Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1728: Cuồng Phong Khoái Kiếm (Thượng)




Thuật Ngưng Đan có hơn mười loại biến hóa thủ ấn, lại phối hợp vận dụng lực thần niệm, dắt nguyên khí thiên địa xung quanh, rút ra, tập trung lại, ngưng tụ thành một Nguyên Đan do nguyên khí thiên địa hóa thành.

Lúc thi triển thuật Ngưng Đan, phải hết sức chăm chú. Bởi vì chuyện này sẽ tiêu hao không ít lực thần niệm, cũng sẽ tiêu hao lực tâm thần nhất định. Đây không phải một công việc đơn giản.

Mặc dù Sở Mộ mới học, nhưng sau khi thi triển ra, tốc độ lấy ra nguyên khí thiên địa ngưng luyện Nguyên Đan, cũng sẽ không chậm hơn so với một vài người tu luyện đã nhiều năm.

Năng lực học tập của Sở Mộ rất mạnh. Mỗi một lần thi triển ra, đều sẽ quen thuộc thêm một phần. Nhiều lần thi triển, nhanh chóng quen thuộc. Theo như lời của Vương Hoài Lâm nói, có vài người, không cần thi triển thủ ấn, vẫn có thể lấy ra nguyên khí thiên địa ngưng luyện thành Nguyên Đan.

Trong phạm vi sau khi nguyên khí thiên địa bị lấy ra, nguyên khí thiên địa phía xa sẽ nhanh chóng lưu chuyển qua bổ sung, lấy không hết sử dụng không hết.

Một ngày có mười hai canh giờ. Kiếm Vương nhất tinh bình thường ngưng luyện ra một Nguyên Đan hạ phẩm, ước chừng cần sáu đến tám canh giờ. Kiếm Vương tam tinh hiệu suất càng cao hơn, ước chừng hai đến ba canh giờ một hạt. Sở Mộ đã từng thử qua. Thời điểm lần đầu tiên ngưng luyện, hắn dùng bốn canh giờ. Thời điểm lần thứ hai ngưng luyện, hắn lại chỉ dùng ba canh giờ. Bây giờ là lần thứ ba ngưng luyện, cũng chính là ngày thứ ba hắn đi tới đảo Ác Long.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Khí lưu màu trắng ở giữa mười ngón tay hắn dần dần cố định hóa, cuối cùng hình thành một đan dược màu trắng sữa lớn bằng quả long nhãn, tản ra nguyên khí chấn động tinh thuần dồi dào. Đó chính là Nguyên Đan hạ phẩm.

- Hai canh giờ rưỡi. Theo mức độ nắm giữ sâu hơn đối với thuật Ngưng Đan, lúc này còn có thể rút ngắn thêm một chút.

Sở Mộ thu viên Nguyên Đan hạ phẩm kia vào bên trong nhẫn không gian, âm thầm nói.

Lúc này bên trong nhẫn không gian chỉ có năm hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Những vật khác đều hoàn toàn không có. Vốn phải có sáu hạt. Chỉ có điều thời điểm Sở Mộ ngưng luyện ra hạt Nguyên Đan hạ phẩm đầu tiên, muốn thử nghiệm một chút. Hắn dùng luyện hóa. Quả nhiên giống như lời Vương Hoài Lâm đã nói, năng lượng ẩn chứa trong một viên Nguyên Đan hạ phẩm, tương đương với một cân Nguyên Dịch.

Kiếm Vương tam tinh hàng năm nộp lên trên 1080 hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Bình quân tính ra chính là mỗi ngày ba hạt. Bây giờ là ngày thứ ba. Sở Mộ chắc hẳn phải ngưng luyện ra chín hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nhưng hắn chỉ mới tích lại được năm hạt. Nhưng hắn lại hoàn toàn không có một chút sốt ruột nào. Bởi vì hắn biết trong vòng vài ngày · tốc độ của mình tất nhiên sẽ lại nâng cao lên một lần nữa. Mỗi ngày ngưng luyện bốn hạt cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, Sở Mộ không thật lòng thật ý muốn ở chỗ này ngưng luyện Nguyên Đan cho đoàn Ác Long Tinh Đạo. Đây chẳng qua chỉ là ngộ biến tùng quyền. Coi như là dự trữ cho mình một ít Nguyên Đan. Có thể dùng để tu luyện cũng có thể khôi phục tiêu hao Kiếm nguyên, hay có thể xem là tiền.

Thời gian trôi qua cực nhanh. Thoáng một cái, mười ngày đã trôi qua. Hiệu suất Sở Mộ ngưng luyện Nguyên Đan hạ phẩm đã tăng trên diện rộng. Hiện tại hơn một canh giờ một chút, hắn đã có thể ngưng luyện ra một Nguyên Đan hạ phẩm. Cho dù tính cả thời gian nghỉ ngơi khôi phục, mỗi ngày hắn có thể ngưng luyện ra sáu hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Phải biết rằng lực thần niệm của hắn lại mạnh hơn Kiếm Vương tam tinh bình thường gấp hơn mười lần. Tốc độ khôi phục lại cũng tương đối nhanh hơn.

Sở Mộ quyết định, sau này nếu không biến cố gì, mỗi ngày sẽ ngưng luyện sáu hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Thời gian còn lại ngoại trừ khôi phục lực thần niệm và lực tâm thần tiêu hao ra, liền tu luyện cái khác.

Không gian bên trong sơn động rất nhỏ, thích hợp ở lại, nhưng không thích hợp để luyện kiếm. Thời điểm Sở Mộ muốn luyện kiếm, chỉ có thể đến bên ngoài sơn động.

Vẫn là tu luyện kiếm thuật cơ sở.

Quỹ tích mỗi một kiếm có thể thấy được rõ ràng. Rút bớt đến cực điểm. Điều này thể hiện ra Sở Mộ có trình độ kiếm thuật cao thâm khó dò, không gì so sánh nổi.

Vừa lúc, Vương Hoài Lâm từ sơn động đi tới. Lúc nhìn thấy Sở Mộ đang luyện kiếm thuật, hắn ngẩn ra, khiếp sợ không thôi.

Mãi đến khi Sở Mộ luyện xong kiếm thuật, Vương Hoài Lâm mới lại đi tới thở dài nói:

- Kiếm thuật của Sở huynh đệ, quả nhiên là cao thâm khó dò. Ta lần đầu tiên nhìn thấy.

Sở Mộ chỉ mỉm cười.

- Đúng rồi, Sở huynh đệ. Ngươi lần đầu tiên tới Cổ Thần Giới, nói vậy chưa từng luyện qua kiếm pháp gì đi?

Ánh mắt Vương Hoài Lâm sáng lên, nghĩ đến cái gì liền trực tiếp nói ra cái đó.

- Ừ.

Sở Mộ gật đầu. Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì. Ngược lại, kiếm giả lần đầu tiên tới Cổ Thần Giới, gần như phần lớn đều chưa từng tu luyện qua kiếm pháp. Nguyên nhân rất đơn giản, pháp tắc của thế giới Thái Cổ không đủ hoàn chỉnh, không thích hợp tu luyện kiếm pháp. Cho dù là có kiếm pháp, cũng tu luyện không thành.

- Ta thật ra đã luyện kiếm pháp. Chỉ có điều bởi vì là kiếm pháp của gia tộc, không được truyền ra ngoài.

Vương Hoài Lâm có chút áy náy nói.

- Không sao.

Sở Mộ nói. Có kiếm pháp tu luyện tất nhiên là tốt. Không có, sau đó mình cũng sẽ có cơ hội thu được.

- Đúng rồi. Nhiều năm trước, ta từng tu luyện qua một môn kiếm pháp, không phải do gia tộc truyền lại. Chỉ có điều đẳng cấp tương đối thấp. Không biết Sở huynh đệ có muốn luyện một chút hay không?

Vương Hoài Lâm suy nghĩ một chút, nói.

Sở Mộ gật đầu. Suy nghĩ của hắn hiện tại rất đơn giản. Đó chính là luyện một chút kiếm pháp, tìm hiểu sâu hơn đối với kiếm pháp. Kiếm pháp đẳng cấp thấp luyện đơn giản hơn, cũng dễ dàng nắm giữ hơn. Ngược lại, kiếm pháp đẳng cấp cao lại cao thâm khó dò. Muốn tìm hiểu tu luyện đều tương đối khó khăn.

Nếu ở lĩnh vực kiếm pháp này, ngay cả da lông cũng chưa từng đi vào, tất nhiên đi từ cạn tới sâu là hay nhất.

- Môn kiếm pháp này tên là Cuồng Phong Khoái Kiếm. Tổng cộng chỉ có một chiêu. Tên chiêu thức được gọi là Cuồng Phong Khoái Kiếm, là một môn kiếm pháp Nhân giai đê giai.

Vương Hoài Lâm nói:

- Đẳng cấp của kiếm pháp chia làm Nhân cấp Địa cấp và Thiên cấp. Mỗi đẳng cấp lại phân chia đê giai, trung giai, cao giai và đỉnh giai.

Nhân cấp Địa cấp Thiên cấp, đê giai, trung giai, cao giai, đỉnh giai. Nhân cấp đê giai, thật sự đủ thấp.

Chỉ có điều Sở Mộ cũng không có ghét bỏ. Tối thiểu hắn ngay cả một môn kiếm pháp cũng không có.