Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1295: Chết? (Thượng)




Kiếm quang màu vàng sắc bén phá không bắn tới, vô cùng chói mắt, khiến cho Sở Mộ không thể không nheo hai mắt lại, nhanh chóng lùi về phía sau.

Hắn biết rõ, luận kiếm thuật mình còn trên đối phương, luận kỹ xảo chiến đấu có lẽ cũng hơn đối phương. Nhưng mà vấn đề là cho dù có dốc hết sức, trước mặt lực lượng tuyệt đối của đối phương, hắn vẫn kém quá lớn.

Nếu như đối phương chỉ cố kiếm ý và áo nghĩa tứ chuyển mà nói, hắn còn có thể dựa vào kiếm thuật và kỹ xảo chiến đấu cao siêu quần nhau một phen. Nói không chừng còn có cơ hội thủ thắng. Nhưng mà kiếm ý hậu kỳ và áo nghĩa hậu kỳ, vượt qua cực hạn đối kháng của hắn hiện tại.

Bộc phát, thân thể Nhiếp Vân Kiệt đứng lại, tât cả lực lượng nội liễm. Tiếp đó lại lần nữa bộc phát, kiếm quang giống như một đạo lưu quang phá không đánh ra, tốc độ cực nhanh, rất mạnh.

Sở Mộ chỉ kịp ngăn kiếm quang trước ngực, ngăn cản một kiếm kia lại. Phanh một tiếng, lực lượng đáng sợ bộc phát, trùng kích tới, căn bản không có cách nào hoàn toàn hóa giải được. Kiếm kia trực tiếp đập vào ngực, lực lượng mạnh mẽ trùng kích làm cho Sở Mộ cảm thấy khó thở, giống như bị một khối cự thạch nặng ngàn cân nện vào, nhịn không được kêu lên một tiếng.

Đau đớn kịch liệt từ ngực lan tràn ra khắp toàn thân, khiến cho Sở Mộ không nhịn được khục khục hai tiếng, liên tục lui về phía sau ba bước. Chỉ cần hít một cái cuxung cảm thấy ngực nóng rát, đau đớn.

- Quá yếu.

Nhiếp Vân Kiệt thu kiếm, lắc đầu, lạnh lùng nhìn Sở Mộ, có chút thất vọng và miệt thị.

Sở Mộ từ từ thở ra một hơi, không nói gì thêm. Nhiếp Vân Kiệt ra tay quá mức đột nhiên, cũng quá nhanh. Một kiếm vừa rồi lại vận dụng tinh hoa kiếm thuật vào bên trong, lực lượng cực hạn nhập cảnh bộc phát, hơn nữa dưới lực lượng tuyệt đối chênh lệch như vậy, Sở Mộ có thể chính diện ngăn cản đã là tốt lắm rồi.

Lấy ra một khỏa Xích Hoang tinh ném cho đối phương, tuy rằng thua, nhưng mà Sở Mộ cũng không có nhụt chí một chút nào. Cũng không có chút lửa giận nào, thua thì thua, không có ai có thể liên tục thắng được.

Huống chi hắn tự biết tình huống của bản thân mình, hiện tại cũng không phải là thực lực chân chính của hắn.

Thu hồi Xích Hoang tinh, Nhiếp Vân Kiệt không nhìn Sở Mộ mà quay người rời đi.

Điều tức một lát, cảm giác ngực đau đớn, buồn bực biến mất, hô hấp lần nữa trở nên thông thuận. Sở Mộ trở về phòng, trong đầu lại nhớ tới một kiếm đột nhiên bộc phát của đối phương, nghĩ lại một kiếm giống nhưu lưu quang, sáng chói kia.

Đệ tử Ngoại CUng khiêu chiến hừng hực khí thế, lúc nào cũng có.

Thắng hoặc là thua đối với Sở Mộ cũng không có tạo thành ảnh hưởng gì lớn. Tuy rằng từ khi hắn xuất đạo tới nay, cơ hồ đều chiến thắng, cực ít thu. Coi như là một trải nghiệm mới lạ, khiến cho tâm cảnh hắn xuất hiện chút biến hóa, càng thêm thông thuận, càng thêm tự nhiên.

Dùng điểm cống hiến đổi hơn mười khối ngọc bài, mỗi ngày trừ tu luyện ra, hắn lại bố trí phong cấm trên ngọc bài, toàn lực bố trí, chuẩn bị.

Về phần đệ tử Ngoại cung chiến đấu, Sở Mộ tạm thời đặt sang một bên, chỉ cần thông qua giai đoạn thứ nhất là được, hắn không quan tâm cho lắm việc mình có bao nhiêu khỏa Xích Hoang tinh.

Thậm chí có mấy lần, vì thời gian gấp gáp, đối mặt với người khác khiêu chiến, Sở Mộ trực tiếp cự tuyệt, lấy ra một khỏa Xích Hoang tinh ném cho đối phương. Làm cho số lượng Xích Hoang tinh của hắn giảm bớt, từ ba mươi mấy xuống còn hai mươi mấy.

Trong mắt người khác đó là không tiếp nhận, coi như là thua thì cũng phải ứng chiến. Mà không phải là ngoan ngoãn giao ra Xích Hoang tinh, chắp tay dâng cho người khác. Bọn hắn không hiểu, không rõ tâm tình của Sở Mộ.

Phải có bỏ thì mới có được. Khi đó bọn hắn mới hiểu được tâm tình của Sở Mộ lúc này.

Bỏ qua Xích Hoang tinh, tránh khiêu chiến không đáng có. Như vậy mới có thêm thời gian chuẩn bị.

Làm người, mục tiêu phải rõ ràng, một khi mù quáng, sẽ trở tay không kịp, làm cho thời gian lãng phí, cuối cùng xuất hiện hậu quả không xong.

Đối với mục tiêu của mình Sở Mộ vô cùng rõ ràng. Cho nên hắn hoàn toàn không để ý tới lời đàm tiếu và các nhìn của người khác. Hắn chỉ theo mục tiêu của mình tiến lên, tất cả những vật ngáng đường hoặc là những việc nhỏ, có thể tránh thì tránh, khong có cách nào tránh khỏi thì đánh tna.

Thời gian lại qua đi một tháng, Xích Hoang tinh của Sở Mộ chỉ còn lại năm mươi khỏa, hơn mười khối ngọc bài đều được bố trí phong cấm phòng ngự, phản kích mạnh mẽ. Băng Phách hàn sương cốc lại càng thêm tinh túy, kiếm nguyên ngày càng tinh thuần, chỉ là thiếu đi Chân Hoang đan, cho nên hắn miễn cưỡng đạt tới cấp độ Nguyên cực cảnh nhập mông.

Từ giờ cho tới lúc chấm dứt thi đấu một trăm năm một lần của đệ tử Ngoại cung còn có tám tháng nữa. Mà khoảng cách cho tới lúc Phong Thần Huyết Chú trên kiếm ý hoàn toàn bị tiêu trừ còn có bốn tháng. Trước khi tiến vào giai đoạn thứ hai, kiếm ý có lẽ có thể phá vỡ phong ấn.

Trước khi rời đi, Sở Mộ lại tiến về chỗ hối đoái. Thoáng cái tốn năm ngàn điểm cống hiến, đổi một kiện bí bảo Băng hệ gọi là Hàn Băng trảo.

Chuẩn bị tất cả xong, Sở Mộ một lần nữa khởi hành, rời khỏi Thiên Hoang thần sơn.

Vẫn tiến về phía Địa Tâm Hoang Hỏa cốc như cũ.

Bởi vì Địa Tâm Hoang viêm bị trọng thương, cho nên mấy tháng qua, Địa Tâm Hoang Hỏa cốc không còn xuất hiện Địa Tâm Hoang Hỏa khí, làm cho số lượng Kiếm giả tiến vào bên trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc giảm mạnh.

Coi như có Kiếm giả tiến vào cũng chỉ là muốn thử thời vận một chút. Hoặc là muốn tìm một linh dược Hỏa hệ các loại. Về phần những người có ý định tìm kiếm bốn phía, muốn tìm, thu phục Địa Tâm Hoang Viêm đang bị trọng thương thì triệt để buông tha cho suy nghĩ này.

Địa Tâm Hoang Hỏa cốc tuy rằng không lớn, nhưng mà hoàn cảnh quả thực quá ác liệt, căn bản không có cách nào ở đây quá lâu.

Kiếm giả Kiếm Vương cấp có thể ra vào tự nhiên, nhưng mà lực hấp dẫn của Địa Tâm Hoang viêm đối với bọn hắn không phải quá lớn, đối với bọn hắn mà nói. So với việc dùng thời gian tìm kiếm Địa Tâm Hoang viêm, còn không bằng đi tới hiểm địa cao cấp hơn lịch lãm rèn luyện, nói không chừng còn có thu hoạch lớn hơn.

Sở Mộ tiến vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc, trong quá trình này hắn không có chứng kiến bất kỳ một người nào, khiến cho Địa Tâm Hoang Hỏa cốc có cảm giác hoang vu.

Trong lúc hắn không để ý tới, lực lượng băng hàn trong kinh mạch chậm rãi lưu chuyển, phóng ra khí tức lạnh buốt tràn ngập toàn thân, khiến cho nhiệt độ cao không có cách nào tiến vào trong cơ thể Sở Mộ. Thậm chí còn không thể nào tiến tới bề mặt da thịt, khiến cho Sở Mộ không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ ở nơi này.