Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3880: Thiên Thần hàng lâm (Hạ)




Thái Mục Đa La Tư là người Thiên Hà tộc, đến từ một trong thập đại Vương bộ Cự Nhận bộ tộc, thực lực cực kỳ cường hoành, theo như chính hắn nói, là xếp thứ tám mươi tám trên Thiên Hà Bạch Ngân bảng.

Xếp thứ tám mươi tám trên Thiên Hà Bạch Ngân bảng, lại xuất từ một trong thập đại Vương bộ, bất luận thân phận địa vị đều cực cao, chứng kiến Tuyết Ngân Linh liền giật nảy mình, tự nguyện đi theo ở bên người nàng, kiệt lực hỗ trợ.

Chưa quen cuộc sống nơi đây, Tuyết Ngân Linh lại muốn tìm Sở Mộ, liền thỉnh cầu Thái Mục Đa La Tư hỗ trợ, tuy Thái Mục Đa La Tư cảm giác khó chịu, nhưng vì muốn ở trong suy nghĩ của Tuyết Ngân Linh lưu một ấn tượng tốt, cũng hoàn toàn chính xác phát ra tin tức để cho người lưu ý Sở Mộ, cũng phát hiện tung tích của Sở Mộ, muốn mang theo Tuyết Ngân Linh đi Thiên Hà.

Không nghĩ tới tao ngộ đến Hà giới Cự Thú vây quanh, lâm vào khổ chiến.

Mỗi một Hà giới Cự Thú thực lực đều cực kỳ đáng sợ, đủ để so sánh với cường giả trên Thiên Hà Bạch Ngân bảng, mặc dù Thái Mục Đa La Tư thực lực cường hoành, đủ để xếp vào Top 100 trên Thiên Hà Bạch Ngân bảng, cũng khó có thể giết chết trên trăm Hà giới Cự Thú, đương nhiên, có lẽ hắn cũng không có đem hết toàn lực.

Mỗi một kiếm, Tuyết Ngân Linh đều vận dụng toàn lực mới có thể đánh chết hai Hà giới Cự Thú, toàn lực thi triển, bản thân tiêu hao rất lớn, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Thái Mục Đa La Tư một bên phòng ngự, ngẫu nhiên mới sẽ công kích, một bên cẩn thận quan sát động tĩnh của Tuyết Ngân Linh, cảm thấy lực lượng của Tuyết Ngân Linh không ngừng tiêu hao, thầm nghĩ cơ hội xuất thủ đã đến.

Bỗng nhiên, Tuyết Ngân Linh dừng lại kiếm trong tay, thân kiếm khẽ run lên, một cỗ lực lượng băng hàn đến mức tận cùng diễn sinh ra, bao trùm thân kiếm, tràn ngập bát phương.

- Băng Hàn chi lực!

Sắc mặt của Thái Mục Đa La Tư đại biến, chỉ cảm thấy toàn thân run lên, hàn ý xâm nhập tới phảng phất như muốn đông hắn lại.

- Chẳng lẽ nàng là người Minh Hà tộc?

Một cái nghi vấn toát ra ở trong đầu Thái Mục Đa La Tư, chợt lắc đầu bài trừ, tướng mạo của Tuyết Ngân Linh... từng cái phương diện đều khác xa Minh Hà tộc, khí tức trên thân cũng không phải khí tức của Minh Hà tộc, hoàn toàn có thể khẳng định, nàng là một người dị tộc.

- Một người dị tộc nhưng có thể lĩnh ngộ lực lượng Minh Hà, xem bộ dáng là có cơ duyên, hơn nữa ngộ tính kinh người.

Thái Mục Đa La Tư thầm nghĩ:

- Bất quá, vẫn chỉ là Băng Hàn chi lực tầng một.

Thiên Hà có lực lượng Thiên Hà, Minh Hà cũng có lực lượng Minh Hà, Băng Hàn chi lực là một trong các lực lượng Minh Hà, băng hàn cực hạn.

Lúc Tuyết Ngân Linh bị thời không thông đạo đưa đến biên giới Hà giới, trên đường tìm kiếm Sở Mộ gặp được một ít cơ duyên, bản thân lại là Tuyết tộc Thánh Nữ, cùng lực lượng băng hàn cực kỳ phù hợp, liền lĩnh ngộ ra Băng Hàn chi lực, đạt tới tầng một.

Dưới Băng Hàn chi lực tầng một, Tuyết Ngân Linh chém ra một kiếm, Đại Hư Vô Kiếm.

Những nơi kiếm quang đi qua, hư không trực tiếp bị đống kết, lập tức, ba Hà giới Cự Thú bị chém giết, một phân thành hai, con Hà giới Cự Thú thứ tư hóa thành băng điêu.

Liên tục thi triển ba kiếm Băng Hàn chi lực, lực lượng của Tuyết Ngân Linh còn thừa không có mấy.

- Cơ hội tới.

Khí thế của Thái Mục Đa La Tư đại chấn, song tay nắm chặc đại kích màu bạc, hào quang tách ra, phảng phất như một vòng Liệt Nhật, đang muốn oanh kích ra.

Bỗng nhiên, một mũi nhọn không cách nào hình dung, kinh tuyệt thế gian, từ đằng xa chém giết tới, ngay lập tức giết qua, một đầu lại một đầu Hà giới Cự Thú ở dưới mũi nhọn kia, như cắt đậu hủ giết chết, không hề có lực chống cự.

- Đó là cái gì?

Thái Mục Đa La Tư khiếp sợ không thôi, đình chỉ động tác trong tay.

Ánh mắt của Tuyết Ngân Linh lóe lên, nhìn về phía mũi nhọn kia, trên mặt tinh xảo trầm lạnh tràn ngập ra vui vẻ, đó là vui vẻ phát ra từ nội tâm, để cho Thái Mục Đa La Tư ngơ ngẩn, sau đó tràn ngập lửa giận, từ khi chứng kiến Tuyết Ngân Linh đến nay, hắn còn chưa từng thấy qua đối phương cười, vì sao bây giờ nở nụ cười.

Kiếm quang tan hết, hơn mười Hà giới Cự Thú bị chém giết, tạo ra một lối đi, một đạo thân ảnh tùy theo bước đến, chấn nhiếp Hà giới Cự Thú ở hai bên, làm cho chúng không dám nhúc nhích, uyển như thiên thần hàng lâm, tràn đầy uy thế không cách nào hình dung, Thiên Địa duy nhất.

- Sở Mộ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Ngân Linh, hiện đầy vui mừng phát ra từ nội tâm.

- Linh Nhi.

Trên mặt Sở Mộ, đồng dạng có vui mừng tràn ngập ra:

- Rốt cuộc tìm được ngươi rồi.

Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cuộc tìm được đối phương, trong nháy mắt đó, trong nội tâm song phương tràn ngập vui mừng không cách nào hình dung, như thủy triều một lớp ngay sau đó một lớp, liên miên bất tận.

Sở Mộ lập tức vượt qua vạn mét, xuất hiện ở trước mặt Tuyết Ngân Linh, mở ra hai tay ôm nàng vào trong ngực, Hà giới Cự Thú ở bốn phía cũng không dám ra tay công kích.

Thái Mục Đa La Tư mặt mũi tràn đầy tức giận, nữ nhân hắn nhìn trúng, giờ khắc này lại bị người ôm vào trong ngực, không thể chịu được.

Phải biết rằng, hắn theo Tuyết Ngân Linh đến nay đã trên trăm năm, không chỉ nói ôm nhau, không chỉ nói dắt tay, ngay cả chứng kiến đối phương cười cũng không có, giờ khắc này lại bị một nam tử khác ôm vào trong ngực, còn rất vui vẻ, loại cảm giác này giống như một thanh kiếm, hung hăng cắm vào nội tâm của hắn, không khỏi cảm thấy đau đớn.

- Không cần biết ngươi là ai, lập tức buông nàng ra.

Thái Mục Đa La Tư rốt cục nhịn không được tức giận trong lòng, há miệng quát lớn.

Tức giận cuồn cuộn, hùng hổ, đại kích của Thái Mục Đa La Tư trực chỉ Sở Mộ, sát ý đáng sợ tung hoành, cơ hồ hóa thành thực chất, hoàn toàn tập trung Sở Mộ.

Đột nhiên xuất hiện sát ý đánh gãy Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh gặp gỡ vui sướng, mặt mũi hắn tràn đầy không vui nhìn về phía Thái Mục Đa La Tư:

- Ngươi là người phương nào?

- Ta là Thái Mục Đa La Tư, thiếu chủ Cự Nhận Vương bộ tộc, Thiên Hà Bạch Ngân bảng thứ tám mươi tám.

Thái Mục Đa La Tư nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, sát ý không giảm, khí thế kinh người, trên đại kích vờn quanh lấy lực lượng đáng sợ, phảng phất như muốn xỏ xuyên qua hư không:

- Tuyết Ngân Linh là nữ nhân ta vừa ý, lập tức buông nàng ra, ta lưu ngươi toàn thây.