Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2642: Đấu kiếm (Hạ)




Cổ Thần Kiếm Minh Cổ Thần kiếm lâu có tầng năm, trừ nơi này ra, phía sau còn có hậu viện rất lớn, nơi này là nơi các thành viên luận bàn kiếm pháp, đương nhiên hậu vêện này không chuẩn bị chút bảo hộ nào, bởi vậy luyện kiếm pháp không vận dụng lực lượng quá lớn, chỉ thuần túy tu luyện kiếm pháp.

Sở Mộ và Cung Như Sơn đấu kiếm, tin tức truyền đi rất nhanh, lúc này có không ít thành viên vây xem.

- Đệ nhất Thiên Thanh Bảng năm đó, đồn đãi tạo nghệ kiếm pháp của hắn vô song, không biết rốt cuộc cao bao nhiêu?

- Ta xem chắc không tệ, bằng không cũng không được gọi là kiếm pháp vô song.

- Ta thấy chưa hẳn, Thiên Thanh Bảng hạn chế tuổi, người chưa tới trăm tuổi có thể tham gia, hắn luyện kiếm pháp mới bao nhiêu năm, đương nhiên có lẽ tạo nghệ kiếm pháp không tệ nhưng chỉ là tương đối, chỉ có thể xưng hung với kiếm giả dưới trăm tuổi mà thôi.

Diêm Chính Khang nói ra, hắn thật không tin tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ cao thâm cỡ nào, cảm giác tạo nghệ kiếm pháp của mình còn trên cả Sở Mộ.

Diêm Chính Khang có suy nghĩ này cũng bình thường, dù sao tạo nghệ kiếm pháp của hắn vô cùng cao thâm, cũng là thế hệ vô địch trong tông môn, rất nhiều thế hệ trước còn không bằng hắn..

Đây không phải chuyện một sớm một chiều, mà là tích lũy lâu dài, cho nên Diêm Chính Khang mới có tự tin vào mình như vậy.

Trên thực tế, các thành viên Kiếm Minh đặt vào trong tông môn đều là thiên tài số một số hai, sau khi đi vào thế giới Thâm Lam, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có kỳ ngộ, càng cường đại hơn, kiếm pháp càng cao hơn sâu, cũng tin tưởng vào mình gấp trăm lần.

Chỉ có điều có ít người tự tin quá mức, có ít người tự tin còn rất lý trí.

Diêm Chính Khang tự tin quá mức.

Cung Như Sơn rút kiếm, cổ tay run lên, một đóa kiếm hoa đua nở, từ bốn phương tám hướng không có góc chết tấn công Sở Mộ, đây là kiếm pháp thuần túy, không chứa kiếm nguyên hay lực lượng khác.

Đấu kiếm, đấu chính là kiếm pháp cùng kỹ xảo.

Liệt Hoàng Linh Kiếm xuất hiện trong tay Sở Mộ, hắn đâm ra một kiếm thẳng tắp giống như cây thước xuyên qua bầu trời, dường như không có mở đầu và kết thúc, đây là kiếm thức Nhất Tuyến Thiên, uy lực của nó không thể so sánh với kiếm thức Nhất Tuyến Thiên nhưng hoàn toàn nắm giữ tinh túy trong đó, Sở Mộ chỉ chuyển hóa thành kiếm đơn giản để sử dụng mà thôi.

Trong mắt mọi người, Sở Mộ đâm ra một kiếm giống như biến thành pháp tướng xuyên thẳng không gian, không có khởi điểm cũng không có giới hạn, kéo dài vô tận, không chỗ không đến.

Kiếm hoa nở rộ bị kiếm của Sở Mộ nghiền nát, kiếm quang kéo vô tận đi tới trước mặt Cung Như Sơn, căn bản không thể tránh né, bức thẳng vào mi tâm, cuối cùng điểm nhẹ vào mi tâm Cung Như Sơn, hắn cảm thấy mi tâm sinh ra hàn ý.

- Ta... Ta thua...

Cung Như Sơn còn mờ mịt, hắn cũng đắng chát, hắn tự cho rằng kiếm đạo của mình coi như không tệ, không nghĩ tới còn không tiếp được một kiếm của đối phương, hắn cười, hắn chính thức cường đại không phải kỹ xảo kiếm pháp, mà là phương diện khác, cho nên thua thì thua.

- Có chút bổn sự.

Ánh mắt Diêm Chính Khang xuất hiện một tia kiêng kị nhưng miệng vẫn nói khác.

- Hảo kiếm pháp, ta cũng tới thử một lần.

Lại có người đi ra, không chờ Sở Mộ mở miệng trả lời, trực tiếp xuất kiếm về phía Sở Mộ, một kiếm này giống như ngọn núi cao hàng lâm, trấn áp đại địa, nó gây áp lực cường đại lên người Sở Mộ.

Đây là kiếm pháp dị tượng, từ điểm này nói rõ tạo nghệ kiếm pháp của người này cao hơn Cung Như Sơn.

Nhưng kiếm pháp như vậy trong mắt Sở Mộ chỉ có chút không tệ mà thôi, không có chiêu thức khác, cũng giống như lần trước, hắn đâm một ép thiên tượng xuống, kiems quang kéo vô cùng vô tận, vô thủy vô chung, phá núi toái nhạc.

- Lợi hại.

Người này còn rộng rãi hơn Cung Như Sơn rất nhiều, bị Sở Mộ đánh bại cũng không uể oải, hắn cười nói.

- Còn ai đấu kiếm không?

Nếu đã rút kiếm, cũng đánh bại hai người, Sở Mộ dứt khoát nhìn quanh một vòng.

- Kiếm pháp không tệ, vậy hãy để cho ta tiếp ngươi.

Lại có người cười nói đi tới.

- Sở huynh không thẹn với danh xưng kiếm pháp vô song, quả nhiên cao thâm mạt trắc.

Trong Cổ Thần Kiếm Minh, người đấu kiếm với Sở Mộ nhiều tới mười mấy người, nhưng nhiều nhất chỉ giao thủ với Sở Mộ ba kiếm là thua không nghi ngờ.

Có thể nói kiếm pháp vô song.

Đương nhiên cũng có người không phục, bọn họ cũng không ra tay đấu kiếm với Sở Mộ, sợ bị đánh bại nhưng không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Ở lại trong Cổ Thần Kiếm Minh, trừ trao đổi với bọn họ ra, còn lại đều là tự mình tu luyện, lúc này đã qua mười ngày.

- Minh chủ trở lại, mang tin tức tốt tới, các vị tới nghe.

Phó minh chủ Hình Lương truyền âm với mọi người.

Không bao lâu, tất cả mọi người đi vào lầu hai và ngồi xuống.

- Sở Mộ, đây là vị trí của ta.

Sở Mộ vừa ngồi xuống, sau lưng đã có giọng nói vang lên.

Nhìn lại, là Diêm Chính Khang, hắn đang híp mắt, ánh mắt mang theo hàn quang nhìn hắn.

Sở Mộ không nói gì, thần sắc cũng không có chút biến hóa, đứng dậy, hắn nhường chỗ cho Diêm Chính Khang và đến nơi khác ngồi xuống.

- Chỗ ngồi nơi này luận thực lực, thực lực bao nhiêu sẽ ngồi ở đâu.

Diêm Chính Khang hừ lạnh một tiếng lườm Sở Mộ và ngồi xuống.

Mọi người đều nhìn vào trong mắt, cũng không nói thêm cái gì.

- Sở Mộ, không nên để ý, đây là minh chủ định ra quy củ.

Hình Lương làm người tốt nên giải thích.

- Không quy củ không thành vuông tròn, tuy chúng ta Cổ Thần Kiếm Minh chúng ta chỉ là thế lực mới thành lập nhưng không phải tổ chức nhàn tản, ghế trên hội nghị sẽ luận thực lực, thực lực càng cao chỗ ngồi càng gần trước, đó là ghế của minh chủ.

Nói xong, Hình Lương chỉ vào ghế trống.

Hình Lương đang giải thích, Diêm Chính Khang lại nhìn Sở Mộ, dường như trong mắt mang theo khinh thường, dường như cho rằng kiếm pháp của Sở Mộ cũng chẳng có gì, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả chỉ là bai trí.

Ba người Cổ Loạn Không nhìn Diêm Chính Khang nhưng không lên tiếng, tranh giành miệng lưỡi cũng chẳng được gì, bọn họ không làm.

Tăng thêm bốn người Sở Mộ, nơi này có ba mươi tám người, vị trí đầu tiên còn trống, nơi đó thuộc về minh chủ.

Qua một phút sau minh chủ không xuất hiện.

Lại qua một phút sau mới có tiếng cười ha ha vang lên.

- Chư vị, thật có lỗi, đợi lâu.

Nương theo tiếng cười ha ha, lúc này tiếng nói vang lên, lại không thấy người tới, trên ghế trống xuất hiện thân ảnh. Thân ảnh này do nước ngưng tụ thành.

- Nghe nói Cổ Thần Kiếm Minh chúng ta có bốn thành viên mới, hoan nghênh hoan nghênh.