Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1565: Chiêu thứ nhất Không Chi kiếm kỹ (Hạ)




Cố gắng cảm nhận lực lượng Không Chi quy tắc trong không khi, so với Không Chi áo nghĩa còn yếu hơn.

Hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong mắt có sợi tơ màu bạc mờ ảo, như ẩn như hiện.

Sợi tơ màu bạc kia vô cùng nhỏ. Hơn nữa lại phiêu hốt biến ảo, giống như tùy thời sẽ tiêu tán vậy.

Sở Mộ thì cố gắng đi bắt, dùng lực lượng thần niệm đi đón đỡ, cảm nhận đứt quãng.

Mục đích của hắn rất đơn giản, là tăng lĩnh ngộ và nắm giữ Không Chi áo nghĩa lên. Rồi sau đó sáng tạo ra một chiêu Không chi kiếm kỹ.

Cho tới bây giờ, hắn lĩnh ngộ mười loại áo nghĩa. Có chín loại hắn đều sáng tạo ra kiếm kỹ tương quan. Hơn nữa còn làm được đem bốn loại áo nghĩa bất đồng dung hợp, sáng tạo ra một chiêu kiếm kỹ tứ phẩm uy lực mạnh mẽ. Duy chỉ có Không Chi áo nghĩa là còn không có sáng tạo ra được kiếm kỹ tương ứng.

Trước đó là bởi vì lý giải về Không Chi áo nghĩa không đủ sâu. Không có sáng tạo ra nội tình của Không chi kiếm kỹ. Hiện tại rốt cuộc cũng tới tầng thứ này, là thời điểm nên sáng tạo ra.

Đối với Không Chi kiếm kỹ, Sở Mộ cũng vô cùng chờ mong.

Chỉ cần bằng vào uy lực của Không Chi kiếm thuật đã siêu việt những kiếm thuật khác rất nhều. Mà đem chín chiêu Không Chi kiếm thuật tổ hợp thành một chiêu. Uy lực của nó thậm chí còn có thể so sánh với kiễm kỹ nahan giai tam cấp Phá địa cấp.

Nếu như dùng Không Chi áo nghĩa sáng tạo ra, tạo ra kiếm kỹ. Uy lực tất nhiên sẽ không kém. Tuyệt đối vượt qua kiếm kỹ Nhân giai tam phẩm phá Địa cấp.

Toàn lực tìm hiểu.

Ngón tay Sở Mộ khép lại như kiếm, lưu lại từng dấu vết trong hư không. Dấu vết kia dần dần tới gần sợi tơ màu bạc, mờ ảo trong mắt Sở Mộ.

Càng tới gần, Sở Mộ càng cảm nhận được lý giải, nắm giữ về Không Chi áo nghĩa của mình lại tăng lên. Càng ngày càng quen thuộc.

Trong thế giới tinh thần, lực lượng thần niệm không ngừng tiêu hao, Sở Mộ cũng không có phát hiện ra.

hắn không ngừng điều chỉnh, không ngừng nắm bắt quỹ tích của sợi tơ mờ màu bạc kia, sau đó lại dùng ngón tay làm kiếm, xuất kiếm.

Khi quy tích của kiếm chỉ trọng điệp, chồng lên quỹ tích của sợi tơ mờ màu bạc. Trên không trung lưu lại một quỹ tích hơi mờ, sau ba tức mới tiêu tán.

- Loại cảm giác này...

Sở Mộ một lần nữa nhắm hai mắt lại, nắm bắt cảm giác trong nháy mắt kia, lại lĩnh ngộ.

Trong lúc bất tri bất giác, lực lượng thần niệm tiêu hao không còn. Sở Mộ cảm thấy choáng váng đầu, vội vàng lấy ra đan dược khôi phục thần niệm để phục dụng. Đồng thời tu luyện bản thượng của bí pháp Kiếm đồng, tăng tốc độ khôi phục thần niệm.

Khi lực lượng thần niệm hoàn toàn khôi phục, Sở Mộ lại một lần nữa tìm hiểu. Lúc này hắn không dùng ngón tay làm kiếm nữa, mà dùng Vô Hồi kiếm.

Kiếm là cánh tay kéo dành, dưới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, kiếm trong tay giống như là cánh tay dài ra. Huyết mạch tương liên, sau khi cảnh giới Nhân kiếm hợp nhất sâu hơn, loại cảm giác huyết mạch tương liên này cũng càng ngày càng rõ ràng.

Vô Hồi kiếm nhẹ nhàng chém ra, phiêu nhiên, nhìn như không có lực. Lại lưu lại một dấu vết rất nhỏ trong không khí.

Sở Mộ đang dùng Vô Hồi kiếm kéo lê, tạo ra quỹ tích giống như quỹ tích của sợi tơ mờ màu bạc kia.

Xác suất thành công cũng không cao lắm, vài chục lần mới có thể thành công một lần. Một khi thành công, vết kiếm Vô Hồi kiếm xẹt qua tất sẽ lưu lại dấu vết trong không khí chừng ba tức rồi mới tiêu tán.

Không ngừng chém ra Vô Hồi kiếm, càng ngày càng thuần thục. Mấy lần là có thể nắm bắt được quỹ tích một lần.

Lực lượng thần niệm tiêu hao không còn, lần nữa khôi phục. Sau khi khôi phục lại tiếp tục tu luyện. Sơn cốc này vô cùng vắng vẻ, ít ai lui tới, Sở Mộ không lo lắng bị người khác quấy rầy.

Mặt trời lên, mặt trăng lặn. Cứ như vậy, ba ngày trôi qua, Sở Mộ đã có thể làm được việc, chém ra hai kiếm thì một kiếm nắm bắt được quỹ tích kia. Hơn nữa sau khi chém ra, dấu vết mà Vô Hồi kiếm tạo ra sẽ lưu lại trong không khí chừng bốn tức. Đây là tiến bộ rất lớn.

Nhưng mà như vậy còn chưa đủ. Hắn cần phải tiếp tục tu luyện.

Chỉ chớp mắt, mười ngày trôi qua, Sở Mộ đã có thể làm được việc mỗi một kiếm chém ra, đều tương đương với quỹ tisch.

Vô Hồi kiếm chém ra từng kiếm, lưu lại từng vết kiếm trong không khí, sau năm tức mới chậm rãi tiêu tán.

Một loại minh ngộ bỗng nhiên từ sâu trong linh hồn hiện lên, xuất hiện trong đầu Sở Mộ.

- Thì ra là thế. Có lẽ ta nên thử xem.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ tập trung tư tưởng suy nghĩ. Hồi tưởng lại một kiếm tổng hợp của chín chiêu trong Không Chi kiếm thuật, lập tức chém ra.

Chỉ là một kiếm này cũng không có giống như quỹ tích kia, bởi vậy không có hiệu quả.

Thu hồi tâm thần, Sở Mộ lại tập trung tư tưởng, lần nữa xuất kiếm.

Ý chí của hắn rất kiên cường, dẻo dai. Mặc dù lần lượt thất bại, lần lượt đi thử, đều không thành công, nhưng mà hắn vẫn kiên trì.

Ngày thứ năm, Sở Mộ không biết rõ đây là lần thứ mấy chém Vô Hồi kiếm trong tay ra.

Một kiếm này đối ứng với quỹ tích, trọng điệp, chồng lên nhau. Phảng phất như một đạo. Một màn kỳ dị xuất hiện. Chỉ thấy một đạo kiếm quang màu bạc, hơi mờ xé rách không trung, chém về phía một tảng đá cách đó hơn mười thước. Trong vô thanh vô tức, nửa khối đá bên trên của tảng đá lớn này rơi xuống.

Thân thể lóe lên, xuât hiện trên mặt khối đá lớn vừa bị chém, cẩn thận quan sát chỗ bị chém ra, càng xem, Sở Mộ càng cảm thấy kinh ngạc.

- Uy lực thật đáng sợ.

Sở Mộ không khỏi thầm nghĩ một tiếng.

Tuy rằng không thi triển kiếm kỹ. Hắn cũng có thể đơn giản làm một kiếm gọt khối đá như vậy, rất là nhẹ nhàng. Nhưng mà thông qua dấu vết lưu lại, hắn có thể đoán được một kiếm kia ẩn chứa uy lực lớn lao.

Tuyệt đối là cấp độ kiếm kỹ tứ phẩm.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Thành công sơ bộ chỉ là khởi đầu, cần phải chính thức nắm giữ. Sở Mộ lại siêng năng tu luyện.

Nắm Vô Hồi kiếm trong tay, hai mắt lập lòe tinh mang, nắm bắt sợi tơ màu bạc, hơi mờ trong không khí. Rồi sau đó lại thi triển ra một kiếm dung hợp chín chiêu của Không Chi kiếm thuật, đối ứng với quỹ tích.

Chuyện này rất khó, xác xuất thành công không cao. Nhưng mà sau một lần thành công, Sở Mộ nhận được động lực cực lớn, không có chút tức giận nào.

Từng ngày lại từng ngày qua đi. Mười ngày, hai mươi ngày, ba mươi ngày...

Kiếm tùy ý chém ra, cách đó một trăm trượng, một tảng đá lớn lại vô thanh vô tức bị bổ ra. Chậm rãi tách ra thành hai nửa.