Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 62




Cả người bị ném vào trong khoang thuyền, Nạp Thiểu Song bất cẩn vấp phải tấm khăn mà ngã xuống sàn, cả người run rẩy kịch liệt.

Hèn mọn đến đáng thương.

Ly Chiêu nhếch môi cười: "Vô ý quá, lỡ tay rồi."

Nạp Thiểu Song không nói gì, cắn chặt răng chống đỡ đứng dậy. Hai bên tả hữu Tất Nhữ và Tạp Hồng vội vã dìu đỡ nàng, dâng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Ly Chiêu.

"Đúng là một đám quân quý ngu ngốc." Ly Chiêu phất phất tay, nói: "Mang ả ta vào."

Lát sau một tên tước quý lưng hùng vai gấu vác một quân quý nhỏ thó trong bộ bố y ném vào trong khoang thuyền, lực đạo rõ ràng rất lớn, nghe ra tiếng xương rắc rắc.

"Ô..." Cô nương nhỏ bé kia giãy dụa trong đau đớn, lại chỉ phát ra được vài tiếng rên rời rạc.

Là đứa nhỏ được mua ở Xuân Hoa phường.

Nạp Thiểu Song theo bản năng chạy đến che chắn cho cô nương kia, giận dữ gào lên: "Cầm thú, ngươi muốn làm gì nàng?"

"Ta đã làm gì nàng đâu." Ly Chiêu ha hả cười, nói: "Bất quá nó hơi ồn ào nên ta khiến nó im lặng vĩnh viễn rồi."

"Tiện nhân!!!"

"Có tinh thần mắng người nhỉ?" Ly Chiêu đi thẳng đến chỗ của Nạp Thiểu Song, đưa tay nâng cằm nàng lên: "Chỉ cần ta muốn nàng chết thì nàng không thể sống mà kiêu ngạo vậy đâu, cô tử."

"Ngươi gϊếŧ cô đi!" Nạp Thiểu Song nói như thét lên: "Lấy mạng cô thế cho nàng!"

"Cô tử đừng!!"

"Ha hả, nàng đúng là trọng tình trọng nghĩa, y như mẫu hoàng của nàng." Ly Chiêu phất tay đứng dậy, nói tiếp: "Ta đợi xem, hôm nay nàng cầu xin ta, mai này nàng còn phải van xin khóc lóc dưới chân ta, Nạp Thiểu Song!"

Nói đoạn, Ly Chiêu đưa mắt nhìn sang cô nương bị câm bên cạnh, nâng chân đá mạnh vào người nàng.

"Còn nó sẽ là nha hoàn hầu hạ cho nàng."

Nạp Thiểu Song vội đón lấy cơ thể sắp đổ của tiểu cô nương, giận dữ nhìn theo bóng lưng của Ly Chiêu.

Cửa đóng lại, ánh sáng cũng biến mất.

Tất Nhữ run rẩy đỡ lấy hai vai Nạp Thiểu Song: "Cô tử, ngài có sao không?"

"Cô không sao..." Nạp Thiểu Song hít một hơi thật sâu, nói: "Xem nàng trước đi."

Tạp Hồng ghé mắt nhìn tiểu cô nương đang co rúm trong lòng của Nạp Thiểu Song, nói khẽ: "Hình như đã bị cắt lưỡi."

"Đủ tàn nhẫn..." Nạp Thiểu Song run rẩy vuốt tóc của tiểu cô nương, nói: "Đừng sợ, nếu cô còn sống, cô sẽ bảo vệ ngươi đến cùng."

Tiểu cô nương kia nghe thấy, chịu đựng đau đớn mở mắt ra nhìn Nạp Thiểu Song, nho nhỏ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Đừng khóc, đừng để họ thấy các ngươi yếu đuối." Nạp Thiểu Song kiên định mở miệng: "Đừng để chúng ta trở thành món đồ tiêu khiển, số phận của chúng ta là do chúng ta quyết định."

Tất Nhữ đưa mắt nhìn Tạp Hồng, hoàn toàn tin tưởng ở cô tử.

"Được rồi, ngươi không nói được cô cũng không biết ngươi tên gì." Nạp Thiểu Song kéo bàn tay của tiểu cô nương ra, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái: "Cô gọi ngươi là Cơ Thiến, được không?"

Tiểu cô nương kia nhìn Nạp Thiểu Song rất lâu, hai mắt ướt đẫm nước, ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Nạp Thiểu Song khẽ cười, nói: "Từ bây giờ, chúng ta dựa vào nhau mà sống, nhé?"

Số phận của chúng ta chỉ có chúng ta được quyền nắm giữ...

...

"Còn đau hay không?"

Cơ Thiến lắc lắc đầu, gương mặt bánh bao nho nhỏ hé ra nụ cười.

Nạp Thiểu Song cũng cười theo, đưa bình dược cho Tạp Hồng đứng bên cạnh: "Hạn chế mấp máy môi hay cử động miệng, cô sẽ nhắc họ mang cho ngươi ít cháo loãng, qua một thời gian sẽ ổn thôi."

Cơ Thiếu híp mắt cười, gật gật đầu.

"Đúng là đứa nhỏ đáng yêu mà." Tất Nhữ nói: "Không biết là từ nơi nào đến nữa."

"Chắc cũng giống chúng ta, trong chiến tranh mà lưu lạc." Tạp Hồng quan sát gương mặt của Cơ Thiến, nói tiếp: "Nhìn không giống người Dư."

"Sao cũng được, nàng có thể nghe hiểu chúng ta nói đã là may mắn rồi." Nạp Thiểu Song dỗ dành: "A Thiến ngoan, giờ thì đi ngủ đi, nhé?"

Cơ Thiến gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống cái giường duy nhất ở đây, kéo chăn lên không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Nạp Thiểu Song đứng dậy, quan sát Tất Nhữ và Tạp Hồng, hỏi: "Các ngươi biết công phu không?"

"Cái này..." Tất Nhữ ngơ ngác nói: "Chúng tôi là quân quý, học công phú làm gì?"

"Nếu như loạn lạc xảy ra, các ngươi biết công phu đã không bị bán vào hoa kỹ rồi."

Tạp Hồng yếu ớt cuối đầu: "Cô nói rất phải, nhưng đâu ai dạy công phu cho quân quý bao giờ."

"Cô dạy các ngươi." Nạp Thiểu Song tháo đai lưng làm dây cột tay áo của mình lại, nghiêm giọng nói: "Chúng ta không cần phải phụ thuộc vào ai nữa cả."

Tất Nhữ và Tạp Hồng đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh: "Ni!!"

Nạp Thiểu Song đơn giản dạy Tất Nhữ và Tạp Hồng vài chiêu phản đòn đối phương đơn giản, sau đó yêu cầu cả hai đứng tấn một canh giờ.

Trong suốt ba ngày lênh đênh trên biển, Nạp Thiểu Song ra sức trao dồi cho Tất Nhữ và Tạp Hồng, hai người cũng không tính là thiên tài học một hiểu mười nhưng không ngừng phấn đấu cuối cùng cũng đã tung được vài quyền có lực.

Ngày cuối ở trên thuyền, cửa gỗ lần nữa bị đẩy ra, tả hữu hai bên Tất Nhữ và Tạp Hồng liền xông ra đánh.

Đối phương liếc mắt một cái đã nhận ra, đưa tay phá đòn của Tạp Hồng, xoay người nâng chân đá vào Tất Nhữ khiến hắn va vào thuyền. Lúc đó chính diện xuất hiện một bóng người, động tác nhanh hơn Tạp Hồng và Tất Nhữ nhiều lần, một chiêu đánh trúng ngực của Ly Chiêu.

Ăn một đòn đau, Ly Chiêu lùi về ba bước, nhướn mày nhìn Nạp Thiểu Song.

"Ha, hôm nay cả gan đánh cả ta sao?"

Nạp Thiểu Song nghiến chặt răng: "Hôm nay một là ngươi tử hai là cô vong!"

Ly Chiêu phủi bụi bẩn trên ngực áo, kéo lên khóe môi: "Hảo, để ta xem thử công phu của cô tử lợi hại đến đâu."

Hai tay siết lại thành đấm, không nhiều lời, Nạp Thiểu Song một đường chạy thẳng về phía của Ly Chiêu, tốc độ so với trước đây đã nhanh hơn rất nhiều. Thoáng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ly Chiêu, Nạp Thiểu Song vô cùng hài lòng, mạnh mẽ vung ra một đòn.

Ly Chiêu lúng túng chặn được, đầy mặt khó hiểu: "Làm sao có thể?"

"Đừng nhiều lời!"

Nạp Thiểu Song xoay mạnh người trên không trung, sải chân đá mạnh vào vai Ly Chiêu đem nàng ta hất văng gần mười bộ, cả người va vào cột buồm bên ngoài.

"Khụ..."

Ly Chiêu nhướn mày, nàng đánh giá quá thấp Nạp Thiểu Song, công phu này sợ rằng cấm vệ quân Lục Du cũng phải nhục nhã chịu thua. Bất quá vừa rồi là Ly Chiêu khinh địch mất cảnh giác, đôi hắc mâu tinh xảo lộ ra một tia hứng thú, từ từ đứng dậy.

Trong lòng Nạp Thiểu Song dâng lên một cỗ sợ hãi không lời, cái kia khí tức, thật giống với Khanh Nhược Lan lúc tức giận.

Còn đương miên man suy nghĩ thì phía đối diện Ly Chiêu nhanh như một cơn gió lao đến, Nạp Thiểu Song vội đưa tay ra đỡ một đòn, kết quả bị nguồn nội lực cực đại kia hất văng xuống sàn nhà.

Lập tức tả hữu Tạp Hồng và Tất Nhữ lao đến, cũng chưa được ba chiêu đã bị hạ gục.

Một đòn này gần bảy thành công lực, Nạp Thiểu Song công phu có cao hơn nữa cũng chưa chắc tránh được, cả người run lên trong đau đớn.

Ly Chiêu bật cười, nói: "Quân quý thì cầm thương lộng đao làm gì? Kết quả chẳng thay đổi được đâu."

Nạp Thiểu Song nghiến chặt răng, cố hết sức chống đỡ đứng dậy, nếu nàng đoán không sai công phu của nàng chênh lệch Ly Chiêu ba phần, nếu cố gắng thì miễn cưỡng làm đối phương bị thương.

Chân quét mạnh trên mặt đất đứng dậy, tay áo liên hoa phần phật bay, khắp người tản mát một loại khí chất cao lãnh khó ai bì kịp. Tựa như một đóa bạch liên hoa, đơn độc nở giữa một hồ nước trong suốt, từng cánh từng cánh hoa no đủ nở rộ dưới ánh dương quang.

Ly Chiêu cẩn thận quan sát nhấc cử nhấc động của Nạp Thiểu Song, nàng không bày ra tư thế chiến đấu gì, chỉ đơn giản đứng thẳng lưng quan sát tiểu dã báo trước mặt.

Không chỉ dung mạo trác tuyệt và cả võ công cũng không thua kém ai.

Cách mười bước, Nạp Thiểu Song lao đến nhanh như sóc, một phát vung tay quét qua sườn mặt tinh xảo kia để lại một vệt đỏ rướm máu.

Ly Chiêu kinh ngạc không thôi, nàng bắt không kịp tốc độ đó, chỉ có thể chịu một đòn, tay kịp thời túm lấy cánh tay của Nạp Thiểu Song kéo mạnh.

"A!"

Cả người mất thăng bằng suýt ngã, Nạp Thiểu Song vội xoay người tung chân đá vào vai Ly Chiêu lại bị đối phương bắt được đòn này, cơ thể rơi tự do xuống dưới sàn thuyền.

Ly Chiêu giảo hoạt cười, một phát nắm cổ chân và cổ tay Nạp Thiểu Song kéo mạnh lên!

Nạp Thiểu Song phát hoảng thật sự, cả người co rúm lại chờ đợi đau đớn mà bản thân mường tượng ra, nhưng kết quả lại rơi vào vòng tay ấm áp phảng phất hương trầm thanh nhã.

"Ngươi..."

Ly Chiêu vươn tay bắt lấy cằm của Nạp Thiểu Song: "Dã báo sao? Ta lại thấy nàng giống tiểu dã miêu đang tạc mao cố gắng nhe móng vuốt đe dọa người khác."

"Buông cô!"

"Khanh Nhược Lan dạy nàng như vậy sao?" Ly Chiêu hé môi thì thầm ở bên tai nàng: "Ngồi trên người tước quý như vậy, đúng là phóng đãng."

"Là ngươi dùng tiện chiêu!"

"Ha, đúng là dã miêu."

Ly Chiêu xốc mạnh người Nạp Thiểu Song lên, gượng ép nàng nhìn về phía mình: "Nhìn ta!"

Nạp Thiểu Song càng cố sức giãy dụa thì cằm càng bị siết đau, đành phải thoái nhượng giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt. Như lần đầu tiên gặp nhau, tóc dài xõa tùy hứng bên vai, khuôn dung tinh xảo mỹ lệ. Một đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy tia ánh nhìn khinh mạn, sóng mũi cao thẳng phối cùng làn môi mỏng nhưng đầy đặn, thật sự dễ khiến người ta có thiện cảm.

"Thế nào?" Ly Chiêu đưa tay bắt lấy gò má trái của nàng, nói: "So với Khanh Nhược Lan, ta hay nàng ta đẹp hơn?"

Nạp Thiểu Song nghe xong câu hỏi thì cười khẩy.

Ly Chiêu miết mạnh quai hàm của nàng, lặp lại: "Ta hay Khanh Nhược Lan đẹp hơn."

Nạp Thiểu Song ăn đau, gương mặt nhăn nhó vặn vẹo: "Hỏi thừa, ngươi biết rõ cô sẽ trả lời thế nào mà."

"Ta vẫn muốn nghe."

Ly Chiêu như đe dọa như dụ dỗ mà nói: "Mau trả lời ta, tiểu dã miêu."

"K-Khanh..."

Cằm bị miết mạnh hơn, Nạp Thiểu Song trừng trừng mắt nhìn, cố gắng giãy khỏi cánh tay gọng kiềm kia.

"Ta nghe không rõ, nói lại cho ta."

"Khanh Nhược..."

Đau đớn kia thậm chí càng lúc càng mãnh liệt, chỉ cần Nạp Thiểu Song trả lời trái ý nàng thì rất có thể cằm sẽ bị siết vỡ!!

"Ngươi tiện..."

"Nói cho ta." Ly Chiêu vô cùng kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa: "Là ta hay Khanh Nhược Lan đẹp?"

Nạp Thiểu Song nhướn đôi chân mày thanh tú, giãy dụa không thành chỉ chịu thêm nhiều đau đớn mà thôi, hết sức dối lòng mà mở miệng.

"Ngươi."

"Cái gì ngươi?"

"Ngươi mỹ."

"Ai?"

Nạp Thiểu Song nén đau đớn, run rẩy nói: "Ly Chiêu."

Ly Chiêu siết mạnh thêm một chút: "Ta như thế nào?"

"A!" Nạp Thiểu Song rên đau một tiếng, mặt nhỏ trắng bệt như tờ giấy: "Cô nói, ngươi mỹ, Ly Chiêu ngươi hảo mỹ."

Ly Chiêu vẫn chưa hài lòng: "Nói đúng một nửa thôi, là ta đẹp hơn Khanh Nhược Lan."

Trong lòng Nạp Thiểu Song nghi hoặc, nữ nhân này phát điên cái gì mà cứ muốn nàng nói nàng ta xinh đẹp, không những vậy còn phải nói đẹp hơn Khanh Nhược Lan mới chịu.

"Ngươi đẹp hơn Nhược Lan..."

Lúc này Ly Chiêu mới hài lòng thả tay ra, vừa đánh vừa xoa mà dịu dàng vuốt vuốt vết sưng bên quai hàm nhỏ: "Xin lỗi, ta lỡ tay."

Cái này gọi là lỡ tay hay sao?!

Cái này là gϊếŧ người thì có!!

Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Nạp Thiểu Song không dám nói ra, miễn cưỡng chịu đựng nàng ta vuốt ve. Dù sao vết đỏ trên mặt vẫn chưa lành thậm chí còn tấy sưng hơn trước kia, nhưng không thể không nói, làn da của Nạp Thiểu Song thật sự quá đẹp.

Trắng mềm hơn tơ lụa thượng hạng, đã chạm thì không nỡ rời tay.

"Ngươi đủ chưa?" Nạp Thiểu Song chán ghét người khác chạm vào mình đồng thời dùng loại ánh mắt ghê tởm kia mà quan sát.

"Vẫn chưa đủ." Ly Chiêu hạ thấp người ở bên cái cổ duyên dáng của nàng thổi một hơi, đáy mắt tràn đầy tiếu ý: "Ở đây."

"Ngươi muốn làm cái gì?!"

Theo bản năng mà che đậy tuyến thể của mình, Nạp Thiểu Song cảnh giác quan sát nhấc cử nhấc động của Ly Chiêu, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

"Nàng nghĩ, ta sẽ làm gì?"

Lưỡng sắc mâu dần mất đi tiêu cự, hoảng ha hoảng hốt vùng vẫy: "Buông ra! Ngươi buông cô!!!"

"Hung dữ như vậy?"

Ly Chiêu một phát kéo Nạp Thiểu Song đứng dậy, đem nàng đẩy trở về khoang thuyền, lạnh giọng nói.

"Ở yên đây, sắp đến Lục Du rồi, nàng cũng đừng nghĩ có thể về đến Đông Minh nữa."

Nạp Thiểu Song ngã ngồi trên sàn, nghiến chặt hai hàm răng, đồ khốn!!