Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 387: Triệu Đoạt Thiên xuất quan!




Trong phòng hai người vắng lặng không có kéo dài bao lâu, mới qua hơn hai mươi phút đồng hồ liền nghe phía bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, thanh âm càng gần thì càng vang dội, rất nhanh liền tới trong khách sạn.

Bành!

Cửa phòng bị đá mở,, một tráng hán khôi ngô dẫn đầu xông vào, nhưng lập tức xoay người một cái, trên mặt dữ tợn kia lại nổi lên nụ cười nịnh hót, nói:

- Cung nghênh Lưu đại nhân, Hồ đại nhân!

Lúc này, mới thấy hai gã nam nhân trung niên đồng thời đi đến, đều là tu vi Khai Thiên Cảnh, ở trong thành nhỏ này có thể coi là cường giả đứng đầu.

Hán tử khôi ngô kia xoay đầu lại, giận trừng mắt nhìn Chu Hằng, quát lên:

- Tiểu tử, thấy hai vị đại nhân còn không mau mau quỳ xuống dập đầu!

Chu Hằng cười nhạt, làm như không nghe thấy.

- Người trẻ tuổi, ngươi là đệ tử của tông môn nào?

Lưu đại nhân kia trầm giọng hỏi. Hắn nhìn không thấu tu vi của Chu Hằng, nhưng giới hạn trong tầng thứ, hắn càng không tin Chu Hằng có thể có tu vi còn cao hơn so với hắn.

Vậy hẳn là trên người tiểu tử này có bảo vật che dấu khí tức, rất có thể xuất từ đại tông môn nào đó, hắn không muốn dễ dàng đắc tội tồn tại như vậy.

Chu Hằng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Đều cút ra ngoài cho ta!

- Ừm?

Vô luận là Lưu đại nhân hay Hồ đại nhân cũng là lộ ra vẻ giận dữ, chớ nhìn bọn họ chẳng qua là Khai Thiên Cảnh, nhưng Khai Thiên Cảnh ở nơi này chính là Thổ Hoàng, cho tới bây giờ chỉ có người khác rất cung kính đối với bọn họ, như thế nào lại bị nói như thế?

Nhưng biểu hiện của Chu Hằng càng cao ngạo, hơn nữa bọn họ nhìn không thấu tu vi của Chu Hằng, bọn họ càng hoài nghi Chu Hằng xuất thân bất phàm, nếu không tại sao có dũng khí như vậy?

Hai người trao đổi ánh mắt một chút, đều có ý tứ hành quân lặng lẽ.

Tu vi Lữ Tố Nga không cao, nhưng bản lãnh quan sát mặt mũi lại là không như bình thường, thấy hai vị đại nhân này đều có ý dừng tay, vội vàng dịu dàng nói:

- Hai vị đại nhân, ta giới thiệu cho các ngươi về vị Chu thiếu này một chút! Vị Chu thiếu này tên chỉ có một chữ Hằng, chính là con rể của cường giả Khai Thiên Cảnh An Nhược Trần ở Hàn Thương Quốc!

Con rể của Khai Thiên Cảnh?

Con bà nó, thiếu chút nữa bị tiểu tử này hù dọa!

Ánh mắt Lưu đại nhân, Hồ đại nhân cũng là run lên, trong ánh mắt có một tia thẹn quá thành giận, thâm sơn cùng cốc này, bọn họ cũng không có nghe nói qua hung danh của Chu Hằng.

Hồi lâu sau, nguyên lai phía sau đài cũng chỉ là Khai Thiên Cảnh? Con mẹ nó, còn tưởng rằng là đệ tử đại tông môn hay tộc nhân đại thế gia của Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh, bọn họ bị làm cho sợ đến sửng sốt một chút!

Lưu đại nhân kia tâm tính tương đối trầm ổn, nói:

- Nguyên lai là con rể của An huynh! Người này, gả nữ nhi cũng không muốn mời bổn tọa. Lần sau gặp cần phải mắng hắn mấy câu!

Thật ra thì hắn căn bản không nhận biết An Nhược Trần, nói ra lời này chỉ là vì gạt Chu Hằng, dù sao "thân phận" của Chu Hằng chẳng qua là Lữ Tố Nga nói ra, ai biết là thật hay giả, hắn cũng không muốn hồ đồ giết một đệ tử của đại hào môn, quay đầu lại bị ngũ mã phân thây.

Chu Hằng khẽ mỉm cười, mặc dù biết dụng ý của đối phương, lại nói:

- Sợ rằng nhạc phụ không có bằng hữu như ngươi!

Lưu đại nhân vừa nghe, cuối cùng trong lòng khẳng định, tiểu tử này đúng là con rể của Khai Thiên Cảnh. Nhưng theo đó còn lại là giận tím mặt, một tên con rể của Khai Thiên Cảnh không ngờ cũng dám làm trò, bảo hắn cút đi?

Con bà nó, chính là nhạc phụ hắn tới cũng phải khách khí cùng chính mình, tất cả mọi người là tồn tại cùng đẳng cấp, cũng phải cho nhau thể diện a.

- Ha ha ha!

Hồ đại nhân kia phát ra tiếng cười lớn, nói với Chu Hằng:

- Tiểu tử, thiếu chút nữa bị ngươi lừa! Ngươi bất quá là có một cha vợ là Khai Thiên Cảnh, nhưng ngươi biết chúng ta là tu vi gì chứ?

Hắn nhìn về Lữ Tố Nga, lộ ra một vẻ mặt đắm đuối, lại nói:

- Mỹ nhân, ngươi rất tốt, phơi bày lai lịch của tiểu tử này, Hồ Anh ta nhất định sẽ hảo hảo mà thưởng cho ngươi!

- Tạ ơn đại . . .

Chữ nhân cuối cùng Lữ Tố Nga lại không có nói ra. Nụ cười đột nhiên trắng bệch, bởi vì nàng từ cái tên Hồ Anh này đã biết lai lịch của đối phương.

Hồ Anh, xuất thân từ Hồ gia của Lãng Nguyệt Quốc, thiên tư coi như không tầm thường, nhưng cũng là người cực độ háo sắc. Không chỉ như vậy, hắn thích hành hạ nữ nhân, nghe nói hắn chính là sau khi cường bạo đại tẩu tới chết, mới thoát khỏi Hồ gia, chiếm núi làm trộm.

Hắn làm cường đạo mấy thập niên, nữ nhân bị hắn giết chết đếm không hết, hơn nữa vận khí vô cùng tốt, nhiều lần đào thoát khi bị lùng bắt vây giết, ở trong nước nhỏ chung quanh chính là có hung danh hiển hách!

Lữ Tố Nga đột nhiên kịp phản ứng, Lưu đại nhân kia gọi nàng cùng Tiền Tú Phương đi qua chính là bồi Hồ Anh!

Đối với chuyện nam nữ nàng cũng không để ý, dù sao sau khi trước sau bị lưỡng nhâm sư phụ kéo lên giường, nàng sớm đã coi thân thể của mình là một công cụ, một loại của cải, nhưng là lên giường với Hồ Anh cũng sẽ không mang đến chỗ tốt gì cho nàng, chỉ biết sẽ bị đối phương ngược đãi đến chết!

Xong, mặc dù nàng thành công khơi mào sát ý của Hồ Anh hai người đối với Chu Hằng, nhưng nàng không bao lâu nữa sẽ chôn cùng Chu Hằng, hơn nữa còn phải chịu hành hạ.

- Hắc hắc hắc!

Hồ Anh nhìn chằm chằm mặt của Lữ Tố Nga, từ bộ ngực quét đến cái mông, còn thỉnh thoảng lè lưỡi liếm. Hắn thích mỹ nữ, hơn nữa thích nữ nhân biết võ, bởi vì các nàng chống lại sự hành hạ của hắn, sẽ không chỉ vài ba lần đã tắt thở, không có làm tan hăng hái của hắn.

Giết tiểu tử kia, sau đó đem thu mỹ phụ nhân kia lên giường, hành hạ chết nàng!

Hồ Anh tâm ngứa ngáy, đâu còn nhẫn nại được, lúc này đưa tay phải ra, đánh về phía Chu Hằng.

- Tự tìm đường chết!

Chu Hằng thuận miệng nói, vươn một ngón tay ra điểm về phía Hồ Anh.

A!

Đầu Hồ Anh lập tức nổ thành một đoàn huyết vũ, thân thể không đầu còn đang xông về trước, lộ tuyến cũng là chệch đi, bành một cái, vách tường xuất hiện cái lổ thủng, thân thể không đầu rơi xuống lầu dưới, không còn chút tiếng động nào nữa.

Đã chết!

Lưu đại nhân, Lữ Tố Nga, còn có tráng hán đá cửa tiến vào kia, đồng thời giật mình mở lớn miệng, chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều là từng con quạ đen bay qua, hoàn toàn không cách nào tin tưởng một màn mới vừa rồi kia là thật.

Tiểu tử này thật là con rể của Khai Thiên Cảnh? Nói đùa gì vậy, chính là bản thân Khai Thiên Cảnh cũng không có thực lực như vậy a!

- "Tiền tiền tiền tiền . . . Tiền tiền bối!

Lưu đại nhân cuối cùng kịp phản ứng, hiện tại cũng không phải là lúc ngẩn người, hài cốt của Hồ Anh phía dưới còn chưa lạnh, hắn cũng không muốn đi xuống làm bạn! Hắn vội vàng quỳ xuống, nói:

- Tiểu nhân có mắt không tròng, ngài chớ trách!

Hắn dập đầu như nện hành lá, mới vừa rồi Chu Hằng giết Hồ Anh như giết con kiến hôi, không dây dưa chút nào, hiển nhiên là người giết chóc quả quyết, hắn phải hạ tư thái tới mức thấp nhất! Mà trong lòng hắn cũng hận Lữ Tố Nga đến gần chết, cũng là bởi vì bà nương này, làm hại hắn bây giờ sinh tử treo ở một đường!

Lữ Tố Nga cũng mới phản ứng, nàng kinh ngạc nhìn Chu Hằng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết là cảm thụ gì.

Tin tức tốt duy nhất chính là, Hồ Anh đã chết, nàng không cần lo lắng sẽ bị ác ma này ngược đãi đến chết. Nhưng vừa vặn mới bán đứng Chu Hằng, Chu Hằng có thể bỏ qua cho nàng sao? Sớm biết Chu Hằng cường đại như vậy, lúc trước nàng làm sao cũng phải đứng ở phía Chu Hằng a!

Phù phù, nàng cũng quỳ xuống, không ngừng mà dập đầu, cũng là không biết nên nói gì để cầu xin tha thứ.

Hai người bọn họ quỳ xuống, đại hán khôi ngô kia tự nhiên cũng không dám đứng nữa, cũng là úp sấp xuống đất!

Chu Hằng tâm niệm vừa động, phốc phốc phốc, bộ ngực của ba người Lữ Tố Nga đồng thời nổ tung, cũng là ngã trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt. Hắn mở thần ý ra, phốc phốc phốc, trái tim của tất cả mọi người trong khách sạn bạo liệt mà chết.

Hắn không phải là người hận đời, hành thiện thiên hạ, nhưng nếu gặp được hắn sẽ không để ý mà vung dao làm đao phủ.

Ở trong khách sạn nghỉ ngơi một đêm, Chu Hằng lên đường, chạy về Triệu gia của Lãng Nguyệt.

Hắn nóng lòng trở về, không tiếc linh thạch để vận chuyển Sí Thiên Phi Dực, chỉ là bảy ngày sau đó liền trở về Lan Lăng Thành, trở lại Triệu gia.

- Hằng thiếu trở lại!

Triệu gia nhất thời sôi trào.

Triệu Đoạt Thiên xuất quan!

Đây là tin tức thứ nhất Chu Hằng lấy được, người cậu thiên tư trác tuyệt của hắn rốt cục đột phá Kết Thai Cảnh! Hắn mừng rỡ trong lòng, lập tức đi tìm Triệu Đoạt Thiên, không nói hai lời trước tiên đánh một trận với cậu, đây là hắn thay mặt phụ thân trả mối hận này, ai bảo Triệu Đoạt Thiên để cho cha mẹ của hắn ngăn cách mười mấy năm? Làm hại hắn cho là bản thân khiến mẫu thân phải chết!

Đáng thương cho Triệu Đoạt Thiên hùng tâm tráng chí, mới vừa đột phá Kết Thai Cảnh tâm tình đang thật tốt, mấy ngày hôm trước cũng luận bàn cùng Bạch Vũ Thế và Mai Tùng Đào, cho dù hắn mới vừa đột phá Kết Thai Cảnh, nhưng chiến lực lại gần so với hai vị cường giả lâu năm này, chẳng qua là kém hơn một chút!

Mặc dù Bạch Vũ Thế hai người cũng không có dùng tới lá bài tẩy, nhưng hắn cũng giống như thế, hơn nữa lá bài tẩy của hắn càng cường đại hơn, chính là một pháp khí cấp bậc Thần Anh Cảnh, theo hắn tiến vào Kết Thai Cảnh, đã có thể vận dụng pháp khí này hoàn mỹ!

Nhưng trước mặt Chu Hằng, hắn ngay cả một chút xíu sức phản kháng đêu vô dung, bị đánh cho hai mắt còn thâm đen hơn nhiều so với đầu Hôi Hùng trong nhà kia.

- Ngươi tiểu tử đại nghịch bất đạo này, còn không mau dừng tay!

Triệu Đoạt Thiên bị đánh nằm bẹp trên mặt đất, thẹn quá thành giận, bạo hống.

- Đáp ứng tạ tội với phụ thân ta, ta liền dừng tay!

Chu Hằng không thuận theo, không buông tha.

- Hừ, đừng ép ta dùng tuyệt chiêu!

Triệu Đoạt Thiên mất hết uy phong, hắn yêu nghiệt, nhưng cháu ngoại trai này càng thêm yêu nghiệt, trong nháy mắt đã vượt qua hắn, hơn nữa áp chế hắn gắt gao.

Hắn tâm niệm vừa động, một thanh ngọc phiến linh lung chợt hiện lên, chính là pháp khí Thần Anh Cảnh kia!

Cái này nguyên thuộc về một vị Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, nương theo người nọ một đường đi tới Thần Anh Cảnh, được vị cường giả kia luôn luôn dùng máu huyết của bản thân ân cần săn sóc, từ phàm khí tăng lên tới cấp bậc Thần Anh Cảnh.

Nhưng giới hạn trong chất liệu, hơn nữa Hóa Thần Cảnh quá mức cường đại, ngọc phiến này thủy chung không có cách nào đột phá cửa ải cuối cùng, trở thành pháp khí Hóa Thần Cảnh, nhưng ngay cả như vậy, pháp khí cấp bậc Thần Anh Cảnh cũng đủ để xưng bá đương thời!

Chu Hằng cười hắc hắc, lấy Bách Quỷ Kiếm ra ngoài, để xuống trên mặt đất.

Ông!

Tiên khí tràn đầy uy áp kinh khủng, trấn áp ngọc phiến.

Cảnh giới Chu Hằng quá thấp, không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của Tiên khí, nhưng Bảo khí có linh, Bách Quỷ Kiếm là cấp bậc Tiên khí, gặp phải pháp khí phẩm cấp không bằng nó, tự nhiên sẽ tự động nổi đóa.

Triệu Đoạt Thiên cảm ứng được khí linh ngọc phiến run rẩy vọng lại sự sợ hãi, không khỏi mặt xám như tro tàn!

Xong, chẳng những thua người, hơn nữa thua khí a!

Cháu ngoại trai này làm sao lại yêu nghiệt như vậy?

Bành!

Chu Hằng lại là đánh tới một quyền, đánh cho Triệu Đoạt Thiên máu mũi chảy dài, hôm nay hắn sẽ phải đại nghịch bất đạo một hồi, nhất định phải làm cho Triệu Đoạt Thiên cúi đầu với cha của mình, sau này mẫu thân trách cứ làm sao vậy thì sau này hãy nói.

- Bồi tội hay không bồi tội!

- Không bồi!

. . .

- Bồi tội hay không bồi tội!

- . . . Không bồi!

. . .

- Bồi tội hay không bồi tội!

- Bồi . . .