Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1742: Thú lớn tinh không (Hạ)




Chỉ có điều hai môn kiếm pháp này, cũng lấy kiếm pháp Kinh Đào là chính, Cuồng Phong Khoái Kiếm là phụ.

Lần này, luyện xong Cuồng Phong Khoái Kiếm, vẫn duy trì ở mức độ một hơi thở mười bảy kiếm. Hắn muốn tăng lên một kiếm nữa, cũng rất khó.

- Nếu có thể dung nhập hai loại lực quy tắc, uy lực của Cuồng Phong Khoái Kiếm nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Sở Mộ âm thầm suy nghĩ.

Hắn thật sự rất thích kiếm pháp như Cuồng Phong Khoái Kiếm.

Đáng tiếc, kiếm pháp không phải là kiếm kỹ. Hhắn muốn sáng tạo kiếm kỹ, cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn. Bởi vì trình tự hơi thấp. Nhưng kiếm pháp lại là đại thành. Hiện tại, Sở Mộ ở trên phương diện kiếm pháp, chỉ mới vừa tiếp xúc, chỉ vừa bước vào cánh cửa mà thôi. Hắn giống như là một đứa bé vừa học được bước đi, làm sao có thể tăng tốc chạy nhanh cho được.

Muốn tự mình nghĩ ra kiếm pháp, chỉ sợ phải tiếp xúc với càng nhiều kiếm pháp hơn, đi sâu hơn ở trên con đường kiếm pháp, có hiểu biết độc đáo. Có thể, sau khi trở thành Tông Sư kiếm pháp, mới có thể căn cứ vào tình hình của bản thân, ở dưới một cơ hội nào đó, thông hiểu đạo lí, do đó mới sáng tạo ra được.

Hiện tại Sở Mộ muốn sáng tạo kiếm pháp, còn hơi sớm.

Chỉ có điều, trong đầu hắn đã có ý nghĩ này, tương lai nhất định sẽ thực hiện. Suy nghĩ một chút, bao nhiêu kiếm giả ngay cả ý sĩ tự mình nghĩ ra kiếm pháp cũng không dám có.

Ý nghĩ chợt lóe lên. Sau khi Sở Mộ điều tức một lát, liền học hỏi Vương Hoài Lâm cách lái tinh hạm như thế nào.

Vương Hoài Lâm không có khả năng luôn luôn ở cùng một chỗ với hắn. Sau này, nói không chừng hắn phải tự mình làm. Vương Hoài Lâm cũng không có giấu giếm. Đầu tiên là truyền thụ cho Sở Mộ biết lái tinh hạm như thế nào. Sau đó lại nói từng kinh nghiệm quý báu của mình sau nhiều năm lái tinh hạm cho Sở Mộ nghe.

Ở trên phương diện kiếm pháp, Sở Mộ thể hiện ra ngộ tính khiến Vương Hoài Lâm chấn động kinh sợ không thôi. Ở trên phương diện lái tinh hạm, Sở Mộ cũng cho thấy năng lực học tập hơn người. Chỉ là một lần, Sở Mộ đã có thể học được. Điều này khiến cho Vương Hoài Lâm bị đả kích lớn. Đồng thời, trong lòng hắn cũng hết sức vui mừng.

Nhưng cho dù lấy năng lực học tập hơn người của Sở Mộ, cũng phải tốn nửa tháng, mới có thể tương đối quen thuộc với chuyện điều khiển tinh hạm. Muốn đạt được trình độ lão luyện như Vương Hoài Lâm, đoán chừng phải tốn thêm thời gian mấy tháng nữa mới được.

Đương nhiên, dựa vào thiên phú có thể đạt được kỹ thuật. Nhưng kinh nghiệm lại phải tích lũy dần dần. Về điểm này, dù năng lực học tập có mạnh mấy đi nữa, cũng có không cách nào thay thế được.

Điều khiển tinh hạm, ngoại trừ lúc khởi động tương đối phức tạp ra, một khi tiến vào giai đoạn bay vững vàng, không cần quá mức phiền lòng. Bởi vậy, Sở Mộ cũng thử điều khiển vài lần. Thời gian còn lại, hắn đều tập trung tu luyện. Thỉnh thoảng hắn cùng Vương Hoài Lâm hàn huyên một chút.

Hiện tại, chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này đã bay ở trong tinh không hơn một tháng, nhưng vẫn chưa có đến được tinh cầu có sự sống trung đẳng gần đó. Hai người Sở Mộ cũng không có cách nào, chỉ có thể kiên trì vừa tu luyện vừa chờ đợi.

Hơn một tháng bay, chiếc tinh hạm này cũng không gặp những tinh hạm khác, bình an vô sự.

Bên trong tinh hạm, Sở Mộ lại bắt đầu tu luyện kiếm pháp.

Hơn một tháng qua, hắn đã hoàn toàn nắm giữ kiếm pháp Kinh Đào. Thành tựu của hắn không thua kém chút nào so với Kiếm Vương khổ luyện vài chục năm. Uy lực chiêu thứ ba sóng to gió lớn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với chiêu thứ hai, hết sức kinh người.

Sau khi nắm giữ kiếm pháp Kinh Đào, Cuồng Phong Khoái Kiếm cũng lại một lần nữa làm ra đột phá. Hắn đạt được mức độ một hơi thở mười tám kiếm, uy lực lại tăng cường thêm vài phần.

Đáng tiếc, Cuồng Phong Khoái Kiếm chung quy chỉ là kiếm pháp Nhân cấp đê giai. Hơn một tháng qua, Sở Mộ cũng thường xuyên suy nghĩ, nên tăng cường uy lực của Cuồng Phong Khoái Kiếm như thế nào. Dựa theo đặc trưng của Cuồng Phong Khoái Kiếm, có hai loại phương pháp trực tiếp nhất.

Đầu tiên, đó chính là tu luyện tới mức cao thâm hơn, đạt được trình độ một hơi thở hơn trăm kiếm. Tới khi đó uy lực tự nhiên sẽ cường đại lên. Nhưng điều này rất khó. Hiện tại một hơi thở mười tám kiếm, Sở Mộ đã cảm giác vô cùng không dễ dàng.

Thứ hai, dung nhập loại lực quy tắc thứ hai. Có hai loại quy tắc rất phù hợp. Đó là quy tắc tốc độ cùng quy tắc lôi.

Quy tắc tốc độ chủ yếu là tốc độ. Tốc độ của gió cũng nhanh. Nếu như nhận được quy tắc tốc độ đẩy mạnh tương trợ, kết hợp xuống, sẽ nhanh hơn. Uy lực của kiếm lại càng mạnh mẽ hơn. Cuồng phong được hình thành ra cũng sẽ càng thêm hung bạo mạnh mẽ.

Tốc độ của lôi nhanh hơn so với gió, hơn nữa vô cùng dữ dằn, lực phá hoại mười phần.

Tuy rằng tốc độ ánh sáng cũng nhanh hơn so với gió, nhưng ở trên mức độ phù hợp với quy tắc phong, còn không bằng quy tắc tốc độ và quy tắc lôi.

Sở Mộ đã thử vài lần, nhưng trước sau không có cách nào dung nhập quy tắc lôi vào Cuồng Phong Khoái Kiếm. Nếu miễn cướng dung nhập còn có thể phản phệ bản thân, vô cùng hung hiểm. Điều khiến cho hắn không thể không tạm thời buông tha.

Tu luyện xong, Sở Mộ đi tới cửa sổ của tinh hạm nhìn ra ngoài. Nhất thời thần sắc hắn biến đổi. Hắn nhìn thấy gì?

Không ngờ là một con thú lớn. Một con thú lớn có hình dáng bên ngoài giống như độc xà. Cái đầu hình tam giác, còn lớn hơn so với chiếc tinh hạm hắn đang dùng. Thân thể nó tròn vo, độ rộng có thể lớn hơn chiều dài của chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ này.

Nhìn ra được, con thú lớn có hình dáng bề ngoài là con độc xà kia có chiều dài phải hơn một nghìn thước. Nó ở trong tinh không, trườn qua, tốc độ cực nhanh. Toàn thân nó còn tản ra khí tức âm lãnh. Nó xuyên qua tinh không tiến tới gần tinh hạm. Điêu này khiến cho Sở Mộ và Vương Hoài Lâm toàn thân rét run.

Bất chợt, cái đầu tam giác của con cự thú độc xà quay lại. Đôi mắt hiện lên ánh sáng xanh lét của nó tập trung vào trên tinh hạm. Sở Mộ và Vương Hoài Lâm chỉ cảm thấy mình bị theo dõi, cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo lan tới toàn thân. Ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.

Hình như chướng mắt, thú lớn hình rắn quay đầu, đi về phía xa. Lúc Sở Mộ phục hồi lại tinh thần, sau lưng hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.

Quá kinh khủng. Con thú lớn hình rắn này chỉ vừa nhìn một cái, đã khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp tử vong.

- Đó là... Thú lớn tinh không...

Trống ngực Vương Hoài Lâm đập thình thịch, lo sợ vạn phần, giọng nói run rẩy.