Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3047: Nhất đạo tử




Một điểm tinh mang giống như từ thiên ngoại tới, hiện ra trước mặt mười người bọn hắn, tràn ngập hai mắt bọn hắn, giống như hóa thành một thế giới bao la bát ngát mênh mông, ngay cả tâm thần cũng bị chấn nhiếp, tư duy dường như muốn cứng lại vậy.

Mười cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong của Hoàng đình đứng trong hư không, vẫn không nhúc nhích, hai mắt trợn ngược lên, mất đi thần quang mà trở nên ngây ngốc. Bầu không khí trầm lắng bao trùm, một thân sinh cơ trên thân mười người cũng nhanh chóng trôi qua.

Kiếm chỉ khẽ điểm một cái, không ngờ Sở Mộ lại đánh chết toàn bộ mười người, xóa đi ý thức của bọn hắn. Sở Mộ lại vươn tay một cái, bắt ra mười đạo nguyên thần, thu vào trong giới chỉ không gian. Ngay cả giới chỉ không gian của mười người này cũng trở thành bảo vật của Sở Mộ.

Ngay sau đó bàn tay của Sở Mộ nhẹ nhàng vỗ vào hư không một cái, nhìn như đơn giản, kỳ thực trong nháy mắt bàn tay không biết đã chấn động bao nhiêu lần. Hư không lại không có một chút chấn động nào. Chỉ là, thân thể của mười cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong Hoàng đình lại lập tức nghiền nát, hóa thành bột phấn rơi xuống Lạc Thủy hồ, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

- Một chưởng này quả thực là biện pháp hủy thi diệt tích rất tốt.

Sở Mộ âm thầm cười nói.

Một chưởng này thể hiện ra độ khống chế thân thể rất cao của hắn, nếu là trước đây, tuy rằng có thể làm được, nhưng mà có chút gian nan. Nhưng mà Thánh thể trải qua sáu trăm cân Thần thủy chân dịch tẩy luyện, Thánh thể trở nên nhẹ nhàng thông suốt, rất dễ dàng làm được điểm này.

- Ta vừa mới trở về đã bị người ta biết rõ, rốt cuộc là ai suy tính?

- Hoàng đình sao?

Tuy rằng bị mười Thánh cấp của Hoàng đình truy sát, nhưng mà Sở Mộ cảm thấy Thôi toán chi đạo không có dễ dàng như vậy, thực sự là bản thân Hoàng đình suy tính ra hay là do người khác? Thế lực khác nhúng tay?

Thiên tộc.

Trong nháy mắt trong đầu Sở Mộ hiện lên hai chữ này.

Có lẽ là Thiên tộc.

- Thiên tộc, nếu như là Thiên tộc, có lẽ không chỉ có một mình Hoàng đình đang tìm ta.

Sở Mộ thầm nghĩ, ngay sau đó hắn liền cảm giác được một loại nguy cơ như có như không, dường như đang lặng lẽ tới gần mình.

- Đã như vậy thì tới đây, tới một ta giết một, đến hai ta giết hai.

Trong lúc nhất thời, sát ý phóng thẳng lên trời, phong vân bắt đầu khởi động.

Nội liễm, hóa thành một đạo lưu quang, Sở Mộ bay ra khỏi khu vực Lạc Thủy hồ.

...

- Người áo xanh đâu? Gọi hắn ra, ta muốn báo thù chặt tay năm đó.

Một trung niên mặc trường bào trắng đen giao nhau đang đứng trên hư không, dối diện với Sở Mộ. Người này đứng cách Sở Mộ mấy ngàn thước, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nói với Sở Mộ.

Hắn chính là Tuyệt Thế cường giả của Hắc Bạch viên cung năm đó chặn đường Sở Mộ, lại bị Thanh Diệp chặt đứt một tay. Một thân khí tức của hắn tràn ngập, trong mắt Sở Mộ mơ hồ nhìn thấy quang mang màu trắng và màu đen đan vào nhau, trải rộng bốn phía, phong toa một phương thiên địa, ngăn cản đường rời đi của Sở Mộ.

Đây là một loại lực lượng cùng loại với lĩnh vực.

Sở Mộ cũng không thèm để ý, hắn cẩn thận đánh giá đối phương. Người này năm đó chặn đường đuổi giết, Sở Mộ cũng nhớ rõ trong lòng, một ngày kia khi có được thực lực nhất định Sở Mộ sẽ đi trả thù.

Trước kia khi nghe ngóng tin tức từ Thính Phong lâu, trong Hắc Bạch Viên cung có hai Tuyệt Thế cường giả, một nhất luyện, một nhị luyện. Người này chính là Tuyệt Thế cường giả nhất luyện kia.

- Cánh tay lại dài ra rồi sao?

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

Sở Mộ nói một câu làm cho khuôn mặt đối phương co rúm lại, vẻ mặt biến thành màu đen. Trong mắt bắn ra hung quang, sát cơ vờn quanh, dường như muốn xuyên thủng tâm thầns m.

Hắn cũng không phải là tu luyện giả đi theo đường Thánh thể chi đạo. Đẳng cấp Thánh thể còn chưa đạt tới Thất cấp, bởi vậy không có cách nào làm được chuyện đứt tay lại có thể mọc ra. Nhưng mà dưới tình huống thiếum ột cánh tay, đối với bản thân rất là bất lợi, ảnh hưởng tới phát huy thực lực. Cho nên sau khi trở về Hắc Bạch viên cung, hắn không thể không vận dụng bảo vật khiến cho cánh tay cụt mọc lại, trước sau tổng cộng tốn nhiều năm của hắn, còn phải chịu đựng đau đớn không nhỏ. Ký ức này vẫn còn mới mẻ, đối với Thanh diệp đã từng chặt đứt tay mình, hận ý của hắn rất là sâu.

- Xem ra ngươi không có ý định để cho người áo xanh ra, hoặc là hắn chỉ có thể xuất hiện một lần.

Tuyệt Thế cường giả nhất luyện của Hắc Bạch viên cung cười lạnh không thôi. Hắn có cảm giác mình đã đoán đúng sự thực. Khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ. Dường như muốn nhìn thấy bộ dáng thất kinh khi bị người ta nhìn thấu bí mật của Sở Mộ.

Chỉ là vẻ mặt của Sở Mộ không biến hóa một chút nào.

- Đún vậy, người áo xanh là át chủ bài của ta, chỉ có thể dùng một lần.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

- Ta vốn định qua một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ đi tìm ngươi, nhưng mà không ngờ ngươi lại tự mình đưa tới cửa. Là Hoàng đình nói cho ngươi biết hay là người Thiên tộc nói cho ngươi biết?

Tuy rằng Hắc Bạch viên cung cường đại, nhưng mà không có cách nào so sánh với Hoàng đình, lại càng không thể nào so được với Thiên tộc. Sở Mộ không tin bọn chúng có thể suy tính được hành tung của mình. Như vậy chỉ có khả năng là nhận được tin tức từ nơi khác.

- Đúng thì sao mà không thì sao? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.

Hừ lạnh một tiếng, Tuyệt Thế cường giả nhất luyện này trực tiếp điểm ra một ngón tay. Quang mang màu đen giống như cực quang xuyên thủng hư không, bắn về phía Sở Mộ.

Trong mắt Nhất Đạo Tử mà nói, một ngón tay này coi như có một trăm Sở Mộ cũng không thể nào ngăn cản được.

- Xuất ra thực lực của ngươi đi.

Sở Mộ nói xong, Ngân Quang linh kiếm ở trong tay, bổ ra một kiếm, kiếm quang màu bạc sáng chói xé rách không trung, bắn thẳng tới chỗ Nhất Đạo Tử.

Sau khi đánh ra kiếm quang màu bạc, Sở Mộ theo sát kiếm quang, nhân kiếm hợp nhất, bắn thẳng tới chỗ Nhất Đạo Tử. Vĩnh Hằng linh kiếm xuất hiện trong tay trái, song kiếm xuất, lập tức triển khai công kích cuồng bạo.

Về phần đao lưu quang màu đen kia tự nhiên đã bị Sở Mộ tránh đi.

- Cái gì? Tại sao ngươi lại có thực lực như vậy?

Toàn thân Nhất Đạo Tử run lên, như bị sét đánh, vô cùng khiếp sợ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, không có cách nào bình phục được.