Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 16: Ngũ Hành tông phủ




Lâm Phương Sinh đại kinh thất sắc, quay đầu lại thì thấy một đôi mắt tím trong suốt sáng ngời, còn mang theo vài phần tiếu ý.

Đúng là Ma Tu Diêm Tà. Hắn giữ lấy tay y, đoạt lấy cái ngọc thế, ngữ điệu chân thành ôn hòa đến cực điểm, “Phương Sinh ca ca, có ta ở đây cần gì phải dùng vật chết đó.”

Lâm Phương Sinh cố gắng tránh đi nhưng lại bị Ma Tu giữ chặt eo lưng, bàn tay nhấn xuống huyệt vị bên hông cũng đủ khiến y tê dại, yếu đuối ngã vào lòng người phía sau, ngay cả hơi thở cũng nặng nề thêm vài phần. Y không khỏi căm hận thân thể bản thân, chau mày, vươn khuỷu tay chống mình khỏi ngực bụng Diêm Tà, chất vấn, “Làm sao ngươi… Phá được cấm chế của ta?”

Diêm Tà không đáp, chỉ nhìn một dòng mồ hôi mật mật đang chảy sau chiếc gáy như bạch ngọc của y, thấm ướt tóc đen, rối tung phủ lên ngoại sam bạch sắc, dục niệm dày đặc mà vẫn cố nén. Hắn coi hành động lấy khuỷu tay kháng cự chống đối này cũng chỉ như dục cự hoàn nghênh, câu dẫn cầu hoan. Lại nhìn xuống y một thân sam bào hỗn độn, tiết khố tuột xuống tận gối, nhất thời nhiệt huyết dâng trào, hạ phúc nóng như lửa, hận không thể lập tức xỏ xuyên thân mình tiêu hồn kia.

Ma Tu kia có một đôi mắt tím tiêm diễm, lúc này đã dần dần sẫm lại.

“Phương Sinh ca ca đã giúp ta che giấu trước mặt các vị tu sĩ kia, Diêm Tà vô cùng cảm kích. Trái lo phải nghĩ, chỉ thấy lấy thân báo đáp là tốt nhất.”

Thiếu niên kia cực kì vui sướng, khẽ thầm thì, bàn tay cũng đã tham nhập vào trong tà áo, nắm lấy nam căn đã hơi thức tỉnh của Lâm Phương Sinh. Ngón tay băng lãnh, nhục nhận nóng như lửa, hai thứ chạm vào nhau khiến Lâm Phương Sinh không khỏi rên lên một tiếng, mãnh liệt giãy giụa, thoát ra khỏi lồng ngực Diêm Tà, kiên cường chống đỡ đầu gối vô lực, lảo đảo đi về phía một góc sương phòng.

Diêm Tà cũng không truy đuổi, chỉ đứng tại chỗ, mỉm cười, khóe miệng cong cong, mang theo vài phần hứng thú mèo vờn chuột, “Phương Sinh ca ca nếu muốn chơi đùa, tiểu đệ đương nhiên sẽ phụng bồi. Nhưng Phương Sinh ca ca trăm ngàn lần phải nhớ cẩn thận thân thể, chớ nên vui quá hóa buồn.”

“Chớ có nói bậy, mau cút ra ngoài.” Lâm Phương Sinh giận dữ, cố nén áp lực, vung ra Thiên Cương Địa Sát trận, lại bị khống chế của phù văn Hợp Hoan, khiến toàn bộ kiếm trận bắn ngược trở lại. Lâm Phương Sinh chỉ thấy kinh mạch cuồng loạn, năm mươi bốn kiếm không còn chưởng khống rơi xuống đầy đất, hai chân thoát lực chống đỡ không nổi, lung lay muốn ngã.

Diêm Tà liền động thân mình, ôm Lâm Phương Sinh vào ngực, dựa lưng vào tường, còn đập nát một cánh cửa sổ. Lâm Phương Sinh còn thanh tỉnh một chút, nhất thời cả kinh, sắc mặt tái nhợt, toan vươn tay đỡ lấy Ma Tu lại bị người bắt được, kéo lên đỉnh đầu.

Thiếu niên nhẹ giọng cười, thần sắc rõ ràng nhu hòa ôn lương, nhưng xem anh sắc môi mỏng lại là lạnh bạc vô cùng. Hắn khẽ cong khóe môi, thong thả tiến lại gần, đến khi hơi thở đôi bên giao triền, chóp mũi chạm vào nhau, “Phương Sinh ca ca, đừng có giãy giụa, cẩn thận lại dẫn ngoại nhân vào đấy. Nếu ta mà là ngươi, mà bị nhìn thấy trong hoàn cảnh này, ta sẽ đem toàn bộ người trong phủ giết chết.”

Âm cuối chầm chậm tan ra, cuối cùng biến mất khi hai làn môi chạm vào nhau. Diêm Tà cũng rất có quy củ, ban đầu là chạm nhẹ, sau đó chậm rãi dán lấy, lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ, tiện đà quấn lấy đầu lưỡi Lâm Phương Sinh, dây dưa một hồi, khẽ liếm lại nặng cắn,  vừa giống đế vương tuần thành ôn tồn tinh tế, vừa giống bá vương xâm lược mạnh mẽ công thành chiếm đất. Vừa đa dạng, lại vừa cứng nhắc, tựa hồ giống như một học tử chăm chỉ, từng chút từng chút thăm dò nếm thử.

Lâm Phương Sinh hai tay bị giữ lấy, tuỳ ý để hắn miệng lưỡi giao triền, chỉ cảm thấy khí tức mê say cuồn cuộn đổ vào cùng với đầu lưỡi, toàn bộ thân mình như bị thiêu cháy, lưng dựa vào song cửa sổ, chỉ chực tuột xuống. Diêm Tà khẽ duỗi dài chân, len vào giữa hai đầu gối của y, chân chính áp lên nam căn, cố ý cọ xát bên ngoài. Lâm Phương Sinh chịu không nổi,buột mấy tiếng rên nhỏ vụn phát ra từ cổ họng.

Diêm Tà thấy y động tình, cười càng nhu hòa, ngón tay thon dài vuốt lấy eo, lần đến xương cụt đằng sau, cọ xát xoa nắn, hết ức khiêu khích, cơ hồ như thiêu như đốt. Lâm Phương Sinh biết rõ ác ý của người này, không muốn vào khuôn khổ, nhưng không cách nào chế trụ lửa dục trong người, linh khí bạo tẩu; ngược lại người trước mặt ngập ý trêu chọc, giống như Thái công câu cá, im lìm chờ cá mắc câu.

Lâm Phương Sinh không muốn cùng hắn dây dưa, nhưng cảm thấy trong bụng nóng lên, cam chịu để cho Diêm Tà cắn môi mình, hắn vừa dứt ra liền nói, “Phải làm liền làm, xong việc thì mau rời đi.”

Diêm Tà nghe vậy, đương nhiên tòng mệnh, nâng một chân y lên đặt tại hông mình, sam bào đen nhánh hạ xuống, liền thấy cự nhận* đang vận sức chờ phát động,

*Nhận là lưỡi dao.

Ngay trước khi nam căn sáp nhập vào trong cánh mông tròn nộn thì cấm chế đột ngột bị người tác động.

Do quá vội nên Lâm Phương Sinh chỉ có thể hạ cấm chế quanh sương phòng, cho nên cách đó vài bước, chính là sư đệ Bạch Thuật, “Sư huynh, ta nghe thấy dị động trong viện của ngươi, có gì xảy ra sao?”

Diêm Tà mở đôi mắt tím sẫm, long lanh như có nước, nhìn y chằm chằm, sau đó cúi đầu, cắn xuống hầu kết đang lên xuống của y, “Phương Sinh ca ca đúng là trời sinh đã trêu hoa ghẹo nguyệt, Diêu cô nương kia không nói, cả sư đệ mình cũng chẳng tha?”

Lâm Phương Sinh cau mày, thấp giọng trách cứ, “Đừng có nói bậy!”  Y lớn tiếng đáp lại Bạch Thuật, “Không sao–”

Vừa mới mở miệng đã thấy Ma Tu kia thẳng lưng, đâm sâu vào trong, hung hăng va chạm. Cảm giác bị chà xát đến nóng bỏng làm Lâm Phương Sinh kêu lên một tiếng, lại cắn chặt răng nhịn xuống, mồ hôi lạnh nhiễm cả một thân, nội bích cũng cắn chặt lấy nam căn. Diêm Tà nhíu hàng mi thanh tú, cúi đầu oán giận, “Ca ca, thật chặt.”

Lâm Phương Sinh nào quản hắn tự làm bậy, chỉ cố điều tức, ra vẻ trấn tĩnh, “Ta đang tu luyện kiếm trận, vừa có bước đột phá, không có gì đáng ngại, ngươi tự đi nghỉ đi.”

Một câu ngắn ngủi, nhưng nói ra lại gian nan vô cùng, Diêm Tà từ đầu đến cuối không hề yên tĩnh, bóp lấy eo y, một thanh nam căn liên tục ra vào, chỉ cọ xát đúng nơi khiến y bủn rủn toàn thân. Lâm Phương Sinh đưa tay lên che miệng, khớp hàm đã thấm máu, không ngăn được mấy tiếng thở dốc, dâm thanh diễm ngữ.

Bạch Thuật lại là người có tâm tư đơn thuần, nghe thấy ngữ điệu Lâm Phương Sinh khác thường, tự nhiên lo lắng cho sư huynh, không dám rời đi.

Mà Ma Tu kia lại là hạng được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy y đang ẩn nhẫn thì càng động mãnh liệt, eo khố đong đưa, giống như từng lần thiết chùy giáng xuống. Đằng sau Lâm Phương Sinh chính là cửa sổ, sợ hắn gây động tĩnh, không dám né tránh, chỉ khẽ xoay eo, thu nhận từng đợt va chạm mãnh liệt.

Khoái cảm sung sướng từng đợt giáng xuống, Lâm Phương Sinh hai chân lơ lửng, quấn chặt lấy eo lưng Diêm Tà, da thịt trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt, nam căn cứng rắn. Hai cơ thể cọ xát lẫn nhau cũng tạo tư vị tuyệt vời.

Y chỉ có thể dùng toàn lực duy trì một tia lý trí, gắt gao bám láy cánh tay Ma Tu, “Bạch Thuật, ta đang tu luyện… Đừng có quấy rầy…”

Diêm Tà hung hăng đỉnh một cái, phù văn Hợp Hoan bao lấy một vòng quanh nhục nhận, sung sướng sảng khoái, tham lam quấn lấy nam căn. Lâm Phương Sinh thấy một tia sáng trắng lóe lên, cắn khẽ bả vai Ma Tu, chìm trong khoái cảm, nam căn run lên, dương tinh tiết ra nhiễm cả vào y bào Diêm Tà.

Lâm Phương Sinh rên trầm mấy tiếng, điều hòa khí tức, một thân sam bào đã trở nên nhàu nhĩ, khắp mình dấp dính, khẽ nói, “Đủ…”

Diêm Tà lại xoay eo, một thanh cự nhận chưa hề suy chuyển, ngừng động một lát, kéo một chân Lâm Phương Sinh lên cao, xoay nửa vòng cho y phủ phục lên cửa sổ, thả người xỏ xuyên, “Ca ca cắn ta không buông thế này, sao có thể đủ được.”

Lâm Phương Sinh không kịp phòng bị, bị đỉnh một cái đến nghiêng ngả, vô tình đẩy cánh cửa sổ ra, thân mình trở nên cứng ngắc, đồng thời nội bích cũng co rút lại, cắn chặt lấy vật cứng nóng bỏng trong cơ thể, Tình triều chưa tan giờ lại dâng lên, không nhịn được rên mấy tiếng, eo lưng cũng vô thức xoay chuyển lấy lòng.

Diêm Tà bị bậc này câu dẫn, dục niệm tràn đầy, một cây cự thương đón gió mà lớn, kích thước còn to hơn ban đầu, ép cho dũng đạo Lâm Phương Sinh cơ hồ muốn vỡ ra. Nhập khẩu đỏ tươi, cơ hồ xuất huyết. Ma Tu làm sao nhẫn được, ôm lấy Lâm Phương Sinh từ phía sau, chinh phạt va chạm, theo cùng với âm thanh nặng nề khi thân thể cọ xát.

Lâm Phương Sinh hai tay không có chỗ nào để dùng, chỉ có thể bám chặt lấy cửa sổ, chợt có một bàn tay từ phía sau mở tung cửa sổ, nhất thời ánh trăng thanh sáng, thác nước giả sơn, bóng cây rủ bước, cảnh sắc tao nhã lộ ra trước mắt.

Yên tĩnh như vậy, cũng thấy rõ ràng Bạch Thuật không có trong viện, tâm trí nhất thời thả lỏng.

Diêm Tà lại nở nụ cười đôn hậu thuần lương, cúi đầu hôn lên gáy y, “Phương Sinh ca ca đừng sợ. Hai người chúng ta nhìn vào quá lắm cũng chỉ đang ngắm trăng, nào có ai nghĩ lại làm hành động bậc này đâu?” Ngôn từ ám muội, va chạm vẫn không hề lưu tình, Lâm Phương Sinh trong đau đớn cảm nhận vài phần khoái cảm.

Khung cửa sổ mở lớn, tuy có bóng cây cùng hòn giả sơn che khuất, Lâm Phương Sinh vẫn lo sợ có người xâm nhập, lại ánh trăng chiếu vào, tăng thêm vài phần xấu hổ quẫn bách. Trải qua kinh hách như vậy, Lâm Phương Sinh thất thủ, òa khóc thành tiếng.

Y chỉ đành cúi gập người xuống cửa sổ, sau lưng mở rộng, tùy ý để Ma  Tu kia luận động, giảo đến toàn thân run rẩy, khoái cảm khó tả, nội bích cắn nuốt liên tục, cũng không che dấu tiếng rên nhỏ vụn, quay đầu thúc giục, “Mau… Chút…”

Hành động này của Lâm Phương Sinh khiến Diêm Tà trụ không được, đôi mắt tím sẫm lại, sắp biến thành đen, đại khai đại hợp, thô bạo tiến công, đỉnh đến mức Lâm Phương Sinh nhiều lần đụng vào tường, cửa sổ cũng cót két lay động. Chỉ sau thời gian nửa chén trà, y thấy người sau mình động tác nhanh hơn, chưa kịp thấy gì khác thường đã bị một cỗ dương tinh bắn vào sâu bên trong, lưng cũng cong lên, tiết ra.

Làn này song tu, hai bên đều thỏa mãn, lúc Diêm Tà rút ra Lâm Phương Sinh còn thấy hư thoát. Cảm thấy đi lại có hơi vô lực, y cũng tùy ý để Ma Tu chỉnh lý, ôm mình lên giường. Trước khi Ma Tu rời đi, Lâm Phương Sinh giữ lấy cổ tay hắn, “Hãy khoan.”

Giọng nói khàn khàn biếng nhác, Diêm Tà lại thấy dục niệm dâng lên, xoay người đi về phía y, “Triền miên một hồi, Phương Sinh ca ca vẫn còn luyến tiếc tiểu đệ?”

Lâm Phương Sinh ủ rũ, đẩy hắn ra, chỉ nói, “Phá Thiên Ma chú thế nào?”

Diêm Tà nhớ đến lần nói chuyện giữa hai người lần trước, cảm giác mất mát xẹt qua trong mắt, cũng nhanh chóng biến mất. Hắn vẫn cười hết sức chân thành, ” Phương Sinh ca ca trong lòng mang thương sinh, thương sinh cũng không nhớ ngươi, không bằng đem lòng đặt vào ta.”

Lâm Phương Sinh bày ra gương mặt vô hỉ vô bi, chỉ dùng một đôi mắt thanh lãnh vô ba nhìn hắn, “Chỉ làm cạn lực ta thôi.”

Thiếu niên chăm chú nhìn một lát, thở dài một tiếng, lấy từ trong ngực ra một tấm ngọc phù, đặt vào tay Lâm Phương Sinh, “Cách phá giải đều nằm trong đó cả.” Diêm Tà dứt lời liền đẩy cửa rời đi, trước khi đi còn quay lại cười ôn nhu, “Ngày khác sẽ đến tìm ca ca song tu.”

Lâm Phương Sinh không nhiều lời với hắn, chỉ đảo mắt nhìn qua ngọc phù, lại thấy đau đầu không chịu nổi, chung quy cũng là quá mỏi mệt, đành từ bỏ, nhắm mắt lại ngủ.



Đèn đuốc đã tắt, bốn phía không có một chút động tĩnh, từ sau giả sơn lộ ra một thân ảnh.