Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 23-2: Mạng treo lơ lửng (1)




"Ta không tin! Nhất định là ngươi không muốn cho Phong Đạc ca ca gặp ta, nên mới đem hắn giấu đi!" Vẻ mặt Lâm Sơ Tuyết phẫn nộ, duỗi ra ngón tay chỉ Tô Mặc Nhi, đầu ngón tay phát run.

Ánh mắt Tô Mặc Nhi lóe lên, bình thường nàng ghét nhất là người khác cầm ngón tay chỉ về phía nàng, nữ nhân này vừa vặn đã chạm đến nghịch lân của nàng.

Ngay tiếp theo, giọng nói nàng cũng trở nên lạnh lùng, "Tin hay không là chuyện của ngươi, mỗi lần ngươi ra khỏi cửa cũng không mang theo đầu óc sao?"

"Ngươi... Ta không tin! Ngươi không nói, vậy ta sẽ tự mình đi lục soát!" Lâm Sơ Tuyết trừng to mắt, đầu ngón tay chỉ còn run run lợi hại hơn.

"Ngươi dám!" Tô Mặc Nhi chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, lạnh lùng nói, "Thủy Vân Các của ta không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện lục soát! Đừng quên thân phận của chính ngươi, ngươi cũng chỉ là nữ nhi của một quan viên nhỏ, bản phi bất cứ lúc nào cũng có thể trừng trịngươi cái tội bất kính này!"

Lâm Sơ Tuyết giận dữ công tâm, lập tức đưa tay về phía Tô Mặc Nhi gọi.

Sắc mặt Tô Mặc Nhi trầm xuống, dùng tốc độ cực nhanh bắt được tay của Lâm Sơ Tuyết, nàng chỉ vừa dùng lực một chút, Lâm Sơ Tuyết đã đau đến nỗi mặt không còn một chút máu, kêu thảm thiết một tiếng, "A "

Tô Mặc Nhi tầng tầng hất tay của nàng ra, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, lập tức đi về phía phòng ngủ.

Đi vài bước, Tô Mặc Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, nó đang nhe răng nanh, mắt lộ ra hung quang nhìn về phía Lâm Sơ Tuyết, vận sức chờ phát động, nó đang chờ Tô Mặc Nhi ra lệnh một tiếng thì nó sẽ lập tức nhào tới.

"Tiểu Bạch, ta cần nghỉ ngơi, giúp ta bảo vệ tốt cửa phòng." Vài ngày chung đụng, Tô Mặc Nhi biết Tiểu Bạch rất có linh tính, nàng nói, giống như nó cũng có thể nghe hiểu lời nàng.

Nhưng lúc này đây, nó lại không giống như ngày thường nhanh chóng đuổi kịp cước bộ của nàng.

Tô Mặc Nhi nghi hoặc nhìn sang, là Tuyết Ngao đang khom người xuống, nhìn chằm chằm Lâm Sơ Tuyết.

Mà mặt mũi Lâm Sơ Tuyết tràn đầy thống khổ che lấy cổ tay, nhìn đề phòng Tiểu Bạch, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Đột nhiên, Tiểu Bạch giống như là bị cái gì kích thích, hai mắt đỏ bừng lên, nhanh chóng lao mạnh đánh về phía Lâm Sơ Tuyết.

Lập tức sắc mặt Tô Mặc Nhi thay đổi nhanh trong chớp mắt, trong lòng di chuyển, tốc độ nàng chạy cực nhanh về phía nơi Lâm Sơ Tuyết đang đứng.

Vào lúc hai tay chạm đến người của Lâm Sơ Tuyết, Tô Mặc Nhi sử dụng hết toàn lực, trực tiếp đẩy nàng về phía bên cạnh.

Mà Tiểu Bạch đang nổi cơn điên, móng nhọn hung hăng đâm vào phía sau lưng của nàng!

Tô Mặc Nhi té lăn trên đất, trước mắt từng đợt từng đợt biến thành màu đen, lỗ tai nàng cũng kêu ong ong lên.

Trong lòng ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là, Lâm Sơ Tuyết không được xảy ra bất cứ chuyện gì!

Ít nhất không thể ở trong viện của nàng mà gặp chuyện không may! Nếu không, nàng có bao nhiêu miệng cũng đều không giải thích rõ được.

Nàng dựa vào trực giác quát lên, "Lâm Sơ Tuyết! Nhanh rời khỏi đây! !"

Bỗng nhiên, Tô Mặc Nhi cảm thấy thân thể của mình rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cơn đau nhức kịch liệt dường như cũng đã hoãn lại, hai bên tai cũng được khôi phục.

Bên tai truyền đến từng đợt thanh âm đánh nhau, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào.

Tô Mặc Nhi sít sao bắt lấy tà áo của người bên cạnh, khẩn cầu, "Không nên làm thương tổn nó!"

Nàng biết rõ xung quanh sân nhỏ này có người phòng thủ ở chỗ tối, lúc này đã phát sinh ra chuyện kinh biến như thế, tự nhiên là bọn họ sẽ ra tay.

Chỉ là, nàng không hy vọng Tiểu Bạch sẽ bị thương! Nàng rất thích con Tuyết Ngao này, mặc dù, ngay từ đầu nàng có sợ hãi nó, trêu chọc nó.

Nhưng qua mấy ngày nay, nó ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng sẽ dựa nửa người vào nàng làm nũng, thường xuyên trêu chọc nàng rất vui vẻ, tuyệt đối nó không thể có chuyện được...