Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 118: Ô quang tầm bắn kinh nhân




Ùm bò...ò...!

Ngân Điện Yêu Ngưu ngửa mặt lên trời gào thét, sương mù vặn vẹo, bề mặt tầng lá rụng gần đó xuất hiện điện lưu, đốt cháy thành hư vô.

Diệp Trần có chút kinh ngạc, đấy là một con Ngân Điện Yêu Ngưu hiếm thấy, nó thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Kinh Cức Ma Lang, khps trách Kinh Cức Ma Lang không đánh lại nó.

Hai con yêu thú đều có thân hình như một tòa nhà, yêu khí trùng thiên, tạo thành những trận gió lốc đáng sợ.

- Hai con yêu thú tứ cấp đỉnh tiêm, có lẽ có thể phát huy tác dụng rèn luyện.

Nếu như người khác biết được suy nghĩ của Diệp Trần, nhất định sẽ nói hắn khẩu xuất cuồng ngôn, phải biết yêu thú vốn đã mạnh hơn võ giả đồng cấp rất nhiều, cho dù là thiên tài chiến đấu kinh tài kinh diễm, cũng chưa chắc thắng được nó, huống hồ đây là hai con tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú, tương đương Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả.

Kinh Cức Ma Lang kiêng kị nhìn Ngân Điện Yêu Ngưu, thân hình hơi cúi xuống, bản năng nói với nó, phải tiêu diệt bất cứ con người nào xâm nhập vào đây, nhưng con Ngân Điện Yêu Ngưu trước mắt còn nguy hiểm hơn con người gấp mấy lần, hơi không cẩn thận, sẽ bị nó giết chết.

Ngao! Ngao! Ngao!

Kinh Cức Ma Lang quay sang Ngân Điện Yêu Ngưu gào thét, tựa hồ như đang truyền tin tức gì đó. Nguồn: http://truyenfull.vn

Một lúc lâu sau, Ngân Điện Yêu Ngưu từ mũi phun ra một luồng khí tức mang theo điện lưu, móng bò đạp lên mặt đất hai cái, bất ngờ lao ra.

Vèo!

Thân hình khổng lồ không làm cho tốc độ của Ngân Điện Yêu Ngưu giảm đi, như một đường điện quang màu xám, lao thẳng về phía Diệp Trần.

Gần như đồng thời, Kinh Cức Ma Lang cũng phát động công kích, đập mạnh thân thể vào tiểu sơn.

- Cút!

Choang!

Vân ẩn kiếm xuất vỏ, kiếm thế vô thường, nhẹ nhàng đâm vào người Ngân Điện Yêu Ngưu.

Ngân Điện Yêu Ngưu mắt ánh lên vẻ kinh nghi bất định, thân thể khổng lồ bay ngược trở về, nện vào cây cổ thủ đầy những dây leo chằng chịt.

Ầm ầm!

Sơn phong dưới chân nứt toác, Kinh Cức Ma Lang bay ra từ đống loạn thạch, há miệng phun ra mộ luồng hắc khí có kèm băng khối.

Diệp Trần điểm nhẹ chân lên đống đá vụn, thân hình thẳng tắp bay lên, một đường kiếm khí như cửu thiên du long, điên cuồng bắn xuống, chém thẳng vào Kinh Cức Ma Lang.

Kinh Cức Ma Lang cũng giống như Ngân Điện Yêu Ngưu, không ngờ Diệp Trần lại lợi hại như vậy, thân thể lăng không xoay một vòng, rơi thẳng xuống đống cự thạch phi vũ bên cạnh, hòng tránh kiếm khí sắc bén.

- Vân vô thường, kinh vân vô định, trốn đi đâu!

Một quyền phá vỡ hắc khí mà Kinh Cức Ma Lang phun ra, vô số băng khối vị quyền kình đánh nát, hóa thành những vụn băng nhỏ lả tả đầy trời, bên dưới, lộ tuyến kiếm khí vốn thẳng tắp đột nhiên vặn vẹo vài cái, như mây bay trên trời, không có hình thái cố định, nghiêng nghiêng bổ vào lưng Kinh Cức Ma Lang.

Rắc!

Mấy chiếc gai nhọn bị chém đứt, Kinh Cức Ma Lang mất đi sự cân bằng, ngã rầm xuống đất, đụng lõm một tảng đá lớn.

Đùng!

Bên cạnh có điện quang màu xám bắn tới, là Ngân Điện Yêu Ngưu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhanh như điện, thanh như sấm, chớp điện đốt cháy không khí phía trước thành chân không.

- Kinh vẫn vô cực!

Diệp Trần lăng không vung ra một đường kiếm khí lớn, kiếm khí bạo liệt dị thường, đi đến đâu, không khí bị quét sạch đến đó, tràn ngập vô số bạo phát lực.

Ngân Điện Yêu Ngưu há miệng phun ra một khối điện quang, cùng kiếm khí chập vào làm một.

Lốp bốp!

Điện quang bị phá hết, kiếm khí chém lên đầu Ngân Điện Yêu Ngưu, để lại một vết kiếm sâu thấu xương, máu chảy ròng ròng.

Một khắc sau, Ngân Điện Yêu Ngưu thân thể mất đi cân bằng, ngã cắm đầu, mặt đất lắc lư không ngớt, đến điện quang quanh người cũng tiết ra, tạo thành mấy vết cháy xém trên mặt đất, biến đám cỏ dại tươi tốt thành tro bụi.

Vội vàng bò dậy, Ngân Điện Yêu Ngưu kiêng kị nhìn Diệp Trần, không dám công kích lần nữa, phòng ngự của nó mặc dù rất cường hãn nhưng cũng không đạt đến trình độ coi thường kiếm khí, càng trúng đòn, càng lành ít dữ nhiều, bên cạnh, Kinh Cức Ma Lang không tự chủ áp sát Ngân Điện Yêu Ngưu, tựa hồ chuẩn bị cùng nó kết hợp, liên thủ phát động công thế, kích sát con người kiếm pháp rất lợi hại kia.

- Kiếm pháp địa cấp sơ giai, quả nhiên lợi hại.

Nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây cổ thụ, Diệp Trần cúi đầy nhìn thân kiếm, lòng thầm nghĩ.

Cuộc thi xếp hạng đã kết thúc được hơn nửa tháng, nửa tháng trước, Diệp Trần từ rất nhiều bí tịch địa cấp sơ giai chọn được một môn kiếm pháp, tên gọi Kinh vân kiếm pháp.

Vân vô thường thái, Kinh vân kiếm pháp cũng như vậy, mỗi một chiêu một thức đều tràn ngập biến số, đến bản thân người tu luyện cũng không thể khống chế hoàn toàn, đừng nói người đối địch, ngoài ra, Kinh vân kiếm pháp cũng là một môn kiếm pháp thập phần bá đạo, một kiếm xuất ra, phong ngừng vân kinh, lực sát thương thập phần đáng sợ, so với Cô phong thập tam kiếm không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần, nhanh hơn bao nhiêu lần.

Sau khi tu luyện đại thành, Diệp Trần một mình vào Tĩnh Sơn Mạch, tìm yêu thú thử nghiệm uy lực kiếm pháp, lần chiến đấu này, quả nhiên uy lực vô cùng.

Cách đó không xa, Ngân Điện Yêu Ngưu và Kinh Cức Ma Lang đồng thanh rống một tiếng, một trái một phải tấn công Diệp Trần, một thanh như điện xẹt, thanh thế kinh nhân, một thân như khói đen, động tác linh hoạt.

Ầm ầm!

Cây cổ thụ dưới chân bị húc cho bật rễ, mang theo chùm rễ ngoằn ngoèo và một lượng bùn đất lớn bắn ra xa.

Diệp Trần sớm một bước nhảy lên trời, lật tay bổ ra một đường kiếm khí.

Phù một tiếng, chân sau của Kinh Cức Ma Lang có thêm một vết kiếm sâu, thân thể nhanh chóng lảo đảo ngã rầm xuống đất, theo quán tính trượt xa trăm mét, cuối cùng va vào một cây cổ thụ rồi mới dừng lại.

Đứng dậy, Kinh Cức Ma Lang lắc lắc cái đầu đang dần u mê của mình, sợ hãi nhìn Diệp Trần.

Con người này khí tức xem ra không quá cường đại, nhưng đến bây giờ, nó và Ngân Điện Yêu Ngưu liên thủ vẫn chưa làm gì được hắn, ngược lại còn khiến mình lấm lem bùn đất, chân sau bị thương không nhẹ, cứ đà này, chỉ sợ chưa hạ được đối phương, nó và Ngân Điện Yêu Ngưu đã bị thương mà chết.

Ngân Điện Yêu Ngưu cũng bắt đầu có ý rút lui, chỉ là Kinh Cức Ma Lang vẫn chưa lùi, nó sao lui được.

- Kinh vân kiếm pháp uy lực đã hiểu phần nào, bây giờ là lúc giải quyết chúng.

Trước đó, Diệp Trần không thôi động nửa bước kiếm ý, mà chỉ là một số đường kiếm khí bình thường mà thôi.

Quay người, Diệp Trần vung liền hai kiếm, hai đường dung hợp nửa bước kiếm ý kiếm khí chém ra.

Phốc, phốc!

Ngân Điện Yêu Ngưu và Kinh Cức Ma Lang trên trán mỗi con xuất hiện một lỗ kiếm, thân hình khổng lồ tựa như đẩy kim sơn đổ ngọc trụ, nặng nề ngã xuống, khí tức không còn.

Thi thể yêu thú mất đi yêu khí không quá cứng rắn như tưởng tượng, dễ dàng bị mở ra, bên trong mỗi con có một miếng nội đan to như cái bát, nội đan của tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú trị giá vạn lạng vàng, bị Diệp Trần thu vào trong Linh Giới Trữ Vật, sau đó một số nguyên liệu yêu thú đáng giá cũng bị Diệp Trần thu thập.

Làm xong mọi việc, Diệp Trần đứng thẳng người, phóng tầm mắt vào sâu trong Tĩnh Sơn Mạch.

Nơi đó là cấm địa thực sự, mấy chục năm trước từng có đại thế lực phái cao thủ vào trong, tìm kiếm một số thảo dược quý giá, không may gặp phải một con Quỷ diện yêu ngưu cấp bảy, một trăm người chỉ có một người chạy thoát, nhưng mất ngày sau cũng chết, nguyên nhân là yêu khí trong người quá thịnh, điên mà chết, từ đó, không còn ai dám vào nữa.

Yêu thú cấp bảy, Diệp Trần không cách nào tưởng tượng, nó tương đương Linh Hải Cảnh sơ kì cường giả, đừng nói Diệp Trần, cho dù là ngũ đại tông môn tông chủ vào đó cũng không thể đỡ được một đòn của đối phương, Cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không được, nhưng rốt cục là thật hay giả thì vẫn chưa biết, dù sao trừ tin đồn, đâu có ai tận mắt chứng kiến, mấy chục năm trước người duy nhất sống sót lúc ra ngoài đã ở trong tình trạng thần kinh bất bình thường, không thể làm chứng.

Lắc lắc đầu, Diệp Trần nghiêng người, lướt sang cây cổ thụ cao vài chục trượng gần đó, sau mấy động tác, biến mất vô ảnh.

Diệp Trần đi chưa được bao lâu, một bóng người xuyên qua sương mù phóng tới.

Ba!

Bàn chân hắn giẫm nhẹ lên mặt đất, cúi đầu nhìn thi thể hai con yêu thú trên mặt đất, không khỏi rủa thầm một tiếng,

- Khó khăn lắm mới biết phương hướng của tên tiểu tử này, ai ngờ hắn lại đến Tĩnh Sơn Mạch, nơi này sương mù dày đặc, mắt người không thể nhìn thẳng, ngoài trăm bước, không thể nhận ra bất cứ khí tức gì, nếu không sao có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy mà phải giết chết ngay tại chỗ.

Người này chính là trung niên mặt sẹo đến xem cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn Lưu Vân Tông nửa tháng trước, đồng thời cũng là trưởng lão tình báo của Tử Dương Tông.

Hắn phái thủ hạ canh dưới chân núi Thanh Phong Sơn, chuẩn bị đợi lúc Diệp Trần một mình ra ngoài, ra tay giết chết đối phương.

Người tính không bằng trời tính, Diệp Trần sau khi xuống núi, chạy thẳng đến Tĩnh Sơn Mạch, trực tiếp đi vào trong, còn Chu Liệt Dương sau khi nhận được tin tức thì đã quá muộn, đành phải chạy vào thử vận khí, xem có gặp được đối phương hay không.

- Tiểu tử may mắn lắm, nhưng lần sau thì ngươi chết chắc.

Chu Liệt Dương sát cơ trùng điệp trong mắt.

Rống!

Đúng lúc này, một tiếng thét bàng bạc vang lên, sau đó, bầu trời tối sấm lại, mây đen ùn ùn kéo đến, che hết ánh sáng mặt trời.

- Yêu khí cường đại quá, chí ít là yêu thú cấp sáu!

Chu Liệt Dương mặt hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.

Cách đó không xa.

Một đường ô quang to như thùng nước bắn đến, ven đường, cây cối đổ rạp, sơn phong bị bắn thủng, ngay cả mặt đất cũng bị dư ba của ô quang quét thành một cái rãnh sâu hoắm, chạy dài thẳng tắp.

Tốc độ ô quang quá nhanh, Chu Liệt Dương không kịp tránh, hắn rống lên giận dữ, quang mang rừng rực dâng lên quanh người, bảo hộ chặt chẽ.

Phanh!

- Tiểu súc sinh, yêu thú nhất định là do ngươi dẫn đến.

Chu Liệt Dương lúc đến vô thanh vô tức, căn bản không làm yêu thú chú ý, bây giờ ngẫm lại, biết là do Diệp Trần và yêu thú chiến đấu động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của những con yêu thú sâu trong Tĩnh Sơn Mạch, và hắn là kẻ thế mạng.

Mặc kệ trọng thương trên người, Chu Liệt Dương liều lĩnh thôi động chân khí, thân thể hóa thành một đường lưu quang rừng rực bay vụt ra ngoài, đồng thời, lấy một viên đan dược màu đỏ thâm bỏ vào miệng.

Một lúc sau, chính chủ của ô quang mới xuất hiện ở xa, thân thể cực lớn sừng sững giữa trung tâm sơn mạch, cao vài chục mét, là một con Cự mãng ô sắc.

Lúc này nếu như sương mù tan hết, có người từ trên cao nhìn thấy cảnh tượng này, chắc sẽ vỡ mật mà chết.

Một đường rãnh dài vài chục dặm thẳng tắp kéo dài đến đó, nói cách khác, ô quang được bắn từ cách xa vài chục dặm, tầm bắn đáng sợ như vậy hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nếu như đến gần thêm chút nữa, Chu Liệt Dương có thể sống sót hay không vẫn còn là vấn đề, may mà khoảng cách quá xa, ô quang công kích lực có phần giảm sút.

Ô sắc cự mang thấy khí tức biến mất, đập cái đầu khổng lồ vào sơn đỉnh, sơn đỉnh run rẩy mấy cái, những vết nứt dài nhanh chóng bò khắp nham bích, âm thanh rắc rắc vang lên.

Cúi thấp thân thể cao nhất, Ô sắc cự mang trườn nhanh về phía đối phương, làm đổ hàng loạt cây cổ thụ.

....

Giữa hàng ngàn hạng vạn ngọn núi, có một tòa sơn cốc khí thế hùng hậu, trong cốc cây cối xanh tươi, hồ nước lớn nhỏ chi chít như sao trên trời.

Trong viện tử bên cạnh một hồ nước nọ, ba thiếu nữ đang ngồi chuyện phiếm với nhau.

- Cơ sư tỷ, nửa tháng trước Lưu Vân Tông cử hành cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn tỷ có biết hay không?

Thiếu nữ mặt tròn mặc bộ y phục màu xanh lá đột nhiên nói.

Thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, khí chất cao ngạo thản nhiên nói:

- Vậy sao? Hình như trong đám Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông không có nhân vật nào đáng chú ý?

Thiếu nữ tuấn tú bên cạnh gật đầu nói:

- Lưu Vân Tông xếp hạng cuối cùng trong số ngũ đại tông môn, cho nên nội môn thập đại đệ tử cũng chỉ lợi hại hơn đệ tử nội môn bình thường của Phỉ Thúy Cốc ta một chút, còn Phỉ Thúy Cốc nội môn thập đại đệ tử chúng ta ở Lưu Vân Tông tương đương thực lực đệ tử hạch tâm, căn bản không thể so sánh.

Thiếu nữ mặt tròn nói:

- Nghe nói khóa này xuất hiện hai thiên tài, một tên Mông Trùng, một tên Diệp Trần, đều có trình độ Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông.

- Diệp Trần!

Thiếu nữ xinh đẹp và thiếu nưc tuấn tú kinh ngạc nhìn thiếu nữ mặt tròn.

Thiếu nữ mặt tròn nghi hoặc nói:

- Sao vậy?

Thiếu nữ tuấn tú hỏi:

- Diệp Trần đó thế nào?

- Hắn đánh bại nội môn thập đại đệ tử khóa trước Mông Trùng, giành được hạng nhất, thực lực vô cùng cường hãn.

Thiếu nữ tuyệt mỹ hơi kinh ngạc sau đó lại tỏ ra không quan tâm, Lưu Vân Tông nội môn thập đại đệ tử thì đã làm sao, nàng bây giờ đã là một trong tứ đại đệ tử hạch tâm Phỉ Thúy Cốc, hai bên căn bản không thể so sánh.

Thiếu nữ mặt tròn lại nói:

- Diệp Trần đó trừ thực lực thập phần cường hãn, còn lĩnh ngộ được nửa bước kiếm ý, danh tính đến bây giờ đã truyền khắp Thiên Phong Quốc, mọi người đều đang đàm luận về hắn.

- Cái gì!

Thiếu niên tuấn tú và thiếu nữ tuyệt mỹ mặt đầy vẻ không tin cùng thốt lên.