Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 55




Đoàn sứ giả đến Đông Minh được đón tiếp vô cùng nồng hậu, nhất là sứ giả của Nam An được đối đãi như một vị thượng khách và còn hơn cả thế nữa. Sau khi nghe tin Nam An công chúa muốn quay về cố hương, sứ giả Nam An có chút chần chờ, nhưng cũng tuân theo ý chỉ của Đông Minh vương mà đợi khi điển lễ kết thúc sẽ đưa công chúa cùng về.

Vài ngày nữa là đến điển lễ cầu thần của Dư quốc, trước khi điển lễ diễn ra cô tử phải giam mình trong điện hai ngày và không được ăn thịt cá, đến ngày thứ ba phải tắm rửa sạch sẽ với nước thánh rồi mới được chủ trì điển lễ.

Hơi nóng từ hồ nước bốc lên ngùn ngụt, biến thành những cụm khói mờ mờ ảo ảo, chỉ thoáng thấy sáu tỳ nữ ôm bình sứ điêu khắc bán nguyệt đổ nước thánh vào trong hồ.

Nước thánh được lấy từ hồ Viên Nguyệt trong biệt cung Dư quốc, nó phải đi một đoạn đường rất xa mới về đến được Đông Minh này. Suốt quá trình vận chuyển luôn phải đảm bảo không có tạp chất lẫn trong nước, không đặt bình xuống đất, và mỗi tối phải khấn nguyện trước nước thánh để giữ sự linh thiêng.

Nạp Thiểu Song được A Lý thay cho một bộ sa y gần như trong suốt, nàng đứng giữa đại điện với bốn phía là mười hai cột trụ chống đỡ đại diện cho mười hai vị thần của Dư quốc.

Nghiêm cẩn dang hai tay về phía trước, đôi hàng mi thật dài nhẹ nhàng buông rũ, khe khẽ cất giọng cầu nguyện:

"ƹƺƻƼƫƪƽƾƿǀƱƢƥƐƈƔƛƟƕƗǭ*"

(Đừng hỏi Bán ý nghĩa của nó, thật ra Bán dùng symbol đấy =]]])

A Lý và sáu nữ tỳ cũng nghiêm cẩn quỳ xuống, thốt ra những ngôn từ cổ quái hơi hướng quỷ dị, có vẻ như là Dư ngữ cổ đại.

Nạp Thiểu Song mở bừng mắt ra, hét lên một tiếng, đây là một hình thức cảm tạ các vị thần tối cao ban sự sống cho vạn vật chúng sinh trên mặt đất.

Cầu nguyện xong, A Lý đứng dậy dìu Nạp Thiểu Song xuống hồ lát đá, không quên liếc mắt nhìn sáu tỳ nữ đứng hầu.

Sáu tỳ nữ hiểu ý nhanh nhẹn đứng dậy, họ cầm khay đựng quần áo, hài thêu, nữ trang, áo khoác, nước thánh, và quyền trượng. Sáu nữ tỳ đại diện cho sáu thiếu nữ đồng trinh theo hầu vị nữ thần tối cao sinh ra Nạp tộc, họ sẽ là những người dìu dắt cho Nạp tộc đi vào con đường hưng thịnh và trường tồn.

Nước thánh chỉ có người chủ trì điển lễ được hưởng dụng, Nạp Thiểu Song đằm mình trong làn nước ấm áp, tay vẫn giữ nguyên tư thế chấp trước ngực.

A Lý quỳ rạp trên bậc thang, lẩm bẩm cầu nguyện.

Dù là ai, đã là người Nạp tộc thì nhất định phải cầu nguyện. Họ không cầu nguyện cho bản thân mà là cầu cho người thân, cầu cho muôn dân bách tính, cầu cho sự tồn vong của đế quốc.

Thời gian ngâm mình trong nước thánh được giới hạn, đồng hồ nước nhỏ những giọt cuối cùng thì Nạp Thiểu Song cũng bắt đầu bước lên bờ thay y phục.

Sáu nữ tỳ bước lên, luân phiên nhau giúp đỡ Nạp Thiểu Song thay y phục.

Lễ phục cầu nguyện khác biệt so với sắc phục vương hậu, không chỉ kiểu dáng mà đường may cũng linh hoạt, eo thì siết chặt không kẽ hở, còn tay áo phải may rộng phết đất. Họ cho rằng tay áo càng rộng thì chứa được càng nhiều sự may mắn và hạnh phúc, cho nên tay áo dùng trong điển lễ thường may rất rộng. Chân váy cắt xẻ thành chín tà, mỗi bước đi đều khiến tà váy bay bay phiêu dật như trích tiên, cũng thuận tiện cho di chuyển.

Tiếp nhận quyền trượng từ tay của nữ tỳ, Nạp Thiểu Song cao giọng nói: "Xuất phát."

Nữ tỳ khom người cuối đầu: "Thỉnh mời đại vương."

Nạp Thiểu Song phất tay áo thật dài của mình, nhấc chân bước đi rời khỏi biệt cung, khắp người tản mát một loại khí tức quỷ dị tà đạo. Người Dư không thờ phật, họ thờ thần và họ theo đạo. Nạp Thiểu Song cũng vậy, nàng theo đạo còn Khanh Nhược Lan thì tín phật,dù cho có thành thân đi chăng nữa, nàng vẫn không có ý định thay đổi tín ngưỡng.

Đài thờ đã được dựng lễ bày biện cẩn thận đẹp mắt, trước khi điển lễ diễn ra Nạp Thiểu Song đã cho mời những vị cao tuổi nhất Dư quốc đến kiểm tra thêm một lần để chắc rằng không thiếu thứ gì.

Điển lễ này tổ chức để chúc cho Đông Minh một mùa thu hoạch bội thu, bá tánh trăm họ ấm no, và đặc biệt là cầu chúc cho Đông Minh vương trường thọ an khang.

Khanh Nhược Lan đứng dưới đài, mắt thấy Nạp Thiểu Song kiêu hãnh tiến đến mới nhanh chóng đi lên nắm lấy bàn tay của nàng.

Nạp Thiểu Song một tay cầm quyền trượng, tay kia đặt trong lòng bàn tay của Khanh Nhược Lan, đôi lưỡng sắc mâu rực rỡ hào quang, như một vị nữ thần trong tranh cổ Tây Dương.

Người Dư ở Đông Minh không ít, thấy cô tử sau khi gả đi vẫn giữ nguyên tín ngưỡng truyền thống tổ chức điển lễ cầu thần, không ít người đã đổ ra cùng nàng thực hiện điển lễ. Người Đông Minh không rõ tục, thấy người Dư quỳ rạp xuống đất cầu nguyện cũng làm theo, kéo dài một đường không điểm dừng.

Nạp Thiểu Song gõ quyền trượng xuống sàn gỗ ba tiếng, người Dư niệm ba câu rồi quỳ lạy một lần. Liên tục làm ba lần như thế, niệm xong người Dư mới đứng lên, tay đặt trên ngực trái, miệng bắt đầu ngâm nga hát.

Khanh Nhược Lan cũng không hiểu rõ loại điển lễ này, chỉ đứng ở bên cạnh Nạp Thiểu Song quan sát.

Nạp Thiểu Song xoay quyền trượng trong tay, lần nữa gõ mạnh xuống sàn, kêu lớn một tiếng: "Hỡi muôn dân trăm họ, hôm nay quả nhân đứng ra làm điển lễ cầu thần, mong cho Đông Minh và Dư quốc một năm mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, bách tính trăm họ ăn no mặc đẹp. Cũng cầu cho Đông Minh vương hiền tài thao lược có thể duy trì Đông Minh thiên thu vạn tuế, đời đời phồn thịnh, sánh ngang với đất trời vạn vật!"

"Đại vương vạn tuế! Hoàng thượng vạn tuế!!!"

Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn sang Khanh Nhược Lan, giao quyền trượng cho nàng: "Hoàng thượng, quyền trượng đại diện cho quyền lực Dư đế giờ giao cho ngài, mong ngài có thể đưa Dư quốc trở thành một đại cường quốc, phồn thịnh ấm no thiên thu."

Khanh Nhược Lan tiếp nhận quyền trượng trong tay Nạp Thiểu Song, tiếp nhận Dư quốc trở thành thuộc địa: "Trẫm sẽ xem con dân Dư quốc như con dân Đông Minh, bảo hộ Dư quốc như bảo hộ Đông Minh, vì vậy mọi người hãy cùng trẫm xây dựng một thời đại phồn thịnh nhất!!"

"Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!!!!"

Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn Nạp Thiểu Song, nhu tình nói: "Trẫm đứng trước thiên địa xin phát thệ, đời đời bảo vệ Dư vương Nạp Thiểu Song, mang cho nàng tất cả những điều tốt đẹp nhất, vĩnh viễn yêu thương và không phụ lòng tin của nàng."

Nạp Thiểu Song cong khóe môi, nói: "Quả nhân đứng trước thiên địa xin phát thệ, đời đời tương kính Đông Minh vương Khanh Nhược Lan, cùng nàng đi đến thiên trường địa cửu, làm tròn bổn phận của một vương hậu và không phụ lòng tin của nàng."

Dứt lời, Khanh Nhược Lan và Nạp Thiểu Song đưa tay lên, vỗ mạnh vào tay nhau ba cái.

Bên dưới bá tánh reo hò không ngừng, sử sách ghi lại, năm Khanh Nhược thứ nhất, Dư vương Nạp Thiểu Song ước pháp cùng với Khanh Nhược đế, mở ra thời kì hưng thịnh nhất của Đông Minh.

...

Đại điện, Khanh Nhược đế ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là vương hậu Nạp thị Nạp Thiểu Song. Từ công công nghiêm mình gọi tên các vị sứ giả tiến vào nội điện, giới thiệu sơ lược họ đến từ đâu và tiếp nhận cống phẩm họ mang đến.

Đông Minh là một đại cường quốc, mỗi năm tiếp nhận không ít cống phẩm từ các nước lân bang, và năm nay cũng vậy, chỉ có điều cống phẩm nhiều hơn so với những năm trước.

Đại diện phía Lục Du là Ly An công chúa.

Ly An công chúa chỉ dẫn theo vài nha hoàn và ít hộ vệ, một thân phong sương đứng trước đại điện, lời lẽ mực thước khiêm nhường.

"Ly An tham kiến Đông Minh vương, Đông Minh hậu."

"Miễn lễ." Khanh Nhược Lan chậm rãi mở miệng hỏi: "Công chúa là đại diện phía Lục Du sao?"

Vài năm trước Đông Minh thảo phạt Lục Du, dẫn quân là Tầm vương Khanh Nhược Lan nay là Đông Minh vương, đem một nửa Lục Du biến thành thuộc địa của mình.

Hôm nay Lục Du đưa đến một vị công chúa, xem ra không chỉ đơn giản như vậy.

Ly An tâm tư linh động, đoán ra suy nghĩ của Nạp Thiểu Song, từ tốn nói: "Ly An đến đây là vì ngưỡng mộ tài năng của vương hậu, muốn học hỏi ở ngài một vài điều, không biết vương hậu có nhận đồ đệ ngu dốt này không?"

"Công chúa quá lời rồi." Nạp Thiểu Song đảo mắt suy tính: "Bất quá cô không phải là tiên sinh dạy chữ, công chúa không nên phí thời gian ở đây làm gì."

"Hoàng hậu nương nương chớ vội từ chối, Ly An thật tâm muốn học hỏi nhạc luật và khiêu vũ, biết được hoàng hậu trong lĩnh vực này là nhất đẳng nên đã khẩn xin phụ hoàng được đến đây học hỏi."

"Nếu công chúa đã nói thế thì cô chỉ có thể chấp nhận thôi, chỉ là..." Nạp Thiểu Song nhấc mi, nhẹ nhàng mở miệng: "Muốn học kỹ nghệ cũng không phải chuyện đơn giản, sợ rằng công chúa chịu không nổi."

"Không sao, cực khổ hơn Ly An vẫn có thể chịu được."

"Hảo." Nạp Thiểu Song liếc nhìn A Lý, nói: "Chuẩn bị phòng cho Ly An công chúa."

A Lý cung kính chấp tay: "Ni."

Ly An công chúa lúc này mới chịu lui xuống trở về chỗ ngồi của mình, thái độ hoàn toàn không có gì đáng để chê trách, nhưng như vậy mới đáng phải lo lắng.

Nạp Thiểu Song khá nhạy cảm trong vấn đề này, liếc mắt một cái nàng đã phát hiện cái công chúa kia không bình thường, mà nàng lại chẳng thể nói rõ không bình thường ở chỗ nào.

"Song nhi, nàng sao không ăn gì vậy?" Khanh Nhược Lan nhỏ giọng hỏi: "Trong người khó chịu sao?"

"Không có."

Nạp Thiểu Song trầm ngâm một lúc, quyết định không nói ra, dù gì nàng không bằng không chứng cũng chẳng chắc chắn được Ly An công chúa là người như thế nên vẫn giữ im lặng thì hơn.

Tuy phát hiện tâm tình Nạp Thiểu Song không đúng nhưng Khanh Nhược Lan cũng không vạch trần, nàng tin nếu muốn nói nàng ấy nhất định sẽ tìm nàng giải bày.

Yến tiệc chiêu đãi sứ giả diễn ra vô cùng long trọng, tiếng cười nói tiếng chúc mừng văng vẳng lấn át cả tiếng đàn của cầm sư trợ hứng trong yến tiệc.

Đương lúc tiệc tùng hăng say thì một vị vương gia là đứng lên cười cợt: "Đúng là không thể coi thường quân quý, vài tháng trước là vong quốc cô tử, giờ đã có thể leo lên hậu vị, thật đáng khâm phục!!"

Hai chân mày Nạp Thiểu Song thoáng chau lại, không nói không rằng đem chén rượu đặt lại xuống bàn.

"Vương gia, ngài say rồi." Nha hoàn phía sau tinh ý vội vàng chụp lấy thân thể chao đảo của hắn: "Nên hồi cung nghỉ ngơi thôi."

"Nghỉ ngơi cái gì!? Bản vương còn rất tỉnh táo!"

Nạp Thiểu Song nhận ra hắn, Hồ vương của Phiên Hữu, dù hắn không tham gia buổi cầu thân nhưng khắp thất quốc ai cũng biết hắn là kẻ ăn chơi trác táng, nữ nhân nào bị hắn để mắt đều hương tiêu ngọc vẫn.

"Nếu như Hồ vương thật sự tỉnh táo thì tốt." Khanh Nhược Lan nhướn đôi chân mày kiếm, tay áo lay động nhè nhẹ: "Xúc phạm vương hậu một nước chẳng khác nào xúc phạm cả đất nước, chưa kể ái hậu của trẫm còn là đế vương một nước, Hồ vương đúng là không biết nể mặt."

Hồ vương dường như đã tỉnh táo lại đôi chút, ngơ ngác nhìn bốn phía, nhưng vẫn không mất khí thế mà nói: "Bản vương chỉ nói sự thật, nếu lỡ xúc phạm vương hậu thì bản vương xin bồi tội."

"Xúc phạm vương hậu một đế quốc lại như trò đùa vậy à?" Nạp Thiểu Song kéo khóe mắt, liếc nhìn Hồ vương vẫn đang đứng sững nhìn nàng: "Ngài đúng là đang xem thường Đông Minh bọn cô."

Lời vừa dứt bốn phía hộ vệ từ các cánh đổ ra, lăm lăm mũi kiếm hướng về phía Phiên Hữu Hồ vương.

Lúc này hắn mới ý thức được sự việc nghiêm trọng đến mức nào, lén lút nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai mắt trừng trừng hướng về phía vị trí tối cao. Trong lòng hắn kỳ thật rất yêu thích Nạp Thiểu Song, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn lấy không được nàng nên sinh lòng thù hận, hôm nay nghẹn đủ rồi mới dám ở trên điện nặng nhẹ vài câu. Vạn vạn không ngờ đến Nạp Thiểu Song là đứa người vô cùng nhỏ mọn, ban cho nàng một giọt nước thì nàng sẽ trả một dòng sông, nhưng khi nợ nàng một giọt nước thì nhất định phải trả đến một đại dương.

Hôm nay hắn nặng nhẹ Nạp Thiểu Songhai câu, xem ra nàng không dễ gì buông tha cho hắn rồi.

Nạp Thiểu Song xoay người nói với Khanh Nhược Lan hãy còn không vui với thái độ vừa rồi của Hồ vương, nho nhỏ nói: "Bệ hạ, hôm nay Phiên Hữu không coi cô ra gì, về sau Phiên Hữu có khi chẳng đặt ngài vào mắt."

"Đúng là quá quắt." Khanh Nhược Lan lạnh giọng, quét ánh mắt thâm thầm về phía sứ giả Phiên Hữu vẫn đang co rúm người ở trên điện: "Phiên Hữu các ngươi có phải muốn mối giao hảo đến đây là kết thúc hay không?"

"Hoàng thượng tam tư suy xét." Hồ vương sau khi lấy lại tỉnh táo vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Đây là bản vương say rượu làm càn, hà cớ gì lại quy chụp lên Phiên Hữu, hôm nay bản vương xin nguyện chịu phạt."

"Không được." Nạp Thiểu Song vuốt ve quạt lông trong tay mình, đôi đào hoa nhãn lóe lên một tia gian xảo: "Cô không chấp nhận lời xin lỗi này của Hồ vương. Ngài đâu phải không biết bản thân là đại diện của Phiên Hữu, lời ngài nói ra là đại diện cho cả Phiên Hữu nói ra, làm sao cô có thể để yên việc này?"

"Nương nương hà tất tính toán cùng kẻ say?"

Sứ giả Phiên Hữu đi cùng Hồ vương chính là con trai trưởng của Phiên Hữu đế, Tông Hiền Thái tử, nổi tiếng lễ mạo lịch thiệp, dung mạo anh tuấn ngút trời, đi đến đâu cũng có quân quý nguyện làm thiếp cho hắn.

Không giống vị hoàng đệ sỗ sàng lưu manh của mình, Tông Hiền là kẻ thấu tình đạt lý, nhất phái ung dung đi đến trước mặt hoàng thượng và vương hậu nghiêm mình hành lễ.

"Tông Hiền, Phiên Hữu quốc." Tông Hiền phất phất tay áo của mình, thẳng lưng dõng dạc mở miệng: "Hoàng đệ ngu muội lỡ lời đắc tội với vương hậu, nhưng dù gì hắn cũng chỉ là kẻ say, lời kẻ say ai lại tin đây? Thỉnh xin nương nương rộng lượng hải hà mà tha cho hắn một ngựa, Tông Hiền nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn lại, không để hắn lặp lại sai phạm này."

"Cô không phải là người hẹp hòi." Nạp Thiểu Song cong đôi mắt mèo của mình lên cười, tay hãy còn phẩy phẩy quạt lông, nói: "Chỉ cần một trong hai người các ngươi chịu đứng ra nhận phạt, cô nhất định sẽ tha cho."

"Không biết vương hậu muốn phạt gì?"

"Vả miệng." Nạp Thiểu Song quét mắt, cong môi cười: "Là miệng nói bậy thì miệng phải bị phạt, vả miệng một trăm cái, chịu đủ một trăm cái thì cô không cùng với các ngươi tính toán nữa."

Đường đường là Thái tử và Vương gia một nước lại bị vả miệng ở đại điện, không còn loại sỉ nhục nào có thể lớn hơn được nữa rồi.

Hồ vương kịch liệt phản đối, giãy nãy kêu lên: "Nạp Thiểu Song ngươi đừng có quá phận, bằng không bản vương sẽ..."

Lời còn chưa dứt bốn phía hộ vệ lần nữa chĩa kiếm vào hắn, sắc mặt so với ban nãy còn xấu hơn nhiều.

"Bệ hạ ngài xem." Nạp Thiểu Song cố tình cao giọng cho mọi người cùng nghe thấy: "Hồ vương lại nhục mạ cô, rõ ràng là không có ý tạ lỗi."

"Ái hậu, nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ đòi cho nàng một cái công đạo." Khanh Nhược Lan quay lại nhìn Tông Hiền, nói: "Mối giao hảo của hai nước xem như đến đây là..."

Không để Khanh Nhược Lan nói hết, Tông Hiền đã tự vung tay vả vào mặt mình.

Việc này khiến tất cả mọi người trong đại điện chấn động, hai mắt trừng trừng mở to, không tin được đường đường là Thái tử một nước lại có thể làm ra loại chuyện này.

Tất nhiên miêu hoàng hậu cũng kinh ngạc không thôi, chớp chớp đôi mắt mèo của mình nhìn Tông Hiền tự vả mặt, lúc này không biết nên khen ngợi hắn vì nghĩa quên thân hay là mắng hắn quá mức ngu ngốc.

Bất quá nàng cũng đã trút giận được rồi, tất nhiên sẽ không cùng Phiên Hữu tính toán nữa.

"Bệ hạ."

Khanh Nhược Lan hiểu ý Nạp Thiểu Song, khoát tay nói: "Được rồi, các vị có thể về chỗ ngồi."

Tông Hiền chậm chạp thu tay lại, lúc này mặt đã bị vả thành mặt heo, miệng ứ máu không thể nói được, chỉ có thể khom người chấp tay trở về chỗ ngồi. Hồ vương không dám càn rỡ nữa, vội vàng nhấc chân đuổi theo Tông Hiền, trong lòng của hắn cực kỳ áy náy, đầu cúi thấp xuống chẳng dám nhìn mặt ai.

Bỗng nhiên Nạp Thiểu Song chột dạ, đưa mắt nhìn Khanh Nhược Lan mà hỏi: "Bệ hạ, bọn họ có ghi hận mà cho người ám sát cô không?"

"Ha hả, nàng cũng biết sợ sao?" Khanh Nhược Lan nhịn không được vươn tay kéo nàng vào lòng, ngọt ngào nói: "Yên tâm, trẫm ở đây, mọi thứ để trẫm lo."

Nạp Thiểu Song cúi đầu trộm cười, cũng đúng, nàng có gì phải lo lắng, mọi việc đều đã có Khanh Nhược Lan giúp nàng cáng đáng cả rồi.