Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 83




Lạch cạch âm thanh vang lên liên tục, đem Ly Chiêu từ trong mộng mị kéo trở về, đầu đau như búa bổ, đến cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

"Đạt Lý tỉnh rồi."

Một tiếng nói vang lên, sau đó bốn phía liền trở nên ồn ào.

Trình thái y đang bắt mạch cho nàng nghe thấy thì ngẩng đầu lên: "Đạt Lý, ngài có thấy chỗ nào khó chịu không?"

"Trẫm đây là làm sao?"

"Bệnh cũ tái phát." Trình thái y đem tay nàng đặt lại cẩn thận dưới chăn bông, hai chân mày nhíu chặt: "Đạt Lý, ngài dạo gần đây không còn dùng thuốc sao? Đang yên đang lành bệnh tình lại trở nặng?"

"Không có, vẫn dùng thường xuyên."

"Thế thì ngài có trải qua thất tình nội thương không?"

Ly Chiêu trầm mặc không trả lời.

Trình thái y cuối cùng cũng đoán ra được nguyên nhân phát bệnh, nghiêm túc nhắc nhở: "Đạt Lý, ngài đương độ tráng niên nhất, nhưng không thể lơ là. Bản thân ngài cũng đang mang bệnh, kiên kỵ thất tình nội thương, nếu cứ kéo dài đừng nói đến có hậu hay không chỉ sợ muốn sống hết năm nay cũng đã là nan đề."

"Trẫm hiểu rồi, phiền ngươi giúp trẫm chuẩn bị thuốc."

"Đạt Lý, có nhiều bệnh không phải uống thuốc là hết được, nhất là tâm bệnh. Một là ngài dứt khoát bỏ quên thất tình nội thương, còn không thì phải biến bản thân trở thành người hạnh phúc khoái lạc nhất."

Ly Chiêu yếu ớt cười: "Cái gì gọi là dứt khoát bỏ quên? Trẫm căn bản cả quyền lựa chọn cũng không có."

"Đạt Lý hảo hảo bảo trọng long thể."

"Được rồi, trẫm hiểu ý ngươi."

Trình thái y quan sát Ly Chiêu thêm một lúc nữa, âm thầm thở dài.

Đôi khi, tâm bệnh dù có tâm dược vẫn không trị khỏi...

...

"Ngươi muốn làm cái gì!?"

Nạp Thiểu Song run rẩy lùi về một chút, lưng va vào tường lạnh băng băng, cảm giác được nguy hiểm đang cận kề.

Đối phương dán sát tới, ở bên vành tai nàng nhẹ thổi ra một hơi: "Nàng nghĩ trẫm muốn làm gì?"

"Ngươi cút!"

"A Song, quân quý thì không nên quá hung dữ." Ly Chiêu mân mê cằm nhỏ của nàng, môi lưu luyến bên chóp mũi: "Trẫm muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời trẫm, càng ngoan ngoãn thuận theo trẫm."

Nạp Thiểu Song giãy dụa không thành, tức giận quát: "Mơ tưởng!"

"Là nàng đang bức trẫm." Ly Chiêu nghiêng đầu thì thầm: "Trẫm thật sự muốn đưa nha đầu tên Cơ Thiến kia vào quân doanh, thân thể nhỏ kia thật nhiều tước quý muốn chạm đến."

"Ly Chiêu ngươi!"

"Là trẫm mua nàng ta về, nàng nghĩ trẫm có cái quyền đó không?"

Nạp Thiểu Song rống lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng: "Ngươi không được đụng đến Cơ Thiến!"

"Nếu nàng hảo hảo nghe lời trẫm."

"Đê tiện..."

Đến cả nước mắt cũng không xứng đáng để rơi xuống, ngón tay lướt trên đai lưng, nhẹ nhàng tháo bỏ nút kết. Từng kiện từng kiện y phục trượt trên da thịt mềm mại rồi lặng lẽ đáp xuống đất, để lộ cơ thể trắng nõn tinh mỹ.

Ly Chiêu phấn khích tiến đến nhấm nháp bờ vai gầy, nữ nhân này giống như một đóa anh túc khiến người khác mê muội không muốn thoát ra.

Nạp Thiểu Song nghiêng đầu né tránh không nhìn cảnh tượng này, cắn chặt hai hàm răng nuốt xuống nhục nhã ngày hôm nay, chỉ cần Cơ Thiến vẫn an toàn là tốt rồi. Nàng căn bản không thể nhìn Cơ Thiến trải qua khuất nhục rồi chịu đựng không được mà lựa chọn tự kết liễu như Nạp Hoành Cơ, nàng không muốn cơn ác mộng kia tái diễn một lần nữa.

"Giúp trẫm cởi."

"Ngươi không có tay hay sao?"

Ly Chiêu bình tĩnh lặp lại: "Nàng giúp trẫm cởi."

Nạp Thiểu Song hít một hơi thật sâu, nhịn xuống khuất nhục giúp Ly Chiêu cởi bỏ y phục trên người. Trong lòng luôn nghĩ người cùng mình dán một chỗ bây giờ là Khanh Nhược Lan, như vậy trái tim trong ngực bớt đau, mà nhục nhã cũng vơi đi một nửa.

Đối phương trong lúc chờ đợi chủ động hôn lên môi nàng, đồng thời phối hợp nâng tay để cởi y phục.

Y phục rơi vãi trên sàn nhà, hương trầm phảng phất khắp điện...

Mỗi lúc hôn môi đều không tìm được chủ động của Nạp Thiểu Song, bất quá Ly Chiêu vẫn muốn cùng nàng hôn. Cảm giác môi chạm vào môi, dường như khoảng cách giữa các nàng hoàn toàn biến mất, thân cận đến mức cảm nhận được hơi thở cùng run rẩy từ đối phương.

Cơ thể bị nhấc lên, chân rời khỏi mặt đất lạnh. Mành hoa buông rũ, nến hồng cháy sáng.

Cả người bao bọc bởi nệm vải Ba Tư ấm áp, dường như là hương hoa Bảo Tử Đăng, ngoài cửa sổ bám đầy những cánh hoa trắng noãn.

Ly Chiêu chồm người đặt lên trán Nạp Thiểu Song một nụ hôn, nhẹ nhàng vén tóc nàng ra sau: "A Song, nếu đau thì nói trẫm biết, nhé?"

Nạp Thiểu Song không trả lời, lạnh lẽo hướng ánh mắt nhìn Ly Chiêu. Cõi lòng nàng chính là băng giá, chỉ tan chảy trước mỗi tín ngưỡng của bản thân.

Hơi thở nóng hổi phả bên vành tai, như cũ, công tác tiền hí vẫn được Ly Chiêu chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Ly Chiêu trân trọng nàng, từng tấc da thịt xem như thánh vật mà tôn sùng, yêu thích đến mức không nỡ rời tay.

Chỉ là người trong lòng không lấy nổi nửa điểm nhiệt tình, lạnh lẽo như băng tuyết, thái độ hờ hững khiến lồng ngực Ly Chiêu run lên trong đau đớn.

Đặt xuống một nụ hôn trên tuyến thể béo mập, nhận lại được một chút run rẩy của đối phương, thậm chí tin tức tố cũng càng lúc càng ngọt ngào hơn. Đầu lưỡi mơ trớn trên đỉnh tuyến thể, thay đổi khí tức cũng giống như uống một chén thuốc tẩy trừ tiêu ký, chỉ là phương pháp tàn khốc hơn nhiều.

Nạp Thiểu Song há miệng cắn vào ngón tay của mình, nàng không muốn bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào khi trải qua loại nhục cảm đê hèn này.

"A Song, trẫm muốn nghe giọng nàng." Ly Chiêu gỡ tay Nạp Thiểu Song ra, nhỏ giọng thì thầm: "Ngoan, gọi trẫm."

"Cút."

"A Song." Ly Chiêu nhẹ nhàng phủ lên người nàng, hôn xuống cái trán trơn bóng ướt đẫm mồ hôi: "Trẫm thật sự rất muốn chăm sóc nàng nửa đời còn lại."

Nạp Thiểu Song nghe xong thì trào phúng cười một tiếng, hoàn toàn không quan tâm lời kia có bao nhiêu thật tâm.

Phiến môi lạnh lẽo áp lên đôi môi nhỏ, triền miên day dưa.

Du͙ƈ vọиɠ to lớn theo lối cũ tiến vào nơi tiêu hồn thực cốt, không giống lần trước gian nan, công tác tiền hí kỹ lưỡng khiến cho tuyến thể béo mập dễ dàng tiếp nhận.

Tuy vậy Nạp Thiểu Song vẫn đau đến mặt mũi trắng bệt, muốn thoát ra lại nghĩ đến dáng vẻ bi ai của Cơ Thiến cùng hai người kia, nàng liền không có can đảm một mình chạy trốn nữa.

Mất một lúc du͙ƈ vọиɠ cũng hoàn toàn tiến nhập, tiểu tuyến thể như cũ kịch liệt co rút!

Người bên trên ở bên tai nàng thở ra một hơi suиɠ sướиɠ: "A Song, nàng vẫn như vậy chặt, trẫm muốn ở mãi bên trong này thôi."

Tuyến thể quá mức nhạy cảm, thậm chí còn cơ khát giữ chặt, phản ứng bản năng của quân quý luôn kịch liệt, khát cầu đối tượng phối ngẫu đủ mạnh mẽ để sinh ra và bảo vệ đời sau khỏe mạnh.

Chuyển động chậm rãi, âm thanh da thịt va chạm vang lên càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn khiến tuyến thể thêm phấn khích mà co rút một trận.

Nạp Thiểu Song mím chặt môi dưới, giãy dụa mấy cái, bản năng chết tiệt này của nàng thật sự muốn tạo phản, cả cơ thể cũng bắt đầu không khống chế được nữa.

"Không cần lo lắng." Ly Chiêu thở dốc một trận, đưa tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ của nàng: "Trẫm muốn nàng thành thành thật thật với chính bản thân mình."

Ý thức giống như bị phân tán, Nạp Thiểu Song yếu ớt gọi một tiếng: "Bệ hạ..."

Ly Chiêu vô cùng mừng rỡ, liên tục đặt lên mặt nàng những nụ hôn: "Hảo, trẫm ở đây, trẫm ở đây với nàng!"

Kịch liệt chuyển động bên dưới khiến cơ thể nhỏ không ngừng run rẩy, phun ra từng tiếng rêи ɾỉ vụn vặt, trước mắt một mảng sương mù dày đặc không thấy điểm tận cùng.

"Bệ hạ... ưʍ... nhẹ..." Nạp Thiểu Song co rúm người lại trong kɦoáı ƈảʍ, tay bám chặt lấy bờ vai của Ly Chiêu mà vặn vẹo: "Nhẹ một chút... bệ hạ~"

"Hảo, hảo."

Ly Chiêu quyến luyến vùi đầu vào cổ nàng hôn hít một trận, bàn tay cũng không an phận sờ lung tung trên da thịt trắng tuyết.

"Bệ hạ... a... Nhược Lan... Nhược Lan..."

Ý cười trong mắt đông cứng, Ly Chiêu run rẩy nhìn gương mặt đỏ ửng của Nạp Thiểu Song. Đối phương gọi một tiếng "bệ hạ", căn bản không phải là gọi nàng, mà là gọi Khanh Nhược Lan.

Tất cả cũng chỉ do nàng đa tình mà ra.

Đối phương thật sự biết dày vò, vừa đưa nàng đến thiên đường hạnh phúc liền lập tức đạp đổ, khiến nàng suy sụp không còn điểm tựa.

"Nhìn trẫm!!" Ly Chiêu bắt lấy cằm của Nạp Thiểu Song, giận dữ nói: "Nàng nhìn cho kỹ, trẫm không phải Khanh Nhược Lan!! Trẫm là Ly Chiêu, nàng nhìn kỹ vào!"

Nạp Thiểu Song mờ mờ mịt mịt vịn lấy gò má của Ly Chiêu, nở nụ cười xinh đẹp hơn cả Bảo Tử Đăng hoa: "Nhược Lan... ân... ngài xấu xa... như vậy khi dễ Song nhi... ha..."

Bắt lấy cổ tay của Nạp Thiểu Song, Ly Chiêu bi thương mở miệng: "Nàng là cố tình mê hoặc bản thân sao? Nàng thà rằng chấp nhận ảo giác vẫn không nhìn đến thực tại sao?"

"Ưʍ... Nhược Lan..." Nạp Thiểu Song chống tay xuống giường ngồi dậy, chồm người ôm ghì lấy Ly Chiêu lẩm bẩm: "Song nhi yêu ngài, ngài cũng yêu Song nhi đúng không?"

"A Song..." Ly Chiêu đỡ bên thắt lưng nàng sợ đối phương ngã xuống, đau đớn mở miệng: "Trẫm tất nhiên yêu nàng... yêu nàng..."

Hóa ra, ngay từ đầu, nàng đã sai rồi...

Khi đau đớn quá mức mãnh liệt, con người luôn lựa chọn sống trong ảo giác chính mình thêu dệt nên, bỏ quên thực tại tàn khốc ở phía sau. Chính Nạp Thiểu Song chọn lựa một khoảnh khắc nàng quên mất bản thân đang chìm trong tủi nhục đau đớn, nghĩ về ngày tháng ngọt ngào ở cùng Khanh Nhược Lan, xoa dịu trái tim đau buốt của mình.

"Nhược Lan..." Nạp Thiểu Song ghì chặt cổ nàng, nũng nịu nói: "Mau lên, ngài hôm nay sao lại chậm chạp như vậy? Không phải mọi hôm đều nghĩ dày vò cô sao?"

Ngực trái bóp nghẹn, đau đến không thở nổi, Ly Chiêu chỉ biết ghì chặt vòng tay ôm nàng vào lòng, lặng lẽ đau đớn ở trong lòng mình.

"Không nên, mau một chút..." Nạp Thiểu Song vặn vẹo cơ thể: "Song nhi muốn ngài~"

Vòng tay chưa từng buông lỏng, nhẹ nhàng phục đỡ nhân nhi trong lòng nằm xuống giường. Du͙ƈ vọиɠ bên dưới chậm chạp di chuyển, cảm nhận tuyến thể nóng hổi co rút, đường đi trơn ướt không gì bằng.

"A... ưʍ... Nhược Lan... nhanh... nhanh hơn nữa..."

Ly Chiêu tựa đầu vào trán nàng, đau đớn nói: "Ở dưới thân Nhược Lan, nàng có dáng vẻ như vậy sao?"

Hóa ra nữ nhân này không lãnh cảm, mà là ở trước mặt nàng mới bày ra dáng vẻ lạnh nhạt này...

Nạp Thiểu Song không hài lòng với thái độ chậm chạp này của "Khanh Nhược Lan", dùng sức đem nàng ấn mạnh xuống nệm, bản thân ngồi lên bụng nàng.

"Nhược Lan, ngài đang nghĩ đến quân quý nào!?" Nạp Thiểu Song ghen tuông lắc lắc vai nàng: "Không tập trung, cô phải phạt ngài!"

Dứt lời liền chuyển động eo ấn xuống, miệng tuyến thể nuốt trọn du͙ƈ vọиɠ cường đại kia, nhịn không được ngửa đầu thoát ra vài tiếng rêи ɾỉ.

"Ưʍ... nóng... hảo nóng..." Nạp Thiểu Song giãy dụa hai cái, suиɠ sướиɠ đến mức cả người đều run rẩy: "Nhược Lan... động đi... ưʍ... mau động..."

Ly Chiêu nhịn không được mà nói: "Trẫm thật sự ghen tỵ với Nhược Lan."

Mặc kệ "Khanh Nhược Lan" nói huyên thuyên cái gì, Nạp Thiểu Song chờ mãi không thấy phản ứng liền chống tay lên ngực nàng, nâng hông lên rồi lại dứt khoát hạ xuống.

"A~"

Dịch thể trong suốt men theo đùi non trơn nhẵn chảy xuống, ngọt ngào tin tức tố lập tức bùng nổ!!

Ly Chiêu nghiến chặt răng, tin tức tố kia ngọt như vậy, dù có là kẻ vô tâm cũng không kiềm lòng được chứ đừng nói người hữu ý như nàng.

Nhân nhi bên trên phi thường phóng đãng, miệng nhỏ phát ra dâm thanh lãng ngữ, thậm chí miệng tuyến thể còn cố tình co rút khiến du͙ƈ vọиɠ bành trướng đau nhức không thôi.

Dùng chút sức đã có thể lật người lại, đem đối phương áp mạnh xuống nệm, du͙ƈ vọиɠ mạnh liệt xuyên xỏ!!

Nạp Thiểu Song kêu thảm một tiếng, cả người giãy dụa trong kɦoáı ƈảʍ dục tiên dục tử: "Ân... ha... a... như vậy... a... mạnh... a... hảo nóng..."

"Nàng như thế này phóng đãng sao?" Ly Chiêu hé môi ngậm lấy vành tai nàng, thở ra một hơi nặng nề: "Chính là thích trẫm như vậy mạnh?"

"Ưʍ... ân..."

Cơ thể kịch liệt run rẩy, ngón chân béo tròn bấu chặt vào sàn đan, sóng triều dường như sắp vượt qua đầu, nàng đã đến giới hạn rồi!!

Nhưng lúc này đối phương lại rời đi, miệng tuyến thể cơ khát nhỏ từng giọt, dâʍ ŧɦủy̠ ướt đẫm sàn đan...

"A!" Nạp Thiểu Song vặn vẹo cơ thể: "Nhược Lan~ Ngài xấu tính quá đi!"

"Gọi bệ hạ."

"Ni?"

Ly Chiêu không muốn nghe thấy tên của nữ nhân kia, thay đổi thói quen là một việc bao nhiêu khó khăn, tạm thời chỉ có thể yêu cầu đến như thế: "Gọi bệ hạ."

Nạp Thiểu Song chớp chớp mắt, miệng nhỏ cong lên, ngọt ngào gọi: "Bệ hạ~"

Lời vừa dứt, chân lập tức bị nâng lên, miệng tuyến thể bé nhỏ bị người bên trên ra sức hút duẫn.

"A!" Nạp Thiểu Song kêu thảm một tiếng: "Bệ hạ... a... ân..."

Đầu lưỡi xấu xa lả lướt trên miệng tuyến thể, sau đó lại hung hăng đâm vào bên trong, càn quét dịch thủy ngọt ngào kia.

Âm thanh vang lên càng lúc càng rõ ràng, phi thường dâm mỹ, khiến người nghe thấy cũng phải xấu hổ đỏ mặt.

Nạp Thiểu Song rêи ɾỉ lợi hại hơn, các ngón chân co rồi duỗi, tuyến thể suиɠ sướиɠ run rẩy chảy ra mật ngọt thôi tình. Lần đầu tiên được người khác âu yếm tuyến thể như vậy, dù là ai cũng nhịn không được muốn trao thân.

"A... bệ hạ... ngài... ngài đừng nhanh quá... ưʍ... thích... Song nhi thật thích..."

Miệng tuyến thể nhỏ đỏ bừng như sắp nứt ra, dịch thủy tràn ra càng lúc càng nhiều, tiểu cơ thể vặn vẹo khát khao càng nhiều hơn thế nữa.

Không bao lâu liền chịu thua trước kỹ thuật của đối phương, kịch liệt run rẩy một trận, dịch thủy tràn ra ồ ạt!

"Ha... a..."

Nạp Thiểu Song đổ xuống nệm vải êm ái thở dốc một trận, miệng tuyến thể vẫn còn run rẩy sau kíƈɦ ŧìиɦ vừa rồi.

"Khanh Nhược Lan" hoàn toàn không có ý buông tha cho nàng, lần nữa đem du͙ƈ vọиɠ bành trước tiến vào bên trong, mãnh liệt trừu sáp.

"A~"

Lần nữa lại bị sóng triều cuốn đi...