Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 35: Chiến hay thực tập?




Kofu còn định nói thêm nhiều câu nữa cơ, nhưng mấy câu sau đó cùng với sự mừng rỡ ấy của anh tắt lịm ngay khi thấy hai chàng trai đứng bên cạnh.

- Hội trưởng đang làm việc công, vậy nên nếu có chuyện gì riêng tư thì chịu khó để sau nhé!

Mochi nhíu mày phán, cảm thấy cái bản mặt vừa rồi của Kofu thật xốn mắt. Izu cười khổ:

- Cám ơn Kofu - kun, tớ không khát! Tớ đang giúp hai người này tìm Club thích hợp thôi!

- Chẳng phải những người trước đều tự đi được sao? Họ đâu phải con nít. - Kofu vừa nói vừa liếc xéo Mochi.

- Hô, không những đi chung mà còn ăn chung uống chung nữa. Nhìn gì, gato à? Ngước lên hoài vậy có mỏi cổ không?

- Thôi thôi, vào việc chính giùm, hai ông tướng! - Izu chen vào giữa hai đôi mắt đang nảy lửa kia mà gạt hai chàng trai một trắng một đen sang hai bên.

Chưa hết, Izu vừa gạt xong thì đã nghe lần lượt hai tiếng "cốp cốp" vang lên. Chỉ thấy đầu Mochi và Kofu u một cục.

- Đây là Câu lạc bộ của anh, mấy đứa tính làm loạn hả?

Maito nghiêm mặt rồi quay lưng đi, không quên vẫy vẫy tay lại đằng sau:

- Mấy đứa vào đây, đứa nào muốn thử thì qua kia nhận kiếm.

Như thường lệ, Sal cầm bịch bánh quy lủi sang một bên ngồi ăn vô tội vạ. Izu tự hỏi liệu cái bao tử của cậu bạn đáng yêu này có giống như chiếc túi thần kì của Doraemon không? Sao có thể ních hết bằng ấy đồ ăn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ!

- Sao em cầm hai thanh shinai (kiếm tre) vậy? Sal không tập đâu.

- Em không lấy cho Sal, em dùng cả hai được chứ?

Kofu nhếch môi cười mỉa:

- Đừng có nghĩ là xài càng nhiều vũ khí là càng có lợi nhé đồ ngốc.

- Ngốc hay không nhìn sơ qua là biết.

Kofu nghẹn họng. Izu chỉ biết lắc đầu.

"Kofu - kun à, hắn là SSS đó! Ngay cả tớ nói chuyện với hắn còn bị hắn phản dame suýt ói máu không ít lần đâu!"

- Mấy cái đứa này bớt đâm chọt nhau coi, cứ như là tình địch ấy! Mà Kofu - kun nói cũng không sai đâu. Sử dụng nhiều vũ khí đồng nghĩa với việc em phải chia trí nhiều hơn. Tay không thuận của em nếu không cứng thì rất khó để đỡ đòn, đã vậy đôi khi nó còn trở thành vật dư thừa rất vướng víu.

Maito ôn tồn giảng giải. Izu cũng gật gù. Lời ông anh này nói đúng là không thể phủ nhận ha. Liếc nhìn Maito và Kofu, cô hiểu tại sao họ lại nói những câu vừa rồi.

Hai bàn tay của Mochi quá hoàn hảo. Trắng, và không chút tì vết. Không sẹo, không vết chai. Đúng hiệu công tử bột vạn năm không đụng đến việc gì. Ngay cả cầm bút mà hắn còn lười nữa mà. Suốt cả tuần qua có thấy hắn cầm cái gì khác ngoài bánh đâu.

Ấy vậy mà chẳng hiểu sao Izu lại chẳng có chút gì lo lắng cho Mochi nữa, ngược lại còn cảm thấy rất an tâm, cứ như thể hắn đã quá hoàn hảo để có thể mắc sai lầm. Cũng phải thôi, đến tận lúc này Izu vẫn chẳng biết khuyết điểm của hắn là cái gì ngoài cái tính tự cao tự đại một cách cực kì đáng ghét.

- Maito - senpai, em sẽ tiếp cậu ta nhé! - Kofu đề nghị, mắt lóe lên hào hứng thấy rõ.

- Kofu - kun à, thằng ngu mới không hiểu được cái ánh mắt của em hiện giờ là gì. Em là Mod chỉ sau Leader, trình độ không tồi, tuyệt đối không được dựa vào khả năng của mình mà trả thù việc riêng. Em nhớ mục đích chính của Câu lạc bộ này chứ?

- Em nhớ mà senpai, e hứa không đả thương Mochi - san đâu.

Kofu dại gì mà bắt nạt Mochi lúc này chứ. Làm như thế chắc chắn Izu sẽ nhìn anh như một thằng hèn ức hiếp kẻ yếu thế mất. Mục đích chính của anh chỉ là muốn thể hiện đôi chút mà thôi, sẵn tiện... "hù" cho cái tên kiêu ngạo kia một chút đặng cho hắn bớt bớt cái giọng khinh khi người khác đi. Kofu mỉm cười nắm chặt thanh shinai đứng vào vị trí trong tư thế chuẩn bị đúng bài bản của một kendoka chính hiệu.

- Mochi - kun, em cầm sai cách rồi, sao lại cầm ngược kiếm thế kia? Như vầy mới đúng nè...

Maito vừa dặn dò vừa sửa lại tư thế cho Mochi.

- Cậu còn thiếu giáp bảo hộ nữa đó Mochi - san.

Kofu vừa nói vừa phủi phủi bộ võ phục màu đen - thứ trang phục duy nhất trên người cậu lúc này.

- Không cần đâu, vướngvíu lắm!

- Tớ chỉ lo cho cái bản mặt công tử bột gạo của cậu mà thôi!

- Cám ơn, không tới lượt cậu lo đâu, công tử bột mì!

- Này, anh cho hai đứa ăn đập bây giờ, lại tính làm loạn hả? - Hầm hừ như thế, nhưng Maito vẫn vỗ vai Mochi một cái - Tốt đó nhóc, đã cầm kiếm thì không được sợ đau, lúc đụng chuyện thì cũng chẳng có giáp bảo hộ đưa sẵn cho mà mặc đâu.

Mochi cũng vào vị trí. Hai chàng trai một trắng một đen đứng gườm gườm nhìn nhau.

- E hèm, anh nói cái gì thì nhớ cho kĩ à nha! - Maito hắng giọng nhắc nhở.

- Vâng, em nhớ!

Kofu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh mỉm cười:

- Mochi - kun! Tới đi! Cứ việc tấn công vào bất cứ đâu cậu muốn.

- Ờ!

Tiếng "ờ" còn đó mà nhân ảnh của Mochi đã biến đâu mất. Những người xem trận đấu ấy chẳng ý thức được gì hơn, chỉ thấy mắt hoa lên. Chớp mắt một cái Mochi đã xuất hiện ngay trước mặt anh chàng Mod Club, hai tay chắp hai thanh shinai giơ cao và giáng thẳng xuống với tốc độ kinh hồn. Kofu hoảng hồn vội đưa kiếm lên đỡ...

"Vụt".

Bóng Mochi một lần nữa lại biến mất. Kofu chưa kịp hoang mang thì đã nghe hai bắp chân nhói lên một cái...

Mất điểm tựa!

Hai chân anh bị một thanh shinai gạt hổng lên khỏi mặt đất.

Và cái gì đến cũng phải đến. Cái mông của Kofu bị nện xuống sàn cái "uỳnh" trước sự kinh ngạc của mọi người. Choáng váng cả mặt mày, phải mất vài giây để định thần lại, Kofu mới mở mắt ra. Một đầu shinai đã trỏ vô anh tự lúc nào.

- Trên chiến trường không có thời gian cho cậu dưỡng thần đâu.

Mochi lạnh lùng thu kiếm lại. Quay đầu ra sau, thứ đầu tiên anh gặp là khuôn mặt chữ điền đang nhìn anh, đôi mắt sáng trưng đầy thú vị lẫn kinh ngạc. Maito cười ha hả vỗ vai chàng trai cái "bốp", mạnh đến nỗi khiến anh suýt nữa đã ngã dúi dụi ra phía trước:

- Ha ha! Khá lắm nhóc! Đúng là "Nhất chiêu tất sát". Thì ra nhóc cũng là tay luyện kiếm à.

Vừa nói Maito vừa bước tới chỗ Kofu đang lồm cồm hậm hực ngồi dậy.

- Chẹp! Kofu - kun, trình độ của nhóc rõ ràng không phải tệ. Lần này nhóc thua quá nhanh chỉ vì nhóc khinh địch mà thôi. Nào! Hai đứa vào vị trí đấu lại một trận cho đàng hoàng xem.

Đợi cả hai chàng trai trở lại vị trí của mình, Maito hào hứng phất tay:

- Rồi! Cùng lên nha! Một, hai, ba! Phang...

Izu ngồi thở dài. Ông anh này, tính tình vẫn chẳng khác chi lúc trước, cứ thấy đánh nhau là máu kinh khủng.

Ngay khi tiếng hô của Leader vừa dứt thì cả hai chàng trai lao vô chẳng đặng đừng. Lần này thì Kofu cẩn trọng hơn. Tấn công vẫn phải có nhưng phòng thủ thì không thể lơ là. Cái tên thư sinh mặt trắng này, cứ tưởng hắn chỉ biết cắm đầu học mới đạt được thành tích quái vật như vậy, nào ngờ tay chân cũng linh động không kém.

- Nè! Cậu không lo cho Mochi sao? - Izu bất chợt hỏi Sal, mắt vẫn chăm chú quan sát trận đấu. Còn Sal thì chăm chú vào thanh socola hơn là trận đấu thú vị kia.

- Yên tâm đi, Mochi - kun không đả thương Kofu đâu!

Izu dở khóc dở cười. Câu đó chẳng phải lúc đầu là do Kofu nói sao. Chậc, nhưng mà bây giờ, xem ra Kofu mất hẳn quyền chủ động luôn rồi. Cậu ta bây giờ toàn lo đỡ đòn thôi. Nhân ảnh của Mochi cứ lướt ngang lướt dọc thoăn thoăn thoắt. Cánh tay phải ra đòn nhanh chớp nhoáng. Kofu ngày càng đổ mồ hôi nhiều hơn trong khi Mochi vẫn cứ thản nhiên như không. Đó là bề nổi mà bất cứ người nào ít am hiểu về kiếm thuật cũng có thể nhìn thấy. Tuy nhiên, có vài điều khác tinh tế hơn vẫn không thể qua mắt được Maito.

Thứ nhất, tốc độ của Mochi dù vẫn rất nhanh nhưng ít nhất thì người như Izu vẫn có thể quan sát tốt, chứ không thần tốc như trận ban nãy.

Thứ hai, Mochi có lợi thế hơn hẳn, nhưng chàng trai không hề tấn công vào điểm yếu của Kofu, cũng không đùa bỡn dù đối phương yếu thế hơn mình.

Nói chính xác hơn, Mochi giống như đang hướng dẫn từng đường kiếm của Kofu vậy.

“Chậc! Lần này thì nhóc gặp phải đối thủ thứ thiệt rồi Kofu - kun à! Cơ mà, có vẻ như Mochi không phải là không có điểm yếu. Ồ, hình như Kofu cũng nhìn ra. Ánh mắt thằng nhóc vừa sáng lên…”

- Yaaa...

Kofu dồn sức vào hai tay nắm chắc thanh kiếm hất mạnh đòn vừa rồi của Mochi. Đôi mắt ánh lên, anh nghiêng người giáng đòn chớp nhoáng vào hông trái của đối phương.

"Cốp".

Kofu mở to mắt. Maito, Izu và những người quanh đó cũng kinh ngạc không kém. Thanh shinai bên tay trái vừa đỡ được đòn của Kofu.

"Quái! Thằng nhóc đó thật sự có thể sử dụng song kiếm sao?"

Mochi cười phư phư, giọng điệu châm chọc rót vào tai Kofu:

- Cậu nghĩ là thanh shinai bên này để làm cảnh hả? Nó... là bẫy đấy.

Kofu hoảng hồn, nhưng anh chưa kịp rút tay lại thì đã nghe nhói một cái...

- Hông...

Mochi bắt đầu mở miệng liệt kê. Tốc độ gia tăng thấy rõ. "Cốp cốp cốp..."

- Lưng.



- Mặt.



- Cổ.



Anh liên tục ghi điểm với đòn đánh nhằm vào những chỗ hiểm yếu của đối phương. Tuy vậy, nhưng kiếm của anh chỉ vừa chạm vào mục tiêu đã thu lại, hoàn toàn không gây ra chút sát thương gì cho đối thủ, khác hẳn với kiểu tấn công càng ngày càng liều mạng của Kofu.

- Dừng lại!

Hai tiếng cuối là của Maito.

- Em lui được rồi, Kofu - kun!

- Nhưng, senpai...

- Đừng có cãi! Trên chiến trường, nếu bị kẻ địch đâm vào cuống họng thì em có đánh tiếp được không?

Kofu nghe thế, cũng đành tiu nghỉu lui ra.

- Cậu đánh tốt lắm, Kofu - kun!

Izu bất ngờ mỉm cười với Kofu khiến trái tim chàng trai suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh đang định đáp lại thì thấy ánh mắt đáng yêu ấy đã chuyển hướng về phía hắn, Mochi Yan, mất rồi. Chàng trai cắn răng, đi thẳng vào phía trong không quay đầu nhìn lại. Đến cuối cùng, anh vẫn là kẻ thua cuộc không bàn cãi trong lần so tài này.