Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 4: Số mệnh




"Ầm ầm long long!"

Một tiếng sấm sét, nương theo đó là một đạo ánh sáng bạc chói mắt, ầm ầm bạo tạc trên một gốc cây cổ thụ trước mặt hắn không xa, mang theo đó là một tiếng vang kịch liệt, toàn bộ cây cổ thụ đều lâm vào trong hỏa quang(ánh lửa), bị thiêu đốt dữ dội.

"Vù vù..." hai chiếc máy bay ném bom gào thét từ trên bầu trời đen kịt xẹt qua, tiếng xé gió chói tai, tự phương xa truyền đến, ít nhất hơn là mười đạo hỏa quang, theo quỹ tích trên bầu trời chói mắt xẹt qua, phảng phất giống như Lưu Tinh, mang theo uy lực oanh sát tất cả mọi thứ, đang từ trên trời giáng xuống...

"Tên lửa... Mười hai cái, thật đúng là coi trọng ta." Lăng Vân nhìn hỏa quang càng ngày càng gần, trên mặt xuất hiện một tia uể oải, nhưng càng nhiều hơn là tính cách ngông nghênh vĩnh viễn không khuất phục của một vị võ giả.

Mười hai đạo hỏa quang đó, đem cả khu vực hoàn toàn phong tỏa, trừ phi hắn có thể trong vài giây ngắn ngắn ngủi chạy ra xa vài dặm, bằng không...

Nhìn trong trời đêm mười hai chiếc tên lửa hỏa vĩ ( đuôi lửa) kéo thật dài, Lăng Vân nội tâm lâm vào trạng thái yên tĩnh mà trước nay hắn chưa từng có...

"Cho tới nay, ta đều muốn chính trở thành một kiếm tu thuần túy, một kiếm kỹ giả, một một cổ võ giả vì kiếm kỹ cao siêu, có thể nỗ lực, trả giá hết thảy."

Mười hai phát đạn đạo tốc độ nhanh biết bao, trong chớp mắt đã cắt ngang bầu trời đêm, trong mơ hồ, hắn thậm chí có thể thấy loại ký hiệu trên từng đạn đạo.

"Kiếm kỹ giả, một kiếm đạo tu sĩ thanh cao... Ta, không phải sát nhân cuồng ma, cũng không phải đồ tể. Nhưng mà lúc này..." Phía sau vô tận hài cốt dữ thi cốt,thê lương không một tiếng động như hướng bầu trời đêm đen mà tố cáo, Lăng Vân hờ hững giơ thanh kiếm trong tay lên: "Lúc này, ta đã làm trái với võ đức của chính mình, dùng kiếm kỹ ta nắm giữ, không ngừng tàn sát giết hại một người rồi lại một người mà đó không phải là những kẻ xấu, đó chỉ là những quân nhân anh dũng nghe theo mệnh lệnh hành sự. Ta sát nhân như ma( giết người như rạ), hai tay đã làm sai ý nguyện ban đầu đã dính đầy tiên huyết( máu tươi), tiên huyết cho dù có rửa sạch, tội ác mang trên thân thể ta, khiến linh hồn ta trở nên đọa lạc..."

"Nhưng tất cả mọi thứ này..."

Nhìn phi đạn đã gần trong gang tấc, còn chỗ biệt thự bất quá chỉ cách vài dặm...

Hắn bỗng nhiên hạ người ngồi xuống, chân phát lực, đột nhiên phi thân bay lên trời. Mũi kiếm điểm chỉ, điện quang hòa thạch điểm tại trên một phi đạn...

"Còn không kết thúc!!"

"Ầm ầm long!"

Vô số hỏa quang, mang theo bạo tạc thật lớn, chấn động toàn bộ bến tàu. Sóng địa chấn kinh khủng, mang theo hỏa lực trùng kích có sức mạnh hủy diệt tất cả, khuếch tán ra khắp bốn phía.

Lăng Vân cả người bị hỏa quang thôn phệ, chân khí cường hãn chạy khắp toàn thân, bảo vệ những chỗ yếu hại của cơ thể, nương phản lực của vụ bạo tạc(nổ mạnh), cả người bị bắn thẳng lên tận trời...

...

Kết thúc rồi sao?

Trong biệt thự, mọi người trong lúc nhất thời hầu như tập trung nhìn chằm chằm về phía vùng bị hỏa quang chiếu rọi giống như ban ngày.

Nơi này, như một mảnh sâm la địa ngục, ngoại trừ hỏa diễm, cũng chỉ có vô tận tiên huyết cùng thi thể.

"Phái trung đội thứ chín đi vào đó tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" nam tử thần tình lạnh lùng vung tay lên, lần thứ hai hạ ra mệnh lệnh.

Vị bộ trưởng họ Từ muốn nói gì, nhưng chung quy cũng không nói gì thêm. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Bỗng nhiên, cặp mắt trung tướng nam tử chợt mở trừng trừng, vẻ mặt bất khả tư nghị đem ánh mắt dừng lại ở một hòn giả sơn phía trước biệt thự...

Từ bộ trưởng lập tức từ trong vẻ mặt của hắn liên tưởng đến cái gì đó, sắc mặt đại biến, bỗng nhiên xoay người giống như đang gặp quỷ, đem ánh mắt dừng lại ở ngoài cửa...

Ở trong viện tử trên một hòn giả sơn cao bất quá chỉ năm thước, một nam tử như ma quỷ đang cúi đầu mà đứng. Hắn lúc này, toàn thân đã không còn một vùng da nào hoàn hảo, dưới hỏa diệm thiêu đốt, hình thành vô số vết thương khiến kẻ khác nhìn qua đều cực kì sợ hãi, nỗi lên trong đáy lòng những người khác một cỗ hàn khí. Bất luận kẻ nào, cho dù là bộ đội đặc chủng thân chinh bách chiến, đối mặt với một kẻ hoàn toàn không thể xưng là con người, cũng tuyệt đối sẽ sinh ra loại trạng thái khủng hoảng...

Trung tướng nam tử cùng Từ bộ trưởng liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh hãi, hai người tay chân trở nên lạnh lẽo, cả người không còn chút sức lực nào, cảm giác này, giống như người lính mới từ trên chiến trường sống sót trở về, cảm giác suy yếu đến nỗi suýt chút nữa hôn mê...

Không chỉ bọn họ, mà toàn bộ mọi người trong biệt thự thấy một màn như vậy, đều cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, vẻ mặt hiện lên sự khiếp sợ.

"Ngươi, ngươi vẫn còn là người sao..."

Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.

"Oanh oanh long long!"

Một tiếng ngân long gào thét điên cuồng, chiếu sáng khắp chân trời... Dưới lôi điện soi sáng, thân thể sứt mẻ của Lăng Vân bị bạo tạc trùng kích qua, rõ ràng không thể nghi ngờ hiển hiện trước mắt mọi người, như lệ quỷ đòi mạng vừa... vừa từ trong vực sâu chậm rãi bước ra.

Tĩnh, yên tĩnh, một không gian yên lặng đến ngạt thở. Toàn bộ mọi người ngay cả thở mạnh cũng không thể, cũng không dám nhìn về phía thân ảnh ác ma chỉ bất quá năm mươi thước, lồng ngực dường như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, áp lực hầu như khiến người ta thổ huyết.

Các quân nhân có khả năng phái ra toàn bộ đều bị giết, chỉ bằng bọn họ những... thượng vị giả này( kẻ chức cao), lấy gì ngăn trở tên ác ma đang từng bước tiến tới...

Nguyên thủ quốc gia Giang Lưu hít sâu một hơi, dứt khoát bước ra ba bước, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ác ma gần trong gang tấc, nỗ lực khống chế hô hấp chính mình, bình tĩnh nói: "Ta muốn biết lý do của người, lý do mà ngươi muốn giết ta. Nếu như nói là ta không biết cách trị quốc, làm việc ngu xuẩn khiến cho tham ô khắp nơi, ngươi muốn vì dân trừ hại, ta đây cũng không còn lời nào để nói. Dù cho là nguyên nhân gì mà ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết, chỉ cần ngươi có thể nói một cách rõ ràng, ta cũng sẽ không oán trách cử chỉ của ngươi hôm nay."

Giang Lưu tại vị nhiều năm chiến tích làm ra, dưới chính sách yêu dân như con, quốc gia dân chúng đồng lòng, phát triển mạnh, thực lực của đất nước phát triển không ngừng, bách tính an cư lạc nghiệp. Nếu nói một vị nguyên thủ lãnh đạo như thế là ngu xuẩn, sợ rằng toàn bộ người dân của vùng Trung Nguyên rộng lớn chỉ dùng ánh mắt, là có thể đưa hắn giết chết vô số lần.

Lăng Vân không nói gì, nhưng ánh mắt hắn xuyên thấu qua bóng đêm sâu thẳm, rơi vào trên người Giang Tuyết phía sau Giang Lưu.

"A!"

Dưới cặp mắt nhìn chăm chú của ác ma hầu như có thể khiến kẻ khác tinh thần tan rã, Giang Tuyết nội tâm yếu đuối rốt cục cũng không chịu nổi, phát ra một tiếng hét chói tai cao vút.

Tiếng thét chói tai lập tức giống như cây rơm cuối cùng bị lạc đà ăn mất, nguyên bản bầu không khí kinh khủng đã bị áp bức khiến mọi người không thở nổi, đã trở nên kinh hoàng hoảng loạn, vị trung tướng trước tiên đưa tay tới bên hông, mưu toan rút súng lục tiến hành phản kháng cuối cùng...

Nhưng mà, song song với tiếng thét chói tai của Giang Tuyết thét chói, Lăng Vân lần thứ nữa bay lên trời, như ác ma giang đôi cánh hắc ám, che khuất bầu trời, chế ngự cơn mưa tầm tả, vượt qua hư không, từ trên trời giáng xuống, không chút nào che giấu sát khí tại đây trong nháy mắt đem toàn bộ tất cả sinh mệnh trong biệt thự định đoạt, trong nháy mắt, mọi người như rơi vào hố băng...

Tử vong đột kích!

...

Hầu như cùng lúc Lăng Vân quyết định số phận mọi người trong biệt thự song song, mọi người dân chịu ân huệ của ngài nguyên thủ, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, một tâm trạng lo lắng cùng bi ai không thể hiểu được, một cảm giác giống như từ trong linh hồn nảy lên.

"Chuyện gì xảy ra, lẽ nào chủ tịch đại nhân đã xảy ra chuyện gì! "

Mọi người hầu như lòng có nhanh chóng liên tưởng đến vấn đề này, dưới một cổ lực lượng thần bí dẫn dắt, ánh mắt không tự chủ về phương hướng nơi ngài nguyên thủ đang ở nhìn đến, trong lòng lặng lặng cầu xin, cầu khẩn chủ tịch đại nhân trường mệnh bách tuế, vĩnh viễn thống lĩnh quốc gia đi đến phồn vinh yên ổn...

Tất cả ý niệm này bất quá chỉ hình thành trong sát na, nhưng mà đã tạo thành hiệu quả khiến không ai thể đo lường được.

Trong vòng cảm ứng của Lăng Vân, phía trước đột nhiên xuất hiện một cỗ năng lượng thần bí chứa đầy sát khí, chân thật xuất hiện phía trên biệt thự một cổ thần bí lực lượng huyền diệu khó có thể giải thích được, đồng thời lấy tốc độ cực kỳ kinh khủng, từ bốn phương tám hướng hội tụ ngưng tụ ra thành một kim sắc chân long thật lớn.

Cổ năng lượng tuy rằng nhìn không thấy, sờ không được, nhưng là chân thật hiện trong vòng càm ứng của hắn...

Trước tiên, Lăng Vân liên tưởng đến một loại năng lượng huyền bí trong bản kiếm quyết cửu cửu thượng huyền kiếm khí miêu tả qua, một loại năng lượng chỉ có đứng đầu một quốc gia, đế vương của đất nước mới có khả năng vận dụng lực lượng siêu nhiên này.

Chân long khí!

Nhất quốc chi khí vận!

Nhưng mà, cái ý niệm này xuất hiện trong đầu hắn gần như trong nháy mắt...

Cùng lúc hắn thao túng thân thể hạ xuống, kim sắc cự long kia chợt bộc phát ra một tiếng long ngâm thật to khiến kẻ khác hồn phi phách tán, thanh chấn cửu tiêu, thiên địa biến sắc. thân thể to lớn bay lên trời, rít gào oanh nhập vào trong cơ thể Lăng Vân, một trận kim quang chói mắt không gì sánh kịp, chiếu sáng toàn bộ thế giới, trong nháy mắt đem ý thức hắn toàn bộ thôn phệ...