Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 39: Bách Hiểu Lâu chủ






<tbody></tbody>
Vân Khuynh và Tần Vô Song ngay từ đầu muốn chính là những lời này của Thượng Quan Tôn.
Thế nhưng, Vân Khuynh nét mặt không lộ ra nửa phần tâm tình.
Y buông xuống mí mắt, hơi quyến rũ ra khóe môi:
“Không, người cược với chúng ta, là tiểu Vũ cô nương, điều kiện của chúng ta, cũng tự nhiên phải tính đến trên người tiểu Vũ cô nương.”
Thượng Quan Nhược Vũ cũng vịn lấy cánh tay Thượng Quan Tôn:
“Đúng, ca ca, đây là chuyện của ta, ta nhất định sẽ không liên lụy ca ca.”
Mặt Thượng Quan Tôn lập tức đen:
“Tiểu Vũ, trong ngực ca ca, chuyện của tiểu Vũ chính là chuyện của ca ca, không có liên lụy.”
Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng bất an, đều bị những lời này của Thượng Quan Tôn ổn định, nàng kiều kiều khóe miệng, nhìn phía Vân Khuynh:
“Vân Khuynh, ngươi nói, ngươi có điều kiện gì???”
“Cái này...”
Vân Khuynh nhất thời nghẹn lời, y chỉ là nghĩ Thượng Quan Tôn là một nhân tài có thể đến giúp Tần Vô Song, cho nên mới thay Tần Vô Song động tâm tư ái tài.
Nhưng, thật muốn lừa bọn họ, y lại không biết an bài bọn họ thế nào.
Đang lúc Vân Khuynh khó xử, Tần Vô Song lại mở miệng, hắn cũng không có đưa ra điều kiện gì, chỉ là hỏi Thượng Quan Nhược Vũ:
“Tiểu Vũ cô nương có thích một ít chuyện hảo ngoạn??? Tân kỳ, chính là sự tình ngạc nhiên cổ quái người khác không biết???”
Lẽ nào, đây là dụ dỗ???
Vân Khuynh lén nhìn Tần Vô Song, trên mặt Tần Vô Song một mảnh phong khinh vân đạm, nhìn không ra một điểm tâm tư.
Thượng Quan Tôn cau mày, tiểu Vũ không cho hắn nhúng tay, hắn liền canh giữ ở một bên được rồi.
Thượng Quan Nhược Vũ nghe xong Tần Vô Song nói, mắt sáng rực lên:
“Hảo ngoạn??? Tân kỳ??? Ngạc nhiên cổ quái??? Thích thích!”
Nàng luôn luôn ái ngoạn ái nháo, xuất thân thần thâu thế gia, trên người lại mang chút võ nghệ, bình thường cô nương gia thích làm, nàng không thích, bình thường cô nương gia không dám làm, nàng càng thích!
Tần Vô Song giơ giơ lên môi mỏng, nói:
“Có một chỗ, mỗi ngày đều có tin tức thú vị, sự tình ngạc nhiên cổ quái, tiểu Vũ cô nương, ngươi liền đi quản lý địa phương kia cho chúng ta năm năm thế nào???”
Năm năm, đủ để dùng nhân cách sức quyến rũ người Tần gia khiến cho bọn họ suốt đời, đều cam tâm thần phục.
Thượng Quan Nhược Vũ nghiêng nghiêng đầu:
“Đây là điều kiện của các ngươi sao???”
Tần Vô Song gật đầu:
“Đúng, bất quá, ta đem địa phương kia giao cho tiểu Vũ cô nương, chỉ có thể tốt lên, không thể suy tàn, nếu là suy tàn...”
“Sao có thể suy tàn!!! Nhân gia tiểu Vũ ta là ai...”
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Thượng Quan Tôn, thanh âm của nàng dần dần thấp xuống:
“Cho dù ta làm suy tàn... Ca ca cũng sẽ giúp ta...”
“Tiểu Vũ cô nương đáp ứng rồi...”
Tần Vô Song nghiêm túc hỏi.
Chỗ đó, là nơi rất trọng yếu của Tần gia, vốn là do Long Khiêm một trong lục đại ảnh vệ để ý, Long Khiêm, nhưng ở trong một lần nhiệm vụ, đến nay không về, vì thế tam đệ hắn tự mình rời nhà đuổi theo tra rõ việc này.
Vị trí kia bởi vậy mà khuyết thiếu người lãnh đạo trực tiếp quản lý, Long Khiêm vốn là ảnh vệ của bọn hắn cũng là người quản lý, huynh đệ ba người bọn họ một mực xem xét chọn người, không nghĩ tới, dĩ nhiên tại trên đường thú Khuynh nhi về nhà, gặp gỡ một người thích hợp như thế — Thượng Quan Tôn.
Thượng Quan Nhược Vũ gật đầu:
“Đúng, ta đáp ứng. Bất quá, ta không muốn cùng ca ca xa nhau, nếu như cùng ca ca xa nhau, ta không muốn đi.”
Tần Vô Song đem ánh mắt dời về phía Thượng Quan Tôn:
“Mong muốn Thượng Quan công tử nhớ kỹ lời muội muội ngươi ngày hôm nay nói, ngươi hẳn là biết thất hứa với ‘Ám hoàng’, là một loại hạ tràng thế nào!”
Khuôn mặt Thượng Quan Tôn luôn luôn lãnh khốc lập tức thay đổi:
“Cái gì... Ám hoàng??? Ngươi là...”
Tần Vô Song gật đầu:
“Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi là nửa người Tần gia, ta cũng không gạt các ngươi, thế nhưng, ngươi nên biết, ta cần nhất chính là trung thành, sau đó trong năm năm, ta mong muốn, các ngươi sẽ không chọc ta tức giận.”
Thượng Quan Tôn một hơi nghẹn ở ngực thế nào cũng không thở ra được.
Tiểu Vũ lần này đá phải ghế cứng rồi...
Làm thủ hạ cho ám hoàng... Đời này, còn có thể thoát ly hắn sao???
Năm năm... Năm năm hảo xa xỉ... Căn bản là cả đời a!!!
Thế nhưng, thế không mạnh bằng người, lại là tiểu Vũ thất lễ trước, ám hoàng không trách tội tiểu Vũ đã xem là tốt, hắn còn có thể xa cầu cái gì đây?
Tiểu Vũ trên người không có sở trường, ám hoàng thủ hạ chưa bao giờ muốn người vô dụng, bọn họ nhìn trúng, hẳn là hắn!
Thượng Quan Tôn nghĩ, thở dài:
“Ta sẽ nhớ kỹ theo như lời ám hoàng đại nhân. Thỉnh đại nhân nói cho ta biết, ta và tiểu Vũ phải làm cái gì???”
Tần Vô Song thoả mãn nở nụ cười, Thượng Quan Tôn, tuy rằng lạnh lùng, nhìn như không hiểu thế sự, nhưng đích thật là kẻ thức thời.
“Bách Hiểu Lâu, giang hồ Bách Hiểu Lâu, từ nay về sau, muội muội ngươi là Bách Hiểu Lâu chủ, đương nhiên. Ngươi nguyện ý làm cũng có thể.”