Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3230: Thế giới chi linh (3)




Thế giới chi linh.

Hoàng Đình vì mười tám khỏa Thâm Lam thần châu mà cố gắng mấy ngàn năm, nhưng cũng chỉ có đạt được ba khỏa Thâm Lam thần châu mà thôi. Vốn hắn cũng không biết rõ phải bao lâu mới có thể tụ tập đủ mười tám khỏa Thâm Lam thần châu. Không ngờ tới thần châu lại có dị động, đi tới Thâm Lam thập bát ngục này.

Có thể khẳng định Thế giới chi linh ở trong Thâm lam thập bát ngục, chỉ cần tìm được Thế giới chi linh là có thể được Thế giới chi linh tán thành, do đó trở thành Thế giới chi tử, lại trở thành thế giới chi chủ.

Ngẫm lại mà xem, Thâm Lam thế giới to lớn như vậy, một khi trở thành chủ nhân của thế giới này sẽ trực tiếp có lực lượng cường đại vượt qua Thánh Hoàng, chấp chưởng một phương thế giới, khống chế sinh tử của vô số sinh linh, cao cao tại thượng, chí cường vô song. Chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng khiến cho con người ta kích động vạn phần.

Cố gắng tu luyện là vì cái gì chứ?

Chẳng phải vì sống lâu hơn sao?

Có lẽ là đúng, nhưng mà khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, thọ nguyên đã không phải là truy cầu chính yếu nữa. Mà địa vị cao hơn, lực lượng càng cường đại hơn, áp đảo tất cả, đó mới là truy cầu thực sự.

Chỉ là lúc này đại đạo suy yếu, Thánh Hoàng không xuất, tu luyện tới Thánh Tôn đã là cực hạn, coi như có thiên tư trở thành Thánh Hoàn gcũng không có hoàn cảnh trở thành Thánh Hoàng.

Có lẽ nếu như đại đạo tiếp tục suy yếu, ngay cả Thánh Tôn cũng khó có thể tu luyện tới.

Tu vi càng cường đại, cảnh giới càng thâm sâu càng có thể cảm nhận được. Nhất là những cường giả bán bộ Hoàng cảnh càng hiểu rõ, lực lượng của bọn hắn bắt đầu bị ảnh hưởng một chút.

Cho nên tìm được Thế giới chi linh, được Thế giới chi linh tán thành là một đường ra.

Mặc dù nói, tìm được Thế giới chi linh cũng không nhất định được Thế giới chi linh tán thành, nhưng mà tìm được tới bước này, chung quy cũng có thể chiếm được tiên cơ.

Trong lòng Thánh Vương vốn có vô số hi vọng, cũng bởi vì tới nơi này mà dần dần trở thành thất vọng, phiền não không thôi.

Giờ phút này một ít Thánh Tôn các tộc đang ở thập bát ngục, đạp vào Kiếm lang, không ngừng chiến đấu, giết chóc. Thực lực của bọn hắn cường đại, nhưng mà lại không có năng lực khôi phục lực lượng và thương thế nhanh chóng như Sở Mộ, bởi vậy hiệu suất giết chóc vẫn còn kém hơn Sở Mộ rất nhiều.

..

- Rốt cuộc là ta còn sống hay là đã chết?

Một câu hỏi hiện lên, không ngừng xuất hiện, khiến cho Sở Mộ không rõ ràng cho lắm.

Nếu như nói còn sống, vậy vì sao bản thân mình không nghe được cái gì, cũng không nhìn thấy gì, không sờ thấy gì? Chỉ có bóng tối và hư không mà thôi. Nếu như nói là chết, vậy sao mình còn có thể suy nghĩ được?

Còn sống hay đã chết, nghi hoặc này bồi hồi trong lòng Sở Mộ.

Trạng thái của Sở Mộ lúc này hết sức kỳ lạ, chính bản thân hắn cũng không rõ ràng cho lắm.

Song kiếm suýt chút nữa chém giết một đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh tôn, mà trái tim hắn cũng bị một kiếm của Đại Thánh tôn này xuyên qua. Thương thế như vậy vốn sẽ không trí mạng, nhưng mà uy lực một kiếm kia rất là đáng sợ, đánh nát bổn nguyên Mộc Chi tương, nghiền nát trái tim, hơn nữa lại lan tràn toàn thân. lực lượng của Khô Thương bí pháp miễn cưỡng lắm mới chống cự được loại lực lượng này.

Kết quả lại khiến cho Sở Mộ có chút dở khóc dở cười, bởi vì không phải hắn bị một kiếm kia trực tiếp chém giết chết, mà là Khô Thương bí pháp muốn chống cự loại lực lượng này, lại còn muốn khôi phục tiêu hao của bản thân, khiến cho thọ nguyên tiêu hao càng nhiềuh ơn. Cuối cùng tuy rằng khiến cho thân thể bị thương khỏi hẳn, nhưng mà thọ nguyên lại tiêu hao không còn cho nên tử vong.

Phương thức chết như vậy khiến cho Sở Mộ không biết nên nói gì cho phải.

Phương thức tử vong hắn không nguyệ ný nhất chính là thọ nguyên hao hết, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không tránh được chuyện này.

Loại trạng thái hiện tại rốt cuộc còn sống hay đã chết, bản thân Sở Mộ cũng không rõ ràng cho lắm.

Nghe không được, nhìn không thấy, sờ không tới, không có cảm giác gì. Tất cả chỉ là một phiến bóng tối, không biết thân đang ở nơi nào, không biết qua đi bao lâu, cô độc tịch mịch, giống như tồn tại vĩnh hằng vậy.

Giống như lục bình không rễ, trôi nổi trong bóng tối vô tận.

Sở Mộ không ngừng suy nghĩ, mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho bóng tối xâm nhập nhưng vẫn không cảm thấy không kiên nhẫn một chút nào. Hắn hoàn toàn ở trong trạng thái tỉnh táo tuyệt đối. Loại tỉnh táo này giúp Sở Mộ có thể phân biệt ra, đây tuyệt đối không phải là tỉnh táo vón có, càng giống như là cảm giác tỉnh táo khi mất đi thất tình lục dục vậy.

Tình huống như vậy Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, hắn không nghĩ ra, nghĩ mãi mà không rõ cho nên dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa.

Bất tri bất giác... Sở Mộ nhớ lại..

Nhớ lại kinh nghiệm từ lúc còn nhỏ trên địa cầu, thứ lần thứ nhất cầm kiếm, lần thứ nhất vung kiếm, lần thứ nhất luyện kiếm, đạp vào con đường kiếm thuật sư, trở thành đại sư kiếm thuật, trọng linh tại Cổ Kiếm đại lục.

Trên Cổ Kiếm đại lục, trở thành đệ tử Thanh Phong Kiếm phái, tu vi Kiếm Khí cảnh, dùng khởi đầu không mấy cao cường đại từng bước một, gặp từng đối thủ một. Những thiên tài đều bại dưới kiếm của hắn, trở thành đá kê chân, khiến cho hắn từng bước một leo lên đỉnh cao.

Thiên tài môn phái, thiên tài cấp bậc Vương triều, thiên tài cấp Vực, thiên tài cấp Đại lục, từng bước một đi lên, tính mạng không dứt, chiến đấu không ngớt.

Từ Cổ Kiếm đại lục tiến vào thế giới Thái cổ, lại từ thế giới Thái cổ tiến vào Cổ Thần giới, rồi sau đó lại tiến vào trong Thâm Lam thế giới.

Tiến vào từng thế giới một, thế giới sau cường đại hơn thế giới trước. Mãi cho tới không lâu trước đó có được thực lực Đại Thánh tôn đỉnh phong, là cường giả đứng trên đỉnh Thâm Lam thế giới.

Phụ mẫu, song thân, đại ca, Tiêu Thiên Phong sư huynh...

Từng khuôn mặt cũ, quen thuộc đã nhiều năm không gặp hiện lên trong đầu hắn, hiện lên rõ mồn một.

Tất cả mọi thứ khiến cho Sở Mộ có cảm giác như một lần nữa sống lại vậy.

Những kinh nghiệm kia là một lần mơ hay sao?

Sở Mộ không phân rõ đâu là chân thật, đâu là hư ảo.

Không ngừng du đãng, không biết đâu là tận cùng. Bỗng nhiên trước mặt Sở Mộ có chút ánh sáng hiện lên.

Ánh sáng kia giống như là hải đăng trên biển rộng mênh mông trong đêm tối vậy, chỉ dẫn người mê muội mất phương hướng tiến lên, vô ý thức, Sở Mộ lập tức bay về phía ánh sáng kia.