Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307

Chương 28




MÊ KÔNG TRĨU NẶNG PHÙ SA.

Từ Phum Sre Ta Chan, chúng tôi hành quân men theo bìa rừng QL 19, khi cách Stung Treng chừng 30 – 40 km, tôi thấy súng nổ rộ, và biết là 198 đã gặp địch, anh em 198 cũng xuất phát từ Sre Ta Chan trước chúng tôi chừng mười lăm phút… bỗng thấy 198 quay lại lộ 19, và tản qua phía nam lộ cùng với BB, ngay lúc ấy tôi nghe anh thông tin e95 chạy tìm thủ trưởng In (TMT 95), và sắc mặt thủ trưởng có vẻ đanh lại, sau khi đọc hết bức điện, sau khi hội ý cùng D trưởng d1 và anh em 198 xong, thủ trưởng ra lệnh tràn ra mặt đường 19 chuẩn bị… anh em 198 đã qua phía nam đường 19, và cũng chờ lệnh. (Sau trận đánh tôi mới biết là thấy 198 lực lượng ít, chúng dùng cỡ tiểu đoàn bao vậy, nhưng bị ta phát hiện, 198 quay lại để BB tác chiến và các anh cắt đường khác về Stung Treng). Chúng cũng tràn ra mặt đường 19, và hai bên gần như tao ngộ chiến, lấy tâm là mặt đường, đúng là chúng đông hơn ta… chỗ nào cũng thấy áo đen xuất hiện. Đội hình ta nổ súng… chúng phản lại một cách dữ dội… lúc này mới biết chúng đông hơn ta nhiều… pháo binh Sư đoàn 105 mm chi viện phía bắc đường cấp tập… nhìn sang bên kia chúng tôi chỉ thấy bụi mù khoảng 100 m, và lúc này BB ta không được tràn qua đường, chúng cũng đoán ta bắn pháo men theo đường, nên cũng cố tràn ra đường và gần như hai bên giành nhau mặt đường, phải thừa nhận bọn này chơi DKZ trên vai rất chuyên nghiệp, kể cả cối 82… cũng vừa chạy vừa bắn, hỏa lực ta không đủ sức trấn áp địch… anh em cũng nao núng khi chúng bắn rất rát, và chỗ nào cũng áo đen lố nhố.

Lệnh của TMT 95 là nhanh chóng lùi dần về sau… pháo binh lúc này bắn hơi áp sát mặt đường với cường độ mạnh và dày đặc… chính lúc này thấy đội hình địch rối loạn… những tên địch cố băng sang đường, chỉ ngã trước nòng súng chưa đầy 10 m… những tên lính có độ vênh về tuổi tác quá lớn, có thằng quá già và có thằng còn mang hơi sữa, kể cả nữ chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi… nhưng lúc này tất cả là địch, và điều duy nhất phải làm là tiêu diệt… nhìn hai tên địch nữ dìu nhau khi một đứa bị thương ở chân, khập khiễng từng bước trước mắt mình 30 – 40 m… cũng phải chịu thôi… một thằng lính già bị pháo cắt mất một đoạn chân trái, vẫn ráng ôm súng bò ra mặt đường một cách đau đớn nhăn nhó… cũng phải chịu thôi… những tên địch bị thương nhấp nhô với đủ tư thế, hầu hết cố bò ra mặt đường để tránh pháo ta, nhưng chúng có biết đâu rằng, có cả một tiểu đoàn đang chờ chúng trên con đường 19 này… hãy thông cảm cho con tóp Việt Nam, vì tay các bạn chưa rời vũ khí, và đồng đội của các bạn vẫn còn ẩn hiện đâu đây… cũng sẵn sàng làm cho chúng tôi, không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa… hãy thông cảm cho nhau nhé…

… Chỉ vì chiến tranh không phải là trò đùa…

Đợt pháo bắn cận mặt đường quả nhiên có hiệu quả, vào giữa đội hình địch và nhanh chóng làm chúng tan rã… nắm chắc thời cơ này, ta đánh chọc thẳng ra mặt đường với ba mũi chứ không dàn hàng ngang theo trục đường, vị trí chính diện tôi thấy là C2, đánh vòng sang đường bên trái là C1, bên phải là C3, các khẩu đội hỏa lực vẫn nằm bên này đường bắn chi viện. Nhưng khi dứt pháo ta tràn qua đường, thì lúc này cối của địch ở phía sau bắn tới tấp vào đội hình ta… cối của ta chỉ hai khẩu thì làm gì được chúng, cuối cùng cũng dùng pháo để yểm trợ… tôi theo anh em c3 vòng sang phải đường và thấy xa xa phía sau có lính, tôi báo với anh Thành C trưởng, và biết là d3 đang chi viện cho d1, nhận được tin có quân chi viện, lính ta càng đánh hăng hơn khác với lúc nãy nghe hỏa lực địch bắn rát quá… nhiều anh em ta có phần nao núng.

Đội hình d3 cắt rừng đánh tạt sườn, khi cách chúng tôi khoảng 100 m, và hơn mười phút sau nghe tiếng súng nổ cũng dồn dập không ngớt, địch cũng kiên quyết chống cự rất quyết liệt, và d3 cũng mất gần nửa tiếng sau mới giải quyết xong trận đánh.

Anh em d1 tràn ra mặt đường, bước qua những xác chết của địch với đủ tư thế… ta thu dọn chiến trường… c1 tiến theo đường 19 về phía trước 200 m chờ lệnh và c2 cảnh giới hai bên đường, c3 giải quyết công tác thương binh tử sĩ đưa anh em ra mặt đường và lùi lại sau, chờ anh em d3.

Tiểu đoàn 1 sau khi vượt sông lại mất thêm mười hai chiến sĩ, cơ bản là C2 (bảy) bị thương không thể chiến đấu được năm (anh em nào còn có khả năng chiến đấu được thì theo đơn vị và được bộ phận quân y săn sóc trên đường hành quân, anh em nặng sẽ được máy bay trực thăng chuyển về tuyến sau ngay trong ngày), cơ bản bị đạn cối của chúng.

Củng cố đội hình xong, và bàn giao cho anh em d3 e95, chúng tôi lại tiếp tục hành quân về phía trước… và cũng không biết rằng chỉ trong ba mươi phút nữa, chúng tôi bị chúng chặn đánh trên con đường tiến về Stung Treng, nơi có dòng Mê Kông… mang nặng phù sa khi chảy vào đất Việt… tạo thành Cửu Long giang hùng vĩ…