Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 33: Giá trị




Tòng Dạ dẫn theo Lăng Vân đi vào bên trong biệt thự của mình, sau khi đóng cửa câu đầu tiên liền hỏi:

- Kiếm kỹ của ngươi đến cuối cùng là loại cấp bậc gì!?

- Áo Nghĩa.

- Áo nghĩa cấp bậc...

Trong lòng Tòng Dạ một trận thắt lại. Trong nháy mắt, nội tâm hắn lại sinh ra một cổ tham niệm điên cuồng, hận không thể không tiếc trả giá hết thảy lưu lại Lăng Vân, buộc hắn nói ra bộ kiếm kỹ cấp bậc Áo Nghĩa này.

Chẳng qua, hắn đã sống hơn một trăm hai mươi năm đúng là vẫn còn kiềm chế được. Không nói đến hắn có thể hay không lưu lại Lăng Vân có Áo Nghĩa kiếm kỹ, nếu sự tình này truyền ra ngoài, hắn Quang Ngọc học viện viện trưởng Tòng Dạ đem danh dự đi quét rác, Tử Vân đế quốc bọn họ cũng bởi vậy mà mất đi một vị Kiếm Sư tuổi trẻ có tiềm lực vô hạn, thậm chí bởi vậy kết thành hận thù, cuối cùng đưa tới tai hoạ không thể tính trước.

Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn hít thật sâu một ngụm lãnh khí, sau khi cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, lúc này mới tiếp tục hỏi:

- Còn đẳng cấp của bộ công pháp này thì sao?

Lăng Vân nhíu nhíu mày, đẳng cấp của công pháp này hắn còn thật không biết phân chia như thế nào. Ở thế giới này, công pháp có thể tu luyện đến nhất giai Kiếm Sư, gọi là nhất giai công pháp, công pháp có thể tu luyện đến cửu giai Kiếm Sư gọi là cửu giai công pháp, phân chia rõ ràng minh bạch, vừa xem hiểu ngay.

Nhưng đối với Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí Lăng Vân chỉ có một lý giải mờ nhạt, giai đoạn kiếm khí hoàn hảo, tới giai đoạn kiếm hồn, hai mắt đã bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê rồi, về phần giai đoạn Kiếm Thần, đó là hai mắt mười phần đen kịt, hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vậy căn cứ cách phân chia công pháp của thế giới này, hắn thật không biết Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí nên thuộc về công pháp mấy giai.

Tòng Dạ thấy hắn trì trệ không nói còn tưởng rằng công pháp này của hắn thuộc về bí mật, đành phải vội vàng xua tay nói:

- Hỏi vấn đề này đích thật là ta đường đột, nếu như ngươi không thể nói thì quên đi.

Lăng Vân gật đầu, cũng không hướng hắn giải thích nói rõ nguyên nhân, mà là nói:

- Chúng ta vừa mới tỷ thí cũng chưa kết thúc nữa, đó hẳn là không phải thực lực chân chính của ngươi.

Tòng Dạ gật đầu:

- Tuy rằng bởi vì ngươi là nhất giai Kiếm Sư ta vẫn chưa động đến kiếm kỹ, thế nhưng trước mắt tỷ thí nhưng hiển nhiên cũng không thích hợp.

Nói xong, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn Lăng Vân:

- Có thể, ngươi không biết cấp bậc Áo Nghĩa kiếm kỹ đối với toàn bộ Tử Vân đế quốc, thậm chí toàn bộ thế giới mà nói, ý nghĩa là cái gì.

- Cấp bậc Áo Nghĩa, đại biểu cho việc ngươi bằng lực của nhất giai Kiếm Sư, có tư cách khiêu chiến nhị giai Kiếm Sư.

Tòng Dạ vung tay lên:

- Không, ngươi nghĩ quá đơn giản. Ta nói cho ngươi, Áo Nghĩa kiếm kỹ, không chỉ đại biểu cho tư cách khiêu chiến vượt giai. Còn đại biểu cho công huân, đại lượng, hải lượng công huân (rất nhiều, rất nhiều công huân). Mà công huân đại biểu cho rất nhiều bảo vật quý hiếm, truyền kỳ thánh khí, linh đan thần dược. Có thể nói, một bộ kiếm kỹ cấp bậc Áo Nghĩa, đủ để làm cho một gia tộc cường đại, thậm chí một tân đế quốc tại đây trên phiến đại lục này dựng lên phồn thịnh.

- Áo Nghĩa kiếm kỹ đại biểu cho công huân...

- Nói vậy ngươi hẳn là hiểu rõ, nếu muốn thu được Áo Nghĩa kiếm kỹ rốt cục có bao nhiêu trắc trở. Thần điện tối cao chỉ truyền thụ kiếm kỹ cấp bậc Tất Sát, kiếm kỹ cấp bậc Áo Nghĩa, chỉ có dựa vào những học giả nghiên cứu phát minh, mới có thể tự sáng tạo ra. Mà nếu muốn sáng tạo ra nhất giai kiếm kỹ cấp bậc Áo Nghĩa, chỉ có những đại sư đạt đến cảnh giới Thánh Kiếm Sư, mới có tri thức uyên bác cùng thực lực như vậy.

Được Tòng Dạ điểm tỉnh như vậy, Lăng Vân lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của hắn.

Thế giới này, các phương pháp lấy công huân, bao gồm hoàn thành nhiệm vụ thần điện, tự nghĩ ra công pháp, thực lực đề thăng, cùng với đấu kiếm thiên hạ đại hội.

Thần điện nhiệm vụ độ khó cực cao, đồng thời đại đa số có hạn chế cấp bậc, cao giai cường giả không thể tiếp nhận đê (thấp) giai nhiệm vụ, mà đê giai cường giả lại không thể đem nhiệm vụ này hoàn thành, như vậy vô hình trung đã gia tăng độ khó thu được công huân. Mà nếu quả một vị đê giai cường giả thực lực của mình bằng được cao giai cường giả, như vậy tất nhiên có thể rất nhanh hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ của thần điện, do đó đổi lấy đại lượng vinh dự công huân.

Còn có đấu kiếm thiên hạ đại hội. Mỗi một lần đạt được đồng giai đệ nhất (vị trí số 1 cùng giai), đều muốn thu được hải lượng vinh dự công huân khen thưởng. Nếu như có thể lấy nhất giai thực lực, tham gia luận võ nhị giai, một khi thu được thành tích nhất định sau, sẽ đạt được vinh dự công huân không thể đánh giá.

Đại lượng vinh dự công huân, thì có nghĩa là có khả năng đổi được đại lượng bảo vật, đại lượng bảo vật có thể dùng đề thăng thực lực của mình tiếp tục đổi lấy càng nhiều vinh dự công huân... Như vậy tiếp tục tuần hoàn, cho dù cuối cùng người này nếu muốn phát triển ra một cái gia tộc, một cái đế quốc, tuyệt đối không phải là việc khó khăn gì.

Nghĩ vậy, Lăng Vân rốt cục minh bạch nguyên nhân viện trưởng Tòng Dạ cảnh cáo những học viên đạo sư, lệnh bọn họ không cho phép đem chuyện hôm nay truyền ra ngoài.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. (người không biết không có tội, kẻ mang ngọc có tội) Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Nếu như để cho những văn minh đế quốc ngũ, lục, thất cấp ấy biết được trên người mình lại có công pháp cấp bậc Áo Nghĩa, như vậy, cho dù điều động Thánh Kiếm Sư thất, bát giai đến đối phó mình cũng bình thường.

Nghĩ đến tính nghiêm trọng của việc này, Lăng Vân cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Hắn cũng không phải không rõ đạo lý này, chỉ là vẫn không thể thay đổi được tâm tình. Hắn tiềm thức vẫn như cũ cho rằng bản thân mình Lăng Vân ở trên địa cầu đứng ở trạng thái vô địch, do đó không chú ý tới số lượng cao thủ của thế giới này.

Nghĩ vậy, hắn đứng lên, hướng về Tòng Dạ hơi khom người chào, chân thành nói:

- Đa tạ viện trưởng Tòng Dạ chỉ bảo, nếu không có lời nói này của viện trưởng ngày sau ta sợ là sẽ gặp phải phiền phức vô cùng vô tận.

Lăng Vân cũng không sợ người truy sát, sau khi những người đó nếu như biết được truy sát căn bản là tồn tại mà bản thân không thể đối phó được, tự nhiên là tránh càng xa càng tốt.

Tòng Dạ thấy Lăng Vân thi lễ, vội vàng đứng dậy, khoát tay nói:

- Lâm Thành các hạ khách khí. Ngươi dù sao cũng là một thành viên trong Tử Vân đế quốc chúng ta, bất luận như thế nào, chúng ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi gặp tai nạn.

Lăng Vân cười cười. Quốc tịch Lâm Thành thực ra ở Hải Sâm đế quốc, chẳng qua chỉ là tạm thời ở tại Tử Vân đế quốc mà thôi. Chẳng qua quốc tịch gì gì đó, hắn xem cũng không có xem trọng, bất luận là Tử Vân hay là Hải Sâm đế quốc, hắn cũng không có một điểm trung thành, bởi vậy Tòng Dạ vừa nói như thế hắn cũng không phản bác.

Tòng Dạ nhìn Lăng Vân vài lần, trong lòng một hồi đấu tranh, dường như có cái gì muốn nói rồi lại dường như nói không nên lời.

- Tòng Dạ các hạ có chuyện, cứ nói đừng ngại.

Tòng Dạ trong mắt hơi hiện lên một tia cảm kích, sau đó khom người thật sâu:

- Lâm Thành các hạ...

- Tòng Dạ, các hạ, ngươi đây là vì cái gì...

Lăng Vân đang muốn ngăn cản Tòng Dạ hành lễ, lại bị hắn thân thủ ngăn cản:

- Lâm Thành các hạ, Tòng Dạ là có sự tình muốn nhờ, mong muốn các hạ nể mặt mũi bản thân là một phần tử của Tử Vân đế quốc, có thể đáp ứng thỉnh cầu này.

Lăng Vân nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ rồi đáp:"Phiền phức." Trong miệng lại vẫn như cũ nói:

- Chuyện gì, ngươi nói đi.

Tòng Dạ thở dài một hơi, không dám chần chờ nói:

- Lâm Thành các hạ, hy vọng tại đấu kiếm thiên hạ đại hội vào sáu năm sau, các hạ có thể đại biểu Tử Vân đế quốc chúng ta xuất chiến, ngài tham gia lôi đài thi đấu của vị trí giai đoạn lúc đó. Bất kể cuối cùng đạt được thành tích như thế nào, mọi người của Tử Vân đế quốc chúng ta toàn quốc từ trên xuống dưới, đều sẽ cảm kích ngài thật sâu.

Chẳng qua khi ghi quốc tịch thì điền Tử Vân đế quốc mà thôi, điều này cũng không tính là việc ghê gớm gì. Lăng Vân gật đầu.

Tòng Dạ nhất thời đại hỉ:

- Các hạ, các hạ ngươi đáp ứng rồi?

- Không sai, chỉ cần ta đi tham gia đấu kiếm thiên hạ đại hội.

Tòng Dạ trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười sung sướng không gì sánh được, khuôn mặt già nua lúc này dường như cũng trẻ lại không ít.

Đấu kiếm thiên hạ đại hội, đây là thịnh hội bất luận Kiếm Sư nào đều sẽ không bỏ qua. Hắn dường như đã có thể dự kiến, khi đến sáu năm sau đấu kiếm thiên hạ đại hội, Lăng Vân đại biểu cho Tử Vân đế quốc, lấy tư thái áp đảo quần hùng, quét ngang toàn bộ nhất giai Kiếm Sư tại đại hội, dưới ánh mắt chăm chú và kinh ngạc của Kiếm Sư hết thảy đế quốc, cuối cùng thu được quán quân.

Mà từ sau đó, Tử Vân đế quốc tam cấp đế quốc cái danh này rất nhanh truyền ra, cũng chính thức tiến vào trong những trung cấp, thậm chí cao cấp đế quốc, do đó thu được vô số lợi ích, các tam cấp đế quốc xung quanh bởi vì ảnh hưởng của trung, cao cấp đế quốc đều tới tấp lao đến, tìm kiếm che chở...

Hai việc liên tục phát sinh khiến tâm tính của Lăng Vân vốn được điều chỉnh tốt, lần thứ hai không yên. Dưới loại nguyện vọng đột phá mạnh mẽ đã vì lo lắng an nguy bản thân, mà bị hòa tan không ít.

Lắc đầu, Lăng Vân hiểu chính mình vừa bỏ lỡ một cơ hội tấn chức vào tiên thiên đại thừa cảnh giới.

Nếu đã không cách nào đạt được mục đích của mình, Lăng Vân cũng không tiếp tục đứng ở đây này nọ với lão đầu tử mà lãng phí thời gian, không đếm xỉa hắn nhiệt tình giữ lại, cáo từ ly khai Quang Ngọc học viện.

Lăng Vân vừa đi, Tòng Dạ mới giống như phục hồi lại tinh thần, tin tức này nếu như hoàng đế bệ hạ biết được, khẳng định sẽ vui mừng đến phát điên. Hơn nữa, đế quốc xuất hiện thiếu niên tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn như vậy, khẳng định phải trọng trọng (tầng tầng lớp lớp) phong thưởng. Không chỉ là hắn, mà ngay cả người nhà của hắn, bằng hữu hắn, cũng nhất định phải đối đãi đặc biệt. Phải biết rằng, những người này đều là gốc rễ của hắn, là lưu luyến của hắn ở Tử Vân đế quốc. Chỉ cần đem người nhà của hắn bằng hữu chiếu cố tốt, để cho bọn họ không ly khai đế quốc, Lâm Thành đương nhiên cũng vì lòng có lo lắng. Chí ít ngày sau dù cho tấn chức tới cảnh giới càng cao, cũng sẽ không quên ân huệ lúc trước Tử Vân đế quốc dành cho bọn họ.

Nghĩ vậy, Tòng Dạ trước tiên gọi người chuẩn bị xe, hướng nội bộ hoàng cung bước đi.

(đệ nhất quyển kết thúc, đệ nhất quyển chủ yếu là làm cho nhân vật chính dung nhập vào thế giới này. Mà đệ nhị quyển bắt đầu, Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí lấy uy thế sắc bén, quét ngang các đại đế quốc chung quanh.)