Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 317: Thiên nữ tuyệt thế





Chu Hằng chấn động hắc kiếm, mũi kiếm xẹt qua, con ong lớn liền bị xẻ làm hai.
Hắn lấy ra yêu hạch, các bộ phận khác thì một đạp văng xuống cây mẹ. Loại yêu thú này toàn thân là sụn rỗng ruột, thật không tìm ra chỗ nào là thịt, như vậy tự nhiên không có tư cách thu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
- Có loại ong lớn này, nói rõ là có Thủy Tinh Đào! Con lừa đen hai mắt tỏa sáng, nước miếng ròng ròng.
- Dựa vào cái gì mà nói vậy? Chu Hằng hỏi.
- Chu tiểu tử ngươi nghĩ thử xem, chỗ này căn bản không có thức ăn, ong lớn đó ăn cái gì? Tự nhiên là phấn hoa! Phấn hoa của cây mẹ Thủy Tinh Đào, cây con khác nở ra hoa cũng không cách nào kết quả được! Con lừa đen nói.
Con lừa này phân tích cũng khá là có lý.
Chu Hằng gật đầu, nói: - Con lừa, nếu chỉ có một trái Thủy Tinh Đào, vậy thì phân chia thế nào?
- Tự nhiên là một mình bổn tọa lấy riêng! Con lừa đen không chút xấu hổ nói.
- Hai trái thì sao?
- Bổn tọa khẩu vị lớn, một trái làm sao đủ no, hai trái mới miễn cưỡng nhấm ra chút mùi vị!
- ..... Vô sỉ cũng có thể vô sỉ đến mức hùng hồn thế này, con lừa đê tiện ngươi tuyệt đối là đứng đầu thế gian!
- Quá khen! Quá khen!
Đối mặt với con lừa đê tiện không biết xấu hổ này, Chu Hằng còn không sinh ra nổi tâm tình khinh bỉ, chỉ có thể thầm hạ quyết tâm, nếu như phát hiện Thủy Tinh Đào thì tuyệt đối không khách khí với con lừa đen, phải lập tức cướp ngay!
Bằng không, chỉ có nước bị con lừa đen một hơi nuốt mất.
Bọn họ tiếp tục đi tới trước, vừa không ngừng tìm kiếm Thủy Tinh Đào, nhưng khắp nơi là hoa đào nở rộ, mùi hương phà vào mặt, nhưng đừng nói Thủy Tinh Đào đã chín, ngay cả đào non cũng không thấy một trái.
Oong! Oong!
Khoảng nửa ngày su, bỗng thấy hai con ong vàng to lớn xuất hiện cùng lúc, không chút do dự liền phát động công kích Chu Hằng cùng con lừa đen.
- Là tiểu tử kia giết đồng bọn của các ngươi, đừng tìm bổn tọa, bổn tọa chỉ nhìn náo nhiệt! Con lừa đen la oai oái, rõ ràng đều là tồn tại Thần chích vừa thành, nhưng lại không hề có phong phạm cao thủ, chỉ biết chạy tán loạn khắp nơi.
Con lừa đê tiện này thật đúng là đồ dở hơi!
Chu Hằng thở dài, ánh mắt nghiêm nghị, phát động Tử Diễm Thiên Long, khí tức sôi trào. Hai con ong lớn đồng thởi rùng mình, khí tức liền trở nên hỗn loạn, bỗng đụng ầm vào nhau.
Một kiếm vẽ ra, màu đen chợt lóe, hai con ong lớn nháy mắt là chết.
- Chậc chậc chậc, Tử Diễm Thiên Long quả nhiên mạnh mẽ, khó trách năm đó Vạn Cổ Đại Đế có thể lật tay trấn áp quá khứ vị lai. Các tộc vạn cổ, ngay cả Huyền Tôn cũng phải cam bái hạ phong! Con lừa đen ở một bên đủng đỉnh nói.
- Ngươi lại thật là nhàn rỗi!
Chu Hằng cười nói. - Nhưng mà, loài ong thường là quần cư, tuy rằng những con ong này lớn một chút, nhưng có lẽ cũng thế! Chúng ta... có thể chọc trúng tổ ong rồi!
Nói là nói vậy, nhưng trên mặt hắn không có chút căng thẳng, ngược lại là tràn đầy mong chờ. Dù sao tinh khí sinh mệnh Linh Hải Cảnh là vật thập toàn đại bổ cho hắn.
- .... Vì lý do an toàn, bổn tọa có nên vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp nghỉ ngơi trước được không? Con lừa đen không biết xấu hổ nói.
- Được, nhưng ngươi đã vào thì sau này đừng mong đi ra nữa! Chu Hằng cười hắc hắc.
- Vậy bổn tọa cứ cố mà đứng một bên cổ vũ cho ngươi vậy! Con lừa đen vội vàng đổi ý.
- Con lừa, có người nào đã nói ngươi rất vô sỉ hay chưa?
- Bổn tọa sáng ngời như trời trăng, làm sao có thể dính dáng với vô sỉ được chứ? Chu tiểu tử, người đừng có mà nói xấu bổn tọa!
- Ta nói lại lần nữa, gặp kẻ vô sỉ nhiều rồi, nhưng đạt đến cấp bậc như ngươi, quả thật là trong vạn không có một cái!
Trong lúc nói, bọn họ lại tiếp tục đi lên trên.
Liên tục hai ngày, một người một lừa vẫn không lên đến đỉnh cây mẹ, nhưng ong lớn lại gặp mấy nhóm nữa, bị Chu Hằng không chút khách khí giết sạch, tích lũy linh lực đã lên thẳng Linh Hải nhất trọng thiên hậu kỳ!
Chu Hằng lại thật mong là cái tổ ong này đủ lớn, như vậy nó còn quý giá hơn cả Thủy Tinh Đào đối với hắn. Hắn hoàn toàn có thể đột phá Kết Thai Cảnh ở trong này, sau đó trở lại Lãng Nguyệt Quốc một kiếm san bằng Ứng gia.
Mà mấy đợt ong lớn liên tục, rốt cuộc bầy ong này bị chọc giận, mấy chục con ong lớn đồng thời xông ra, tiếng ong ong thật to, tạo thành cả một mảng mây đen, phát động công kích dữ dội vào một người một lừa.
Chu Hằng hừ khẽ một tiếng, Tử Diễm Thiên Long quét qua, tất cả ong lớn đều khựng lại!
Chiến đấu cấp bậc Linh Hải Cảnh, dù làm chút sai sót cũng có thể chí mạng, huống chi là khựng lại rõ ràng như vậy. Hắc kiếm xẹt qua, vô tình thu gặt sinh mệnh, đồ đao của tử thần đã giơ cao.
Khí thế uy áp sử dụng lúc quần chiến có hiệu quả đặc biệt rõ ràng, chỉ cần ý thức của đối thủ yếu hơn mình, như vậy Thiên long rống lên liền không đánh tự tan rã, ngay cả linh lực mạnh hơn nữa cũng có ích gì?
Cũng như lưỡi dao sắc bén có thể cắt thịt, nhưng không có tay cầm đẩy đi, chỉ riêng sắc bén thì có thể phát huy được tác dụng gì? Linh lực chính là dao, nhưng ý thức mới là cánh tay điều khiển thật sự!
Một vòng kiếm chém qua, đám ong này chỉ còn lại ba con, nhưng đằng sau đầu đều hình thành Thần chích. Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn bước ra trình tự Linh Hải Cảnh, nhưng ít nhất cũng có tiêu chuẩn ba người Tang Thanh Sơn, cho dù không thể vận dụng Thần chích, chiến lực cũng không đến mức không chịu được một đòn.
Ba con ong lớn đều gầm lên, hoàn toàn bỏ qua con lừa đen, phát động công kích dữ dội vào Chu Hằng.
Tử Diễm Thiên Long của Chu Hằng có tác dụng khắc chế rất mạnh lên Thần chích, nhưng không phải là vạn năng. Chỉ cần ý thức của đối thủ đủ cứng cỏi, như vậy sẽ không còn tác dụng khác, ba con ong lớn này có trình tự thực lực tương đương với Tang Thanh Sơn, chiến lực vô cùng đáng sợ.
Đối thủ rất tốt!
Chu Hằng bùng lên hào khí, hắc kiếm quét qua, hắn kích động sôi máu, Lăng Thiên Cửu Thức đã lâu không dùng cuối cùng cũng được sử dụng đến.
Cả bầu trời nháy mắt thành một mảnh màu đen, như là tất cả trời trăng ngôi sao bỗng nháy mắt biến mất, toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại một người, một thanh kiếm, múa lên vô tận giận dữ.
Ngao!
Rồng ngâm phượng hót, đại đạo kêu lên, thiên địa chấn động!
Lăng thiên thức thứ tám!
Tám kiếm hợp lại!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Kiếm quang vô tận lưu chuyển, khi màu đen tan hết, chỉ thấy ba con ong lớn kia hoàn toàn biến thành mảnh vụn, trong phần xác sót lại không tìm ra được mảnh nào lớn hơn hạt gạo!
Thân mình Chu Hằng lảo đảo, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cả người toát ra cảm giác suy yếu vô cùng.
Lăng Thiên Cửu Thức này đúng là không phải người dùng mà!
Chỉ là chồng tám thức mà thôi, lại chỉ đánh ra một kiếm, nhưng lại tiêu hao sạch linh lực toàn thân hắn!
Hắn là là Linh Hải Cảnh đó! Hình thành Linh Hải, linh lực sinh sôi không thôi, kéo mãi không hết, lại chỉ chém ra một kiếm liền hao hết sạch!
Còn ác hơn cả Tấn Vân Lưu Quang Bộ nữa!
Hai bộ Pháp kỹ này, chắc đều là tiên thuật!
Hắc kiếm không cần nói là tiên vật, nó truyền thừa Lăng Thiên Cửu Thức tự nhiên cũng là tiên pháp, uy lực vô cùng! Còn Tấn Vân Lưu Quang Bộ là truyền thừa từ Khổng Ngạo Côn, vị lão huynh này 99% là tiên nhân, truyền thụ bộ pháp tự nhiên cũng không phải phàm kỹ.
Tiên pháp tự nhiên là tiên nhân mới có thể thi triển, hắn miễn cưỡng vận chuyển, kết quả là linh lực nhanh chóng bị hao sạch, mặc kệ là cảnh giới của hắn thế nào, chỉ là tương ứng tăng lên uy lực của tiên pháp mà thôi.
So sánh qua lại, vẫn là Lăng Thiên Cửu Thức ác hơn, hắn là cường giả Linh Hải Cảnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng vận chuyển một kiếm!
Nhưng uy lực này thật sự đáng sợ, Chu Hằng tin tưởng, chỉ cần Ứng Thừa Ân không sử dụng pháp khí Thần Anh Cảnh kia, hắn tuyệt đối có thể một kiếm chém giết đối phương!
- Chu tiểu tử, cây kiếm đen của ngươi quả thật là bảo bối! Con lừa đen chảy nước miếng ròng ròng, tham lam nhìn chằm chằm bảo kiếm, như đang cân nhắc có thể thừa lúc Chu Hằng mất sức thế này xuống tay sau lưng hay không. - Đáng tiếc đã gãy, bằng không tuyệt đối là pháp khí đệ nhất thiên hạ!
Chu Hằng cười ha ha, thu hắc kiếm vào không gian đan điền, miễn cho con lừa đê tiện này lại nổi lòng tham.
Hắn bắt đầu luyện hóa tinh hoa sinh mệnh mà hắc kiếm hấp thu được, chỉ nửa giờ sau, hắn chẳng những phục hồi linh lực, hơn nữa còn thừa thải có được tiến bộ cực lớn - Vừa rồi có mấy chục con ong lớn cấp bậc Linh Hải Cảnh, lại còn ba con đạt tới Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong,chỗ tốt tự nhiên cực lớn.
Chu Hằng tích lũy linh lực vốn đã đạt đến Linh Hải nhất trọng thiên hậu kỳ, sau khi luyện hóa xong toàn bộ những chỗ tốt này, hắn cũng chạm vào vách chắn cảnh giới, có thể đột phá rồi.
Tự nhiên là không cần phải do dự, bắt đầu ngay.
Đối với Chu Hằng mà nói, chỉ cần hoàn thành tích lũy linh lực, đột phá tiểu cảnh giới là chuyện dễ dàng như uống nước. Không gian đan điền nhanh chóng được tiếp tục mở rộng, Linh Hải mở rộng gấp ba, linh khí thiên địa tẩy rửa, củng cố cảnh giới của hắn.
- Chu tiểu tử, ngươi là cái quái thai! Con lừa đen tận mắt nhìn toàn bộ quá trình, không khỏi cảm khái - tuy rằng lúc trước nó cũng đã thấy rồi.
- Như nhau, như nhau! Ngươi cũng là một con lừa quái!
Xử lý xong đợt ong lớn này, một người một lừa liền không còn gặp phải công kích nữa, không khỏi làm Chu Hằng có phần thất vọng, thở dài không thôi.
Cây mẹ dù cao, nhưng cuối cùng vẫn có tận cùng.
Lại qua hai ngày, Chu Hằng cùng con lừa đen cuối cùng đi đến vị trí đỉnh cây.
- Thủy Tinh Đào! Con lừa đen đột nhiên kinh hô, vù, cả người liền xông tới.
Ánh mắt Chu Hằng quét qua, chỉ thấy ở chỗ đỉnh ngọn cây quả nhiên kết thành hai trái đào, giống như thủy tinh, có phần trong suốt, dù cách thật xa vẫn tỏa ra mùi hương thơm mê người. Thật là kỳ lạ, cây mẹ này khổng lồ như vậy, nhưng kết thành trái lại không khác mấy trái đào bình thường, nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Khi ánh mắt Chu Hằng nhìn thấy một đóa hoa đào cực lớn, không khỏi toát ra rung động dữ dội.
Bên trong đóa hoa đào, có một nữ nhân tuyệt sắc đang nằm!
Thiên nữ tuyệt thế!
Khè!
Trong nhất thời Chu Hằng cảm giác như đầu mình bị đánh vào thật mạnh, chỉ còn một mảnh trống rỗng, không còn ý nghĩ gì khác.
Sương mù hồng nhạt hình thành thiên nữ tuyệt thế cũng đã vô cùng tuyệt mỹ, thậm chí làm cho Ứng Mộng Phạm cũng phải u ám tối lại! Một cái ảnh ảo đã như thế, vậy thì người thật có mị lực mạnh đến cỡ nào?
Đẹp đến làm người ta không thở nổi!
Đẹp đến làm người ta điên cuồng!
Thế gian... thật sự có nữ nhân tuyệt sắc như vậy!
Nàng như không có một sợi vải, mái tóc dài đen bóng xõa trên vai ngọc nõn nà như ngà voi, xương quai xanh tinh xảo tỏa ra gợi cảm chí mạng, bộ ngực hơi lồi lên hút lấy người ta, lại bị một mảnh cánh hoa hồng nhạt che đi cảnh xuân còn lại. Sau đó, chỉ còn thấy được đôi chân ngọc thon dài xinh đẹp.
Tuy rằng không nhìn được dáng người cụ thể thế nào, nhưng dung mạo tuyệt mỹ vô song của nàng lại khiến bất kỳ ai cũng phải chìm đắm!
Oong!
Nhưng vào lúc này, hắc kiếm rung động mạnh, tự động trồi ra khỏi không gian đan điền của Chu Hằng, nhắm ngay thiên nữ tuyệt thế, vù một cái bắn tới!
----------oOo----------