Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 36: Tay đầu bếp siêu đẳng




- Mochi - kun, em học luyện kiếm được bao lâu rồi?

Maito vừa nói vừa đưa cho Mochi một chai nước suối.

- Cám ơn anh! Em bắt đầu học từ năm lên mười.

- Chà, bảy năm thôi sao? Vậy mà có thể đạt đến trình độ này. Quả thật là rất đáng nể, ha ha ha!

Sal cười nhẹ. Mochi đúng là cáo già. Trả lời như thế để người khác tự suy ra phần sau chứ chẳng thèm nói dối. Chậc! Nếu Maito biết rõ tuổi đời thật sự của Mochi thì tất anh ta sẽ hiểu được vì sao Mochi lại vượt trội như thế.

Mochi nốc một hơi hết nửa chai:

- Thời gian hiện giờ cũng có hạn, vậy nên có lẽ em sẽ làm phiền anh sau. Maito - senpai, em có thể tham gia Câu lạc bộ Kiếm đạo của anh chứ?

Maito tròn mắt, hào hứng:

- Muốn vào Club quèn của anh ư? Ha ha ha, tất nhiên là được rồi! Lần sau anh sẽ sử dụng Không gian ảo cho nhóc tha hồ quậy. Anh rất mong chờ cái ngày nhóc quay lại đó, chắc chắn anh sẽ đấu với nhóc một trận thật hoành tráng.

Vậy là cuối cùng thì Mochi cũng có cái Club nên hồn. Maito vừa làm xong thủ tục nhận mem cho chàng trai thì bất giác Izu lên tiếng:

- Em... cũng vào!

Mochi tròn mắt:

- Cậu cũng có hứng thú với Kiếm đạo à!

Izu bặm môi, gật đầu. Nói chính xác thì cô đột nhiên muốn luyện kiếm kể từ khi xem trận đấu vừa rồi. Cô chưa bao giờ biết được kiếm đạo lại ảo diệu như thế.

Con người có thể luyện tập cho cơ thể nhanh đến thế sao?

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đã tự hỏi, tại sao hắn lại được ông trời thiên vị đến mức khó có thể tưởng tượng như thế nhỉ?

Chậc, nói gì thì nói, dù hắn thật đáng ghét, nhưng trong lòng Izu không khỏi nảy sinh chút ngưỡng mộ.

- Hầy, tớ tưởng cậu muôn đời chỉ hợp với roi thôi chứ?

Roi!

Roi?

Cái gì “roi”?

Mắt Izu đột ngột mở to, cô ngẩng phắt đầu lên khiến Mochi bị một phen giật mình.

- Cậu vừa nói gì?

- T... tớ đùa thôi! Làm gì ghê vậy?

Nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, Izu ấp úng tìm cách lấp cho qua chuyện:

- À... không có gì! Xong thủ tục rồi! Tạm biệt mọi người, tụi em đi trước nha!

- Ừa, mấy đứa đi vui vẻ!

Maito cười hào sảng vẫy tay tạm biệt.

---​

Lúc cả ba lên tới tầng mười hai, tầng cuối cùng của Dream House, thì đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều. Đây là tầng lầu của các Câu lạc bộ Nấu ăn nên Izu cứ nghĩ là hai người họ sẽ lướt qua nhanh thôi. Nhưng Izu quên mất, hai người này chẳng bao giờ hành động như cô suy nghĩ cả.

Cái điều mà cô chưa từng tin hắn, Mochi Yan, hắn thực sự biết nấu ăn, không những biết mà còn nấu siêu đẳng luôn. Với mấy cái Club Nấu ăn thì hắn gật đầu vô cái "rụp", đã vậy còn tuyên bố rằng sẽ lo hết chi phí nguyên liệu ở đây, để sau này có gì thì hắn sẽ ở lại đây lo bữa trưa, không phải tốn công tốn sức chạy ngược về nhà nữa.

"Biết thế thì mình đưa hắn lên trên đây trước cho rảnh nợ. Báo hại mình mất cả ngày Chủ nhật loanh quanh trong này."

Sal rất hòa đồng. Sal lại sở hữu khuôn mặt thánh thiện như thiên sứ khiến cho ai ai cũng quý mến. Thành thử ra chàng trai đi tới đâu cũng bị mấy mem lôi kéo đi nếm không biết bao nhiêu là món nữa. Mochi cũng điển trai không kém, nhưng hễ có ai xáp lại gần là y như rằng anh chàng lại ném cho cái nhìn theo kiểu “tránh xa tôi ra” khiến cho mấy chị em hoảng sợ tản đi hết. Izu chỉ còn biết lắc đầu.

Đứng dựa trên lan can, Izu mơ hồ nhìn ra mông lung:

- Không thể tin được là cậu thật sự biết nấu ăn đấy!

- Hô! Vậy mấy lần họp Hội học sinh, cả bữa sáng nay nữa, cậu nghĩ là cậu ăn đồ từ trên trời rơi xuống à!

- Ai biết chứ! Tớ tưởng là người làm nhà cậu. Nhà cậu lắm tiền nhiều của như thế, vậy mà bảo là việc bếp núc lại để cho thiếu gia lo, ai mà tin được chứ!

- Thiếu gia? Ha ha! – Mochi ôm trán cười ngất - Tớ chỉ là thằng ăn nhờ ở đậu thôi mà, chả có cái vẹo gì trong tay hết. Vậy nên mới ế tới giờ nè!

- Cậu không có anh chị em ruột nào sao?

- Không! Tớ là con một! – Mochi bất giác thở dài, đôi mắt đầy hoài niệm - Nếu như Sal không điên điên tự nhiên hốt tớ về thì không biết bây giờ tớ thế nào nữa!

- Hơ, vậy tại sao hồi đó cậu lại ghét Sal? Có phải là Sal đã làm gì có lỗi với cậu không? – Izu hỏi. Cô thật sự cảm thấy rất tò mò. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác là quan hệ giữa hai chàng trai này không chỉ đơn giản là hai người bạn thân.

Mochi bất giác lại im lặng, đôi mắt màu hổ phách nhìn ra xa xăm, giống như cái lúc mà ba người mới rời khỏi Câu lạc bộ Cung đạo vậy.

- Xin lỗi! Tớ hơi nhiều ch…

- Không có! Sal chẳng làm gì cả! – Mochi thở dài – Cái thằng có vấn đề… là tớ. Thôi! Vào lôi hắn ra rồi đi tiếp nè! - Dứt lời, chàng trai xỏ tay vào túi quần quay vô Club.

- À… ừ!

Izu cũng không hỏi gì thêm. Có vẻ như trong quá khứ của hai người họ đã xảy ra chuyện khó nói gì đó. Mặc dù trong đầu vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng rồi Izu cũng tặc lưỡi cho qua.

“Quá khứ thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ họ đang sống với nhau rất tốt hay sao? Hơn cả mình, bạn thì rất nhiều nhưng lại chẳng có lấy một đứa bạn thân!”

Mochi còn tham gia cả Câu lạc bộ Làm bánh nữa. Và... bất ngờ nha, cả ba đã gặp lại cô gái ấy, cô gái có khuôn mặt dễ thương, đôi mắt to tròn và cái nơ bản to màu đỏ tươi trên đầu.

Cô gái học lớp 11A3 đã nhìn Mochi đắm đuối ở Canteen trường vào giờ ăn trưa!

Khi ba người bước vào, cô gái có vẻ bất ngờ. Nhất là khi vừa nhìn thấy Mochi, khuôn mặt cô gái bắt đầu chuyển từ trắng hồng sang hồng đậm hơn.

- Đây là Mochi Yan học lớp 12A1, mười bảy tuổi, mem mới của club ta nha mấy chế! - Chị Nana, Leader của Câu lạc bộ nấu ăn hào hứng giới thiệu.

Sal từ sau lưng Mochi ló đầu ra, cười tươi:

- Còn tớ chỉ tới ăn thôi có được không?

Cả Club bất động trong ba giây. Giây thứ tư lập tức vỡ òa:

- Sal Tian, cậu là Sal Tian đã lên đọc phát biểu hôm khai trường đúng không?

- Còn đây là Mochi Yan, "hoàng tử thần bí" trong lời đồn sao, trùi ui xinh trai quá trời quá đất luôn!

- Bây giờ mới được thấy mặt nha, Yan - san! Hổm rày trốn đâu mà trốn kĩ quá chế tìm hổng ra?

- Oa! Sal - san, em là em trai của Bạch hoàng tử A12 phải không? Giống dễ sợ luôn hà!

- Sal - san, Dara - kun có thích ăn bánh không vậy?

- À à, xin lỗi...

Thấy nhóm nữ sinh chuẩn bị xán tới Sal, Mochi kéo cậu bạn ra sau lưng lại:

- Nhưng đừng làm phiền Sal có được không? N ãy giờ Sal đã bị hành mệt lắm rồi!

- Ể! - Nhóm nữ sinh đồng thanh - Sao thế, chỉ nói chuyện một chút thôi mà!

- Thôi được rồi mấy má! - Chị Nana cười khổ, chống nạnh - Có boy friend hết rồi mà thấy giai vẫn cứ tươm tướp lên. Muốn tui méc với từng anh không. Bây giờ có về chỗ chưa hay đợi tôi cho mỗi bà một vá lên đầu, hả?

Leader có khác, biết cách đe dọa một chút là cả nhóm nữ sinh tản ra hết. Giai đẹp thì đẹp thật, nhưng dại gì mà để lục đục với người yêu vì ngắm họ chứ?

Club vừa rồi nháo nhào là thế, nhưng cô gái nơ đỏ nọ vẫn không hề rời khỏi chỗ của mình. Có vẻ như cô gái này thuộc dạng tiểu thư nhút nhát e thẹn. Izu chép miệng.

"Xinh xắn thế kia, lực học cũng không tệ, dám chắc là có nhiều anh trồng cây si lắm đây. Vậy mà không hiểu mắt mũi thế nào mà lại nhìn trúng cái tên lưu manh dở hơi này."

Chị Nana dẫn cả ba đi một vòng, hồ hởi giới thiệu từng khu vực của Câu lạc bộ. Cũng không ít nữ sinh lăng xăng chạy lại nhờ ba người thử bánh. Anh chàng nắng ấm Sal Tian sau mười hai tầng lầu nhét không biết bao nhiêu bánh kẹo và thức ăn vào bụng, hiện vẫn có thể nuốt hết mớ bánh được đưa cho. Cái nào anh cũng khen ngon khiến cho mấy chị em ai nấy mặt cũng nở hoa tươi roi rói hết. Izu thì chỉ góp ý nhẹ nhàng theo kiểu "dĩ hòa vi quý" thôi. Còn Mochi, kẻ hầu như thờ ơ với tất cả mọi chuyện, lại là tên đưa ra mấy nhận xét gắt gao nhất. Gắt thì gắt là thế, nhưng hắn toàn nói đúng. Không những thế, hắn còn đưa ra mấy lời khuyên với các biện pháp khắc phục, các mẹo làm bánh rất hữu dụng khiến cho các mem ở đây mê tít cả lên. Nói chung là lần vào Club này khá ổn. Ít nhất là hắn không gây thêm vụ lùm xùm nào nữa.

- Các em về vui vẻ nhé! Hơn sáu giờ chiều rồi đấy!

- Vâng! Cám ơn chị nhiều! Tạm biệt mọi người nhé! - Izu mỉm cười, cúi đầu. Cánh cổng Câu lạc bộ Làm bánh mở ra rồi chuẩn bị khép lại...

- Anou, kh... khoan đã!

Bất chợt một giọng nói vang lên, trong trẻo và thánh thót. Mặc dù vẫn thua giọng của Jun tới vài bậc nhưng thật sự rất dễ nghe. Là giọng của cô gái nơ đỏ ấy. Mọi người, kể cả ba người đang ở ngay trước cửa Câu lạc bộ đều ngạc nhiên quay lại. Cô gái chạy tới ngay trước mặt Mochi, tay cầm một chiếc đĩa nhỏ có một phần bánh Pie Mojito. Hít một hơi thật sâu, cô gái lấy hết dũng khí đưa nó cho chàng trai:

- Y... Yan - san, cậu... có thể cho tớ chút nhận xét được không?

Cô gái mắc cỡ tới mức không dám nhìn Mochi. Trái ngược với vẻ ngại ngùng của cô, Mochi chỉ thản nhiên nhận lấy phần bánh:

- Được thôi!

Anh dùng nĩa xấn một miếng bánh đưa lên miệng. Cô gái hồi hộp đến suýt quên cả thở.

- Ưm! Phần đế bánh cậu làm khá ổn...

- Nhân bánh thơm và độ mềm tốt rồi. Tuy nhiên, tớ nghĩ là khi làm hương, cậu nên dằm thêm lá bạc hà nhiều hơn!

- Cho rượu rum ít hơn một chút thôi.

- Giai đoạn cuối cậu có thể rắc thêm ít vỏ chanh bào và lá bạc hà. Như vậy thì bánh của cậu sẽ hoàn hảo hơn đấy.

Cô gái nghe tới đâu lại gật đầu lia lịa tới đó. Izu tự hỏi nếu Mochi nói bánh Pie Mojito không cần bạc hà và cốt chanh thì liệu cô ấy có còn gật đầu khí thế như cái icon bồ câu trong facebook thế không?

- Tớ nhớ rồi. Tớ sẽ về nhà cố gắng hoàn thiện lại món bánh này. Cảm ơn cậu đã góp ý! - Cô gái ngượng ngùng cúi đầu chào.

- Không có gì! Tớ có thể biết tên cậu không?

- T... tên tớ? - Cô gái chớp mắt, cái nơ đỏ bản to trên đầu cô khẽ lay động. Có vẻ như cô không hề nghĩ đến việc Crush sẽ hỏi tên mình - Tớ là Akina, Akina Mikaze. Rất vui được gặp cậu!

Nói tới câu cuối, gương mặt cô đỏ bừng. Akina lúng túng cúi đầu xuống để giấu đi khuôn mặt đang bối rối của mình.

- Akina Mikaze, hình như cậu học ở 11A3 thì phải. Hôm nọ ở Hội học sinh tớ có liếc sơ qua bản danh sách học sinh trong trường.

- V... vâng! 11A3...

Khóe miệng Izu giật giật.

"Ông tướng à, để ý con gái nhà người ta thì nói đại ra đi. Bộ ông là quái vật hay sao mà liếc sơ một cái đã nhớ hết cái bản danh sách mấy nghìn học sinh như thế?"

Có vẻ như Izu đã quên mất cái tên con trai lịch lãm trước mặt cô đã từng "quái vật" như thế nào rồi.

- “Hoa mùa xuân” à? Tên cậu đẹp lắm! Akina - san. Hẹn gặp lại cậu sau nhé!

Mochi không cười, nhưng ánh mắt của anh khi ấy thật đẹp, đẹp đến hút hồn, hút hồn cô gái xinh xắn có khuôn mặt đỏ lựng đang đứng trước anh kia, khiến cô nhất thời như bị hóa đá. Cứ như cô vừa nhìn vào mắt của Medusa vậy. Mà hình như như không chỉ mình cô bị hóa đá, còn có cả các nữ sinh trong phòng Câu lạc bộ đang tò mò theo dõi... Có cả cô Hội trưởng vốn nổi tiếng là trái tim sắt đá chưa bao giờ biết rung động trước ai nữa…