Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 144: Cô... Cũng là đang yêu sao?




Nơi cánh rừng rộng lớn huyễn hoặc, Kasumii nghiêng nghiêng người khoanh tay tựa vào một thân cây lớn, khe khẽ thở dài. Việc cô nhận trách nhiệm đảm bảo an toàn cho học sinh là sự thật. Ít nhất thì ở đây, cô thích hợp với công việc giám sát nhất. Những làn sương dày đặc phủ kín ngọn núi này chính là công cụ cảm ứng. Nó sẽ báo cho cô biết vị trí tất cả các học sinh dù cô đang ở bất cứ nơi đâu. Chỉ cần một học sinh ham chơi nào đó lang thang ngoài tầm khuôn viên cho phép thôi, cô cũng sẽ được thông báo ngay lập tức. Nhưng mà, về việc nắm được tâm lý học sinh thì cô hoàn toàn không có chút năng lực nào. Người đọc được cảm xúc của người khác, lại là một tên đực rựa mới ngược đời.

- Này, anh là kẻ thấu cảm, sao không tự ra an ủi cô bé mà lại phải nhờ tôi?

Kasumii bất chợt nói bâng quơ, nhưng người được gọi với danh xưng "anh" trong câu nói ấy nhanh chóng xuất hiện. Kanjo từ trong làn sương mù lãng đãng tiêu sái bước ra, hai tay ung dung còn nhét trong túi quần tây:

- Việc tư vấn tâm lý không hợp với tôi chút nào. Không chừng cô bé vừa nhìn thấy tôi lại hoảng hốt chạy mất. Nhưng mà, quả thật hôm nay cô bớt kiệm lời hơn mọi ngày. Ài! Cô... cũng là đang yêu sao?

Kasumii giật mình, suýt nữa đã ngã nhào:

- Này, anh có thôi cái trò nhòm ngó người khác đó không?

- Tôi đâu cố ý! - Kanjo cười khổ - Đó đã là năng lực của tôi, liếc mắt là đã nhận ra. Cô bảo tôi phải làm sao đây? Mà, chẳng lẽ... là ngài Thủ lãnh ư?

- Anh nói linh tinh cái gì đấy?

Kasumii quay sang trừng mắt nhìn vị thần Thấu cảm, nhưng Kanjo vẫn bỏ lơ ánh mắt đó mà kiên trì nói ra suy đoán của mình:

- Cô định phủ nhận sao? Thế thì tại sao bây giờ cô chưa trở về mà vẫn tá túc ở chốn Nhân Giới này?

- Não cá vàng! Sứ giả còn chưa cho về, tôi có thể về sao?

- Nhưng cô là phụ nữ, Mochi - sama chắc chắn sẽ không làm khó đâu.

- Ngoài vợ của mình ra, Mochi - sama còn xem ai khác là phụ nữ à?

- Hơ... ừ nhỉ, nhưng mà...

Kanjo ngơ ngẩn gãi tai:

- Nhưng mà, biết thế mà cô còn thích ngài ấy sao? Truyền thống của người Thiên Giới là một khi đã yêu sẽ yêu ngàn kiếp, ngài ấy bao nhiêu lâu nay chỉ hướng về một người, nếu mà yêu phải ngài, chắc chắn sẽ rất khổ...

Kanjo cứ thế huyên thuyên cái miệng mà không hề để ý đến ánh mắt Kasumii đang nhìn mình càng ngày càng lộ vẻ... khinh bỉ. Cuối cùng không nghe nổi thêm câu nào nữa, vị nữ thần xinh đẹp mới phun ra một câu không hề hợp với hình tượng của mình chút nào:

- Vớ vẩn! Quả thật... Đã ngốc thì muôn đời cũng chỉ là tên ngốc thôi.

Dứt lời, Kasumii trở gót bỏ đi, để lại Kanjo vẫn đứng ngẩn tò te và tiếp tục... ngớ ngẩn:

- Hể? Chẳng lẽ không phải thật? Hay là Dara - sama? Càng khó nhỉ? Sal - sama? Chắc không phải đâu. Ngoài công chúa Jun ra, còn ai yêu được người vô cảm như vậy chứ? Còn Rashu - sama? Shippo?

Kasumii suýt chút nữa đã quay lại ném luôn đôi guốc vào mặt tên thần thấu cảm kia. Suy nghĩ thôi thì có cần nói to như thế không chứ? Mà thấu kiểu gì vậy? Hắn ta định biến cô thành cái thứ gì đây trời?

---​

Rốt cuộc thì dưới sự sắp xếp vô cùng hoàn hảo của nhà Tian và các đơn vị lãnh đạo lớp, tất học sinh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc vui chơi mới với tâm trạng háo hức không thể che giấu được. Ai nấy đều hào hứng cười cười nói nói vui vẻ, không hề còn chút dấu vết gì của chuyện kinh thiên động địa đêm hôm qua. Cảnh sắc rừng núi xung quanh có vẻ như cũng tươi mới hơn hẳn. Ánh sáng chan hòa vạn vật, mặc dù vẫn bị che khuất khá nhiều sau làn sương mù nhàn nhạt, nhưng ít nhất thì vẫn có thể dễ dàng trông thấy lối đi hơn là hôm qua. Cũng chính nhờ những làn sương mù này mà Kasumii có thể quản lý học sinh rất tốt, không để xảy ra bất cứ sơ sót nào dù chỉ là nhỏ nhất. Chuyện tai nạn của Mochi và Izu vào sáng hôm qua, Kasumii cũng kịp nắm bắt tin tức, nhưng đồng thời cô cũng cảm nhận được sự hiện diện của một cá nhân khác gần đấy nên cũng tạm yên tâm mà tiếp tục làm tròn bổn phận của mình.

Quay trở lại đoàn học sinh. Họ đang chuẩn bị để xuống núi. Mỗi người được phát chút thức ăn nhẹ và nước mát để bắt đầu cuộc hành trình mới. Izu đứng đó, theo thói quen ngơ ngác tìm kiếm xung quanh, để rồi cuối cùng lại ngớ ngẩn không biết mình đang tìm kiếm thứ gì. 

Hình như là một một bóng hình quen thuộc nào đó. 

Hình như là một phong thái ngạo mạn nào đó. 

Cũng hình như là ánh mắt khó ưa nào đó, hay một vài câu nói châm chọc khiến cho cô tức điên.

Tất cả... hình như trống rỗng.

Hình như thiếu sót một cái gì đó, rất thân thuộc...

Mà, trong khoảnh khắc cô còn đang suy tư ngẫm nghĩ, một người quen khác lại tiến đến tự khi nào.

Là Kofu, chàng Hội phó nổi tiếng soái ca của trường, nhưng hôm nay, không phải, phải nói là dạo này, trông cậu ta khá xuống sắc. Mặc dù vẫn rất điển trai, nhưng bộ dạng thiếu sức sống và đôi mắt thâm quầng thấy rõ ấy cũng khiến cậu kém hơn xưa vài phần.

- Izu - chan, mãi mới tìm được cậu. Tớ xui xẻo bị sắp phòng ở xa quá, mà cứ mỗi lần muốn đi tìm cậu là y như rằng lại có người mang việc đến cho làm, đến bây giờ mới có cơ hội...

Izu cười gượng, tự nhiên nhớ đến kẻ nào đấy là người đã ôm hết công việc sắp xếp phòng ốc. Không hiểu sao cô lại nghe có chút mùi tính toán ở đây.

- Kofu - kun, cậu trông không được khỏe lắm. Cậu mất ngủ sao?

Kofu có chút ngượng ngùng. Xuất hiện trước mặt crush với bộ dạng kém phong độ thế này, anh cũng không muốn chút nào, nhưng thật sự là dạo này anh quá bận rộn, bất đắc dĩ lắm mới không thể quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn một chút. Và cả... những cơn ác mộng về bóng ma khủng bố đêm hôm đó vẫn không ngừng quấn lấy anh. 

Anh thật sự không thể lý giải chuyện gì đã xảy ra. Sau sự việc ngày hôm ấy, tất cả người làm đều rất hoảng hốt khi thấy anh ngất lịm trong phòng sau tiếng thét chói tai đầy kinh hoàng. Chính anh đến bây giờ vẫn còn chưa thể bình tâm lại khi nhớ đến chuyện đáng sợ đó. Anh không biết nó là thứ gì, từ đâu đến, nhưng anh chắc chắn là nó thật sự muốn giết anh, và anh đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc vì một lí do kì diệu nào đó. Tuy nhiên, đến hiện tại, anh vẫn không rõ là mình đã thực sự an toàn hay chưa nữa...

Thỉnh thoảng, anh vẫn nghe thấy những âm thanh ghê rợn vang lên rồi vụt tắt. 

Có lúc anh lại cảm giác có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chặp... Một ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. 

Cũng có khi anh hoảng sợ vụt bỏ chạy vì cảm thấy có một bàn tay vô hình nào đó vừa vươn tới toan bắt lấy anh. 

Tất cả những điều đó... khiến cho cuộc sống của anh trở nên vô cùng hỗn loạn. Việc anh có thể làm bây giờ, chỉ là cố gắng làm những việc khiến mình trở nên lạc quan vui vẻ hơn. Anh nhất định phải lấy lại cân bằng bằng mọi giá.

Và, một trong những niềm vui nhỏ nhoi đó là được nói chuyện với cô gái đáng yêu này đây.

- Tớ ổn rồi, cậu đừng lo. Do dạo vừa rồi... tớ hơi bận một chút thôi. À, mà hôm nay tớ đến để nói với cậu một chuyện, sau chuyến du lịch này, tớ sẽ cho cậu một bất ngờ. Nhớ đi học đầy đủ nha!

- Ể? Tớ có bao giờ nghỉ học đâu? Mà bất ngờ gì mà trông cậu tươi rói vậy?

- Bí mật!

Kofu mỉm cười, cực kỳ vui vẻ bí hiểm đưa ngón trỏ lên chặn ngang miệng mình:

- Từ từ rồi biết!

Izu cũng chẳng gặng hỏi nữa. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của Kofu, cô biết thừa là có hỏi nữa anh cũng không nói, chỉ có thể mỉm cười rồi cùng với mọi người bắt đầu xuống núi.