Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 233: Chém giết liên tục (1)




- Sư huynh... Sư huynh không sao chứ...

Sáu người khác đều kinh hãi, vội vàng kêu lên.

- Đi.

Người này oán hận nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một hồi, sau đó nhìn về phía thanh đoản kiếm bên hông của Trịnh Tu Nhiên. Tiếp đó hắn oán hận nói, nhặt Ngụy Kiếm Khí lên, xoay người nhanh chóng rời đi. Sáu người khác nhìn nhau, lại nhìn đám người Sở Mộ. Sau đó, bọn họ có chút không cam lòng, nhưng vẫn rời đi thưo.

Phía xa, kiếm giả thập đoạn đỉnh phong ban đầu dự định để hai bên sống mái với nhau, tiếp đó nhặt một tiện nghi. Nhưng kết quả như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn lại không thể làm gì nữa, chỉ có thể oán hận rời đi.

- Sư đệ, thanh đoản kiếm giao cho sư đệ.

Trịnh Tu Nhiên rút thanh đoản kiếm ra, đưa cho Sở Mộ.

- Tiểu sư đệ, trong ba người chúng ta thực lực của sư đệ là mạnh nhất. Thanh đoản kiếm này đặt ở chỗ sư đệ, là bảo đảm nhất.

La Ngọc Phong cũng nói.

- Được.

Sở Mộ không có chối từ, tiếp nhận thanh đoản kiếm, cắm ở bên hông. Thật ra hắn có thể thu thanh đoản kiếm vào trong vòng tay không gian. Chỉ có điều, vòng tay không gian loại vật này, trừ bản thân mình ra, tốt nhất vẫn không nên để cho người khác biết được. Bởi vì liên quan tới thanh đoản kiếm, trên người Sở Mộ nhất thời xuất hiện một vòng ánh sáng màu đỏ tràn ngập quanh thân...

Ánh sáng màu đỏ sáng chói. Cho dù chỉ có phạm vi một thước, nhưng vẫn khiến cho Sở Mộ giống như biến thành bóng đèn công suất thấp. Đối với các kiếm giả mà nói, tương đối dễ thấy được.

Ba bóng người bay nhanh ở sơn cốc, di chuyển trong rừng. Bọn họ đã chạy ra khỏi rừng cây, đi tới một mảnh đất trống trải. Trên mặt đất này có vô số đá cuội. Tất cả lớn nhỏ phủ kín. Cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy một dòng suối trong veo chảy qua, mang theo vài phần bóng thu tiêu điều.

- Chúng ta đi tới đó rửa ráy một chút đi.

La Ngọc Phong nói. Trước đó, bọn họ xông qua rừng cây, chém giết không ít mãnh thú. Trên người bọn họ bị máu bắn lên một chút.

- Được.

Sở Mộ gật đầu.

Ba người liền nhanh chóng bay vút về phía dòng suối cách đó không xa.

Dòng suối sâu chừng nửa thước, rộng ba thước. Nước ở đây có chút lạnh lẽo. Hai người La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên để thanh Ngụy Kiếm Khí sangmột bên, ngồi xổm bên dòng suối, lấy nước suối rửa sạch vết máu trên cánh tay và trên cổ. Về phần Sở Mộ, hắn căn bản cũng không bị máu bắn đến trên người, cho nên không cần rửa sạch.

Đột nhiên, đồng tử của hắn hơi co lại. Chỉ thấy trong dòng suối trong veo đang chảy xuôi đến, xuất hiện thêm một màu đỏ thắm, đang dần dần lan rộng ra. La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên đồng thời cũng phát hiện ra. Nhất thời thần sắc bọn họ thoáng thay đổi, lui về phía sau hai bước. Tay bọn họ đã nắm chặt Ngụy Kiếm Khí, nhanh chóng nhìn qua nhìn lại xung quanh một vòng.

- Xem ra, bên kia có thương vong. Không biết là người hay là mãnh thú?

La Ngọc Phong nhỏ giọng nói.

Vừa nói dứt lời, vị trí trước tầm mắt chợt xuất hiện mấy bóng người. Những người đó đang nhanh chóng bay vọt về phía bên này. Tốc độ cực nhanh, mang theo từng tiếng xé gió.

- Có hồng quang!

Một tiếng quát lớn vang vọng trong không trung.

- Bọn họ có một thanh đoản kiếm!

Giọng nói này mang theo vài phần vui vẻ bất ngờ.

- Đuổi theo. Đừng để cho bọn họ chạy trốn.

Bất chợt, tốc độ của những người đó nhanh hơn. Hình như bọn họ không để ý tiêu hao của kiếm khí, bay vọt đến.

Vèo vèo vèo.

Bọn họ giống như những ngôi sao băng lao tới. Thoáng cái đã thấy bọn họ sắp tới gần.

- Sư đệ, chúng ta đi mau.

Sắc mặt La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên chợt biến đổi. Số lượng người tới không ít. Nhiều hơn cả bọn họ. Đồng thời khí tức chấn động truyền tới cũng tương đối cường đại, khiến hai người bọn họ cảm thấy kiêng kỵ.

- Không cần.

Sở Mộ nhẹ giọng trả lời. Hắn đã sớm nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của những người này. Trong đáy mắt có một tia sát khí lưu chuyển.

La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên nghe hắn nói vậy, liền ngẩn người ra. Bước chân đang giơ lên lại hạ xuống. Ánh mắt bọn họ trở nên kiên định, đứng ở hai bên trái phải của Sở Mộ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám người đang chạy như bay tới trước mặt. Lúc này bọn họ mới nhìn rõ người tới là ai.

- Hóa ra là ba người các ngươi. Các ngươi vận khí không tệ. Chỉ có điều, Sở Mộ ngoan ngoãn đem đoản kiếm lưu lại, giao ra Ngụy Kiếm Khí của các ngươi, quỳ xuống dập đầu ba tiếng vang dội, chúng ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Bằng không. Đừng trách lưỡi kiếm của chúng ta vô tình.

Người tới chính là đám người Tống Quang Đào và Tống Tân Dương. Người vừa nói chính là Tống Quang Đào.

Lúc này đây, trong Thanh Lan Viện có bốn người tiến vào cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường chính là Đại sư huynh Tống Quang Đào, Nhị sư huynh Lý Chí, Tam sư huynh Nghiêm Minh và Tứ sư huynh Vương Khuê. Bốn người bọn họ cùng Tống Tân Dương cùng với ba sư đệ đồng môn khác của Tống Tân Dương tạo thành một đội ngũ.

Cho dù là giữa sư huynh đệ đồng môn, cũng tồn tại sự cạnh tranh kịch liệt. Những kẻ tính tình hợp nhau tất nhiên sẽ tập trung lại thành đội. Những kẻ không hợp tính nhau sẽ tách ra, hình thành một loại cạnh tranh, để tránh miễn cưỡng tập hợp thành đội, vừa tìm được đoản kiếm gì đó, sẽ lại nổi lên xung đột.

- Bại tướng dưới kiếm cũng không sợ gió to mà khua môi múa mép.

Sở Mộ thản nhiên nói. Vừa nghe, Tống Quang Đào liền biến sắc. Trong đáy mắt hắn lập tức trở nên thâm trầm. Hắn vô cùng tức giận.

- Sở Mộ, không cần phải nói nhiều. Ngoan ngoãn giao thanh đoản kiếm ra đây.

Tống Tân Dương lạnh lùng nói, mười phần phấn khích.

Phía bên bọn họ, hắn và Tống Quang Đào đều tiến vào nửa bước Hóa Khí. Lại thêm bản thân hắn nửa bước Hóa Khí còn lợi hại hơn cả Tống Quang Đào. Ngoài ra, còn có ba người tu vi thập đoạn đỉnh phong cùng với ba người tu vi thập đoạn hậu kỳ. Luận về thực lực chỉnh thể, rõ ràng là ở trên đối phương.

Cho dù là Sở Mộ lợi hại đến mấy, cũng không thể nào là đối thủ của hai nửa bước Hóa Khí liên thủ lại.

Vừa nghĩ như vậy, hắn hoàn toàn không chút sợ nào. Trong đầu còn có suy nghĩ giết chết cả ba người Sở Mộ.

- Không sai. Ngoan ngoãn đem đoản kiếm giao ra, quỳ xuống dập đầu.

Tống Quang Đào âm trầm nói. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào ba người Sở Mộ, khí tức đè ép đến, phong quang ép người.

Trong nháy mắt, Sở Mộ đưa ra câu trả lời. Hắn rút kiếm nhanh như tia chớp.

Keng.

Một tiếng động vang lên, một tia sáng nhỏ màu vàng giống như kim châm cắt vào trong hư không, từ khoảng cách mười thước, lao về phía đám người Tống Tân Dương.

Một kiếm này... Quá nhanh... Quá hung dữ...

Tám người Tống Tân Dương Tống Quang Đào hoàn toàn không ngờ được, ở dưới tình huống có phần yếu thế như vậy, Sở Mộ sẽ hung hãn rút kiếm ra tay trước. Sắc mặt bọn họ đại biến. Tất cả đều thi triển thân pháp, bay nhanh về phía sau. Đồng thời kiếm khí cuộn trào mãnh liệt phóng ra, ngưng tụ ở trước người thành giáp.

Kim Phong Kiếm Thuật viên mãn, tu vi tăng lên tới thập đoạn hậu kỳ, Sở Mộ thi triển ra sát chiêu Kim Phong Liệt Không, rõ ràng đã không cần chuẩn bị gì. Vừa rút kiếm, hắn đã có thể thi triển.