Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2863: Lần nữa ra tay (Hạ)




- Thật sự xuất hiện.

- Tốc Linh Nguyên Đan a, cho dù đối với cường giả Thánh cấp Bát Tinh cũng hữu dụng.

- Dù sao ta là không cách nào đấu giá được.

Hai mắt của Sở Mộ sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Hồ Lô.

Tốc Linh Nguyên Đan, tăng tốc độ tu luyện gấp 10 lần, đối với hắn, hoàn toàn chính xác rất hữu dụng.

- Giá quy định năm mươi viên Bạch Ngân chi tâm, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một viên Bạch Ngân chi tâm, cạnh tranh bắt đầu.

Thoại âm của Lâm Vi Nhân rơi xuống, nhưng mọi người trầm mặc, không có ai lập tức ra giá.

Bởi vì Tốc Linh Nguyên Đan đối với Thánh cấp Bát Tinh cũng hữu hiệu, như vậy tin tưởng sẽ có rất nhiều người động tâm, không muốn bỏ qua, đã như vầy liền ý nghĩa, người trong lầu một cơ hồ không có cơ hội.

Dưới tình huống biết rõ mình không có cơ hội, tâm tư liền phai nhạt.

Hơn mười tức đi qua, vẫn không có người nào ra giá, Lâm Vi Nhân có chút sốt ruột.

Nếu không ai ra giá, rất có thể sẽ lưu phách a.

- 60 viên Bạch Ngân chi tâm.

Lúc này, có người ra giá, Lâm Vi Nhân nghe ra, là người đấu giá được Thôn Long Ngọc Bội.

Đúng vậy, Sở Mộ ra giá, bởi vì hắn rất cần Tốc Linh Nguyên Đan.

Thoáng cái tăng mười viên Bạch Ngân chi tâm, xa xa còn không có đạt tới hạn mức cao nhất của Tốc Linh Nguyên Đan, hắn làm như vậy, coi như là tung gạch nhử ngọc.

- Bảy mươi viên Bạch Ngân chi tâm.

Thanh âm của Lâm Tử Kỳ vang lên.

- Tám mươi viên.

- Tám mươi lăm viên.

- Chín mươi viên.

Rất nhanh, giá cạnh tranh liền bay lên đến 100 viên.

Trên cơ bản, đều là người ở lầu hai cùng lầu ba ra giá, lầu một trầm mặc, người lầu bốn ít nhất đều là cường giả Thánh cấp Cửu Tinh, không cần Tốc Linh Nguyên Đan.

Giá cả của Tốc Linh Nguyên Đan liên tiếp kéo lên.

- 120 viên.

Cái giá tiền này, rõ ràng đã vượt qua Thôn Long Ngọc Bội.

Đương nhiên, tuy cả hai có thể trợ giúp tu luyện, gia tốc tu luyện, nhưng cũng có chỗ bất đồng.

Thôn Long Ngọc Bội là thuộc về vĩnh cửu, mà Tốc Linh Nguyên Đan thì có hạn, như thế nói đến, hẳn là giá trị của Thôn Long Ngọc Bội cao hơn mới đúng, nhưng mà, Thôn Long Ngọc Bội chỉ thích hợp dưới Thánh cấp cấp cao, đối với Thánh cấp Thất Tinh chỉ có chút trợ giúp, nhưng Tốc Linh Nguyên Đan là ngay cả Thánh cấp Bát Tinh cũng có hiệu quả rõ ràng.

Cấp độ chênh lệch rõ ràng, sáng tạo ra hai giá trị bất đồng.

- 130 viên.

Lâm Tử Kỳ lần nữa ra giá.

Chỉ là, tên tuổi nhi tử của Tà Long điện đệ nhị điện chủ, lúc này không có tác dụng gì.

- 135 viên.

Một Thánh cấp Bát Tinh ra giá.

Sau khi Sở Mộ tung gạch nhử ngọc, liền không ra giá nữa, bởi vì hắn biết rõ, người muốn ra giá không ít, còn chưa kết thúc.

- 140 viên.

- 150 viên.

- 200 viên, xin chư vị bán Tàn Nguyệt ta một cái mặt mũi.

Một giọng nói âm nhu, như nguyệt quang rơi vãi, truyền khắp toàn trường.

- Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cũng ra giá.

- Tàn Nguyệt, Tốc Linh Nguyên Đan ngươi cần, ta cũng cần, dựa vào cái gì cho ngươi mặt mũi, 210 viên.

Một thanh âm vang lên.

- Vậy thì bằng giá cả a, 220 viên.

Thanh âm âm nhu của Tàn Nguyệt Kiếm Thánh, tựa hồ mang theo một vòng hàn ý, làm cho nhiệt độ bốn phía hạ thấp một phần.

Giá cả đã đến trên 200 viên, để cho một bộ phận người do dự.

200 viên Bạch Ngân chi tâm không thấp a, cho dù là người ở lầu hai, tuy cầm ra được, nhưng cũng là một số tài phú rất lớn.

Huống chi, lần đấu giá này được xưng có bách bảo, khoảng chừng 100 kiện bảo vật, hôm nay mới có 35 kiện mà thôi.

- 230 viên.

- 240 viên.

- 250 viên.

Giá cả càng ngày càng cao, ngay cả người lầu ba cũng do dự.

- Tàn Nguyệt, ta ra 270 viên, đây là giá cả cuối cùng của ta.

Thanh âm kia nói, đến đằng sau, cơ bản chỉ có hai người bọn họ đấu giá.

- Hai trăm tám mươi viên.

Tàn Nguyệt Kiếm Thánh không chút do dự ra giá.

Cái giá tiền này, đã vượt qua vật phẩm đấu giá trước không ít.

- Hai trăm tám mươi viên Bạch Ngân chi tâm lần một, còn có giá cao hơn hay không.

Lâm Vi Nhân nói.

- Hai trăm tám mươi lăm viên.

Sở Mộ ra giá.

Trong một gian sương phòng, Tàn Nguyệt Kiếm Thánh nhăn mày lại.

- Hai trăm chín mươi viên.

Hắn ra giá lần nữa.

- 300 viên.

Sở Mộ trực tiếp tăng mười viên.

300 viên Bạch Ngân chi tâm, cái này tương đương mỗi một hạt Tốc Linh Nguyên Đan, là hai mươi mấy viên Bạch Ngân chi tâm, rất cao.

Thanh âm của Tàn Nguyệt Kiếm Thánh không vang lên nữa.

- 300 viên Bạch Ngân chi tâm lần một...

- 300 viên Bạch Ngân chi tâm lần hai, còn có người ra giá hay không?

- 300 viên Bạch Ngân chi tâm lần thứ ba, thành giao.

Giải quyết dứt khoát.

Rất nhanh, có người mang Tốc Linh Nguyên Đan đưa đến trong sương phòng của Sở Mộ.

- Các hạ, Tốc Linh Nguyên Đan và Thôn Long Ngọc Bội không có xung đột.

Người đưa tới cầm 300 viên Bạch Ngân chi tâm rời đi, chỉ để lại một câu, làm cho Sở Mộ có chút kích động lên.

Không có xung đột, cái này ý nghĩa, có thể cùng nhau sử dụng.

Sở Mộ âm thầm kích động, đồng thời người trong lầu một lại kinh ngạc không thôi.

Nếu như nhớ không lầm, đến bây giờ Sở Mộ đã chi tiêu hơn bốn trăm viên Bạch Ngân chi tâm rồi, tài phú như vậy, là rất nhiều Thánh cấp cấp cao dùng mấy trăm năm cũng không thể tích lũy được.

Mà bọn hắn biết rõ, Sở Mộ chẳng qua là một Thánh cấp Ngũ Tinh sơ giai mà thôi, ít nhất tu vi là như thế.

Với tư cách thiên tài, chẳng lẽ ngay cả tài phú cũng không cách nào theo như lẽ thường đến xem sao?

Không có nghỉ ngơi, kiện bảo vật tiếp theo cũng rất nhanh được đưa lên.

Đây là một bộ áo giáp, có lực phòng ngự kinh người.

Lần này đấu giá hội, được xưng Bách Bảo, ý là có 100 kiện bảo vật đấu giá.

Hiện tại tiến hành vẫn chưa tới một nửa, nhưng mà bảo vật có thể gia tốc tu vi rất ít, nên có thể khiến cho Sở Mộ hứng thú, tự nhiên cũng rất ít.

Ở trong sương phòng, hắn bảo Lâm Bích Nhược chú ý vật phẩm đấu giá, nếu có bảo vật tăng lên tu vi lại thông báo hắn, Sở Mộ thì tĩnh hạ tâm lai, cẩn thận cảm thụ.

Hắn muốn nếm thử một chút, dưới tình huống đeo Thôn Long Ngọc Bội, mình chủ động tu luyện, phải chăng có thể gia điệp với Thôn Long Ngọc Bội không, nếu như có thể mà nói, vậy thì ý nghĩa, tốc độ tu luyện của hắn có thể tiến thêm một bước.

Thiên Địa Nguyên Khí bắt đầu ở dưới ý thức chủ động của Sở Mộ, bị hấp dẫn đến.

Ở trong sương phòng, chân mày của Sở Mộ hơi nhíu lại.