Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 61




Một ngày nắng đẹp, Nạp Thiểu Song đoán thế, thuyền cập vào một bến cảng để tiếp thêm nhiên liệu và mua lương khô dự trữ cho chuyến đi về Lục Du.

Ở trong khoang thuyền không nhận ra được thời gian, thậm chí là ngày hay đêm cũng không biết, để đoán biết bây giờ là ban ngày Nạp Thiểu Song đã phải đứng ngoài cửa nghe ngóng rất lâu.

Chưa bao lâu cửa gỗ cũng được đẩy ra, ánh sáng bên ngoài đột ngột xông vào trong phòng khiến Nạp Thiểu Song lóa mắt phải vội đưa tay che lại.

Bạch y như tuyết, tóc dài như thác đổ xuống bên vai, nâng tay nhấc chân đều lộ ra quý khí.

Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng rõ ràng, Nạp Thiểu Song theo bản năng lùi lại một chút, cảnh giác nhìn người đang tiến gần về phía mình.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Ly Chiêu khẽ cười, vén tóc nhấc cằm, điệu bộ như đùa giỡn như thật tâm mà nói: "Ta thấy cô tử ở trong này nhiều ngày buồn chán nên mới muốn dẫn nàng ra ngoài hóng gió thôi."

"Ngươi có ý tốt như vậy?" Nạp Thiểu Song gằn giọng: "Cho cô biết ngươi đưa cô đến Lục Du để làm gì!"

"Đừng nóng lòng như vậy chứ." Ly Chiêu cao hơn Nạp Thiểu Song rất nhiều, từ tốn khom lưng thì thầm vào tai nàng: "Đừng phản kháng, chẳng giúp ích được gì đâu."

Nạp Thiểu Song nghiến chặt răng, chỉ có thể thỏa hiệp đi theo Ly Chiêu.

Đến cửa đột nhiên Ly Chiêu dừng lại, đưa mắt nhìn nha hoàn hầu hạ nói: "Mang khăn đến giúp cô tử đội lên, ngoài trời đang nắng."

Không thể phủ nhận, Ly Chiêu là một tước quý có phong độ thậm chí còn tinh tế tỉ mỉ chiếu cố, nhưng Nạp Thiểu Song lại hoài nghi đây là quỷ kế của nàng ta.

Nha hoàn tiến lên hầu hạ Nạp Thiểu Song cài khăn, rồi xốc một đoạn khăn lụa trùm qua đầu nàng, tỉ mỉ chỉnh sửa một lúc nữa mới hài lòng lui xuống.

Ly Chiêu đưa tay về phía Nạp Thiểu Song, nói: "Đi với ta."

Nạp Thiểu Song sau tấm khăn trào phúng cười, cũng không có đưa tay ra.

Ly Chiêu nhún nhún vai, cũng không nói gì, chuẩn xác chụp được cổ tay của Nạp Thiểu Song lôi nàng đi ra ngoài.

Bản thân Nạp Thiểu Song chân không dài, di chuyển cũng chậm chạp, nếu không phải nàng có võ công thì còn lâu mới đuổi kịp bước chân của Ly Chiêu. Trong lòng thầm oán hận, tước quý đều một dạng chân dài, chỉ có quân quý các nàng đáng thương nhất, chân không những ngắn mà còn chậm chạp.

Ánh nắng xuyên qua tấm khăn mỏng, gió thổi phất phơ lay động khăn hoa nhẹ nhàng. Nạp Thiểu Song nheo nheo mắt nhìn, trước mặt là một đoạn phố xá tấp nập, bên tai là tiếng nói cười líu ríu không ngừng, chỉ có điều nàng nghe không hiểu họ nói gì.

Ly Chiêu một mực kéo tay Nạp Thiểu Song trên phố, một rẽ hai thẳng cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.

Biển lớn sơn son thiếp vàng, mái ngói đỏ tươi, cổng gỗ trang nghiêm. Nạp Thiểu Song hồ nghi nhìn thêm một chốc, cảm thấy địa phương này có điểm kỳ quái, lại không biết kỳ quái chỗ nào.

Ngoài cửa có các cô nương đang đứng, mặt hoa da phấn, tay kéo khăn lụa, mắt cười như hoa.

Ly Chiêu không nói không rằng một phát kéo Nạp Thiểu Song đi vào, đến tận lúc bước vào cửa Nạp Thiểu Song hoàn toàn không ý thức được mình đang đi vào địa phương nào.

Ồn ào âm thanh liên tục phát ra, tiếng cười nói, nhưng chèo kéo, âm thanh ngả ngớn dâʍ ɭσạи.

Nơi này là hoa phường, chuyên bán thân thể của các cô nương xinh đẹp như hoa.

Nạp Thiểu Song dần dần nhận ra được, trừng trừng mắt nhìn Ly Chiêu: "Ngươi đê tiện!"

"Vậy là lần đầu đến đây sao?"

Ly Chiêu kéo Nạp Thiểu Song ngồi xuống bên cạnh mình, tiện thể dặn dò nha hoàn mang rượu lên.

"Cô là quân quý, đến đây làm gì?"

"Vậy là nàng không biết." Ly Chiêu nghiêng đầu thổi một hơi vào tai Nạp Thiểu Song: "Nơi này còn có cả kính nhân."

"Kính nhân?"

"Ha hả, đúng là lần đầu mà."

Ly Chiêu cười đến sảng khoái, ý vị thâm trường nói: "Kính nhân cách gọi dành cho tước quý hành nghề mãi thân trong kỹ viện, còn quân quý thì gọi là diệu nữ."

"Đê tiện!" Nạp Thiểu Song gằn giọng: "Đưa cô ra khỏi đây, nhanh!"

"Bình tĩnh đi, hôm nay hoa phường này có tổ chức đấu giá diệu nữ và kính nhân, nàng xem thử có ai hợp ý hay không."

Nghe thấy tiếng cười ghê tởm kia, Nạp Thiểu Song nộ khí xung thiên, muốn lập tức gϊếŧ chết nữ nhân này.

Khi ca vũ kết thúc, trên đài xuất hiện một ma ma mập mạp, oang oang giọng mà nói: "Chào mừng các vị đại gia đã đến nay, hôm nay Xuân Hoa phường xin tổ chức đấu giá các diệu nữ kính nhân vừa đến hoa phường."

Tiếng vỗ tay vang lên, không khí xung quanh trở nên ồn ào hơn.

Nạp Thiểu Song căng mắt lên chờ xem Ly Chiêu muốn giở trò gì.

Trên đài dẫn ra hai vị nam thanh nữ tú, đứng hai bên trái phải ma ma, trên mặt đều nhuốm màu sầu muộn, hoa dung tàn tạ.

"Hai người này đều là diệu nữ, các vị ra giá đi."

Khách dưới đài xem nam nữ quân quý kia như món hàng, ra những cái giá mà Nạp Thiểu Song không ngờ được, nàng không thể tin cơ thể của quân quý là ti tiện và hèn mạt như vậy.

Có người ra năm lượng vàng mua cả hai quân quý kía, ma ma cao giọng nói: "Năm lượng lần thứ nhất!"

"Mười lượng!" Nạp Thiểu Song nói: "Cô muốn hai quân quý kia!"

Ly Chiêu bên cạnh kinh ngạc vô cùng: "Hóa ra cô tử có sở thích này."

"Ngươi câm miệng." Nạp Thiểu Song đay nghiến nói: "Cô không thể mở to mắt nhìn hai người họ bị đám ô hợp các ngươi làm nhục!"

Dứt lời Nạp Thiểu Song liền cởi bỏ vòng tay mười lượng vàng trong tay mình đưa cho nha hoàn bên cạnh.

Ma ma vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nói: "Cảm ơn cô nương, bây giờ cô nương có thể đưa họ về."

Nạp Thiểu Song không trả lời, cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Ly Chiêu tựa gò má trái trên cánh tay, liếc nhìn Nạp Thiểu Song, cười nói: "Không hổ là cô tử, xuất thủ hào phóng thật."

Nạp Thiểu Song hừ lạnh, đưa tay cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm.

Trên đài vẫn tiếp tục rao bán, lần này là kính nhân của phường, có ba người.

Quân quý dưới đài bắt đầu xôn xao ngã giá, Nạp Thiểu Song lại không có hứng thú nhiều với việc này, họ là tước quý làm loại việc này cũng không tính thiệt thòi.

Ba kính nhân kia cũng được mua hết, còn tưởng đấu giá kết thúc, nào ngờ ma ma còn dẫn ra thêm một quân quý chưa đến mười hai, thậm chí còn chưa tiếp xúc với tin tức tố tước quý.

Vừa nhìn thấy quân quý này, Ly Chiêu đã ngã giá: "Mười hai lượng, đưa về phủ."

Nạp Thiểu Song giận đến nội thương, quát: "Mười lăm lượng, cô mua cô nương này."

Ly Chiêu liếc nhìn Nạp Thiểu Song, nói: "Tranh người với ta?"

"Ngươi mua nàng làm gì?" Nạp Thiểu Song gần như thét lên: "Tuổi này của nàng bằng với muội muội, thậm chí là con cháu của ngươi đó!"

"Ta mua làm gì cũng không liên quan đến nàng."

Ly Chiêu nói: "Ba mươi lượng."

Nạp Thiểu Song định hét giá, kết quả phát hiện lấy hết nữ trang trên người cũng cũng không đến hai mươi lăm lượng, đành phải nhịn xuống chua xót mà nhìn Ly Chiêu mua quân quý đó.

Quân quý các nàng đều không thể thoát khỏi số phận bị người ta xem như món hàng mà ngã giá hay sao?

Buổi đấu giá cũng nhanh chóng kết thúc, cuối giờ hai quân quý kia tìm đến Nạp Thiểu Song, nói: "Chủ nhân là người mua chúng tôi, giờ chúng tôi là người của chủ nhân."

"Cô không phải chủ nhân của ngươi, cô cũng không phải mua các ngươi, cô là đang cứu các ngươi." Nạp Thiểu Song lấy hết nữ trang trên người dúi vào tay của nam quân quý kia, nói: "Ngươi dẫn nàng đi đi, đừng quay lại địa phương này nữa."

"Cái này không được." Nam quân quý kia chỉ mới mười tám mười chín tuổi, khuôn dung tinh xảo trắng trẻo, mặt ướt đẫm lệ: "Chúng tôi từ Dư quốc bị bán đến đây, ở đây chúng tôi biết sống làm sao?"

Vừa nghe đến Dư quốc, hai mắt Nạp Thiểu Song trợn lớn lên, nói: "Các ngươi là người Dư?"

"Vâng." Nữ quân quý bưng mặt khóc: "Khi Nạp La gϊếŧ đại vương đoạt vị, hắn cho người vào bắt tước quý trong nhà tiểu nữ bắt đi lính, quân quý thì bị đem bán đi, tiểu nữ cũng vì thế mà lưu lạc đến đây."

Nạp Thiểu Song run lên, yếu ớt nói: "Cô xin lỗi, cô đã không thể bảo vệ các ngươi."

"Cô nương đừng nói vậy, không biết cô nương gọi là gì, cô nương họ Cổ sao?"

"Cô họ Nạp." Nạp Thiểu Song siết chặt nắm tay, vén khăn trùm đầu lên: "Dư quốc cô tử Nạp Thiểu Song."

Nam nữ quân quý kia kinh hồn táng đảm, vội vàng quỳ xuống muốn hành lễ thì bị Nạp Thiểu Song ngăn lại.

"Nơi này nhiều người, cô không muốn lộ thân phận."

"Cô tử ngài vẫn còn sống sao? Mà gương mặt ngài..."

"Chuyện này dài lắm, có cơ hội cô sẽ nói sau." Nạp Thiểu Song giục: "Còn các ngươi mau đi đi."

"Nếu đã gặp cô tử, bọn tôi có chết cũng không đi!" Nam quân quý kia cao giọng nói: "Tất Nhữ tôi quyết đi theo ngài!"

Nữ quân quý cũng nói: "Tạp Hồng cũng nguyện theo ngài."

Nạp Thiểu Song yếu ớt nói: "Bây giờ mạng cô còn giữ không được sao có thể bảo đảm cho các ngươi?"

Tất Nhữ và Tạp Hồng còn chưa hiểu chuyện gì thì Ly Chiêu đã mất kiên nhẫn từ phía đối diện thúc giục.

"Đừng day dưa nữa, không còn thời gian đâu."

"Cô tử..." Tạp Hồng run rẩy nói: "Đừng bỏ lại chúng tôi."

Nạp Thiểu Song nhắm chặt mắt, hai vai thoáng run lên.

"Được, đợi cô một lát."

Chậm chạp nhấc chân đến chỗ Ly Chiêu, Nạp Thiểu Song hít một hơi bình ổn tâm tình, chỉ có cầu xin nữ nhân này mới mong mang theo Tất Nhữ và Tạp Hồng mà thôi.

"Ly Chiêu."

"Ồ." Ly Chiêu nghiêng đầu, giảo hoạt cười: "Cô tử cũng chịu gọi tên ta à?"

"Làm ơn."

"Nói lớn lên!!"

"Cô cầu ngươi..."

"Lớn hơn nữa!" Ly Chiêu ngạo nghễ cười nói: "Khi đã cầu xin ai đó thì phải nói lớn lên, cho ta thấy chân thành của nàng đi nào!!"

Nạp Thiểu Song hít một hơi thật sâu, hét lên: "Làm ơn, cô cầu xin ngươi để cô mang theo hai người họ được không?"

Ly Chiêu cười lớn, phẩy phẩy tay nói: "Vạn vạn không ngờ cô tử cũng có ngày này, được thôi, ta đáp ứng nàng."

Hai vai Nạp Thiểu Song run lên vì tủi nhục, tay siết thành đấm máy móc quay lại chỗ của Tất Nhữ và Tạp Hồng, mỗi bước đi đều khiến nước mắt lã chã rơi xuống.

Tất Nhữ và Tạp Hồng tất nhiên nhìn thấy cảnh này, hận đến nghiến răng, bọn họ đã phải chính mắt nhìn cô tử bị một ả tước quý nhục nhã ngay chỗ đông người, đây là một sự sỉ nhục nghiêm trọng.

"Các ngươi theo cô..." Nạp Thiểu Song thì thào: "Chúng ta đi..."

Tất Nhữ kiên định nói: "Chúng tôi sẽ bảo vệ ngài, cô tử."

"Phải, dù là vong mạng, cũng nhất định chiếu cố ngài."

"Cảm ơn các ngươi..."