trực tiếp ngất xỉu.

Xem ra gần đây thân thể y quả thực càng ngày càng tốt.

Nhưng thật ra Tần Vô Song vươn tay đẩy ra sợi tóc dính ướt trên trán y: “Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn lại giao cho chúng ta là tốt rồi.”

“Ân...”

Vân Khuynh uể oải nhắm hai mắt, chưa được một hồi liền tiến nhập mộng đẹp nặng nề.

Ánh mắt Tần Vô Song rơi vào chỗ cổ Vân Khuynh bị Vân Thù cắt ra vết tích, đôi mắt tối sầm lại.

Vân Thù.

Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi càng muốn vào.

Ngươi cho là người Tần gia, đều là hạng người thiện lương sao??? Chẳng qua là khinh thường động ngươi mà thôi.

Nếu hôm nay tự ngươi đã đưa lên cửa, vậy đừng trách bọn ta không khách khí!!!