Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 38: Chân nhân Hồng Dương




Lâm Phương Sinh vừa nghe liền giật mình.

Tuy là ngoài dự liệu, nhưng nếu là như vậy thật, thế thì mọi nghi vấn trước đây đều có lời giải đáp.

Tư Hoa Quân là Pháp tu, cũng cùng một dạng như phù văn, trời sinh đã tinh thông. Chẳng trách phù văn đưa tin kia không nhận linh thạch của y, bởi nó phát hiện ra trong cơ thể y có một tia chân nguyên của Yêu Tu, liền coi y hệt như chủ nhân mình.

Mấy trăm năm trước, quan hệ giữa Tư Hoa Quân và thiên tử Khánh Long quốc rất tốt. Khi ấy Khánh Long và Yêu giới còn chưa qua lại với nhau, người phàm tục cũng rất kiêng kị Yêu loài. Tư Hoa Quân đương nhiên không để cái kiêng kị ấy vào mắt, lại nhàn việc nên thường hóa thành người du ngoạn Khánh Long, tự hào với cái danh ”chân nhân Hồng Dương”. Hắn lại thường trú lại Thiên Mục sơn trang, mở đường giảng bài, truyền thụ tri thức về phù văn, khiến cho các tu sĩ tôn sùng vô cùng.

Cũng do Hồng Dương mà thiên tử Khánh Long bắt đầu nghĩ tới quan hệ giữa hai giới Yêu – Nhân, liền giáo hóa dân chúng, mở rộng biên giới qua lại lẫn nhau.

Cho nên, hành động này của Tư Hoa Quân, kết thêm vào tình hữu hảo của hai giới, thế mà tạo ra tác dụng không ngờ.

Đương lúc Lâm Phương Sinh suy nghĩ lung tung không chú ý, bất giác đã bị Tư Hoa Quân cởi áo tháo thắt lưng, ôm vào gian bên.

Hồng giao khí tức mãnh liệt, hơi thở nóng bỏng như muốn thiêu cháy da thịt y, nhiệt độ kia xuyên qua da thịt, xâm nhập vào trong cốt tủy. Toàn thân Lâm Phương Sinh đã thấm mồ hôi. Y là tu sĩ tích cốc, trong cơ thể toàn là trọc khí của ngũ cốc, ngay cả mồ hôi toát ra cũng mang linh lực ngòn ngọt, dụ dỗ người ta hôn lên.

Chỉ mấy chốc chần chờ, Lâm Phương Sinh đã bị đè xuống chiếc bàn bát tiên bằng gỗ tử mộc trong phòng. Một tay y chống lên bàn vuông, tay còn lại đè lên đầu vai Yêu Tu, “Khoan đã!”

Yêu Tu kia cũng không màng đến sự phản kháng, giữ chặt lấy cổ tay y, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên cổ tay, dần theo mạch máu mà hôn lên đến khuỷu.

Nhiệt độ kia thấm cả vào xương cốt, tê ngứa không chịu nổi, cả cánh tay của Lâm Phương Sinh cứng đờ, định thu lại; sắc mặt lại hơi ửng hồng

Năm ngón tay bấu chặt thành đấm, cắn răng cố nén, giọng nói của y đã hơi rối loạn, “Vừa mới gặp mặt…. Hà tất phải nóng lòng… Để ta xem xét đã….”

Giọng Tư Hoa Quân đã khàn khàn, “Giờ này sao còn có thể nhẫn, ngươi hãy để tướng quân mình ăn đỡ thèm đã.”

Hắn lại há miệng cắn lên một hạt nổi lên trên ngực Lâm Phương Sinh, hút lên như muốn nuốt vào, không ngừng liếm cắn.

Lâm Phương Sinh theo bản năng ưỡn ngực nghênh đón, cảm giác nóng bỏng đến bủn rủn mãnh liệt khuếch tán từ ngực ra, thở dốc một hơi dài, “… Dừng…” Y hung hăng nắm lấy cánh tay Yêu Tu, chực đẩy người ra.

Yêu Tu kia được một tấc lại muốn tiến một thước, áp cả thân thể cao to khỏe mạnh vào giữa hai chân Lâm Phương Sinh, khiến toàn bộ cơ thể thanh niên đều dựa vào bàn vuông, tay cũng đặt xuống bên tai, lúc này hắn mới buông hạt nhỏ bị gặm cắn đến sưng đỏ ra; làn môi ấm áp hạ xuống khóe miệng Lâm Phương Sinh, đầu lưỡi vươn ra hệt như đùa giỡn, khẽ chạm vào môi y, “Nương tử dục cự hoàn nghênh thế này quả thật đúng là chiêu cao minh, vi phu đương nhiên không từ chối.”

Lâm Phương Sinh bị hắn trêu chọc đến mức toàn thân nóng đỏ như bị thiêu, hai tai lại càng đỏ đến mức xuất huyết. Y muốn giãy dụa chực đứng lên, chợt cảm giác bên khố có cái gì đó đánh vào. Thứ vĩ đại của Tư Hoa Quân đang chạm vào bắp đùi y, mặc dù đã cách mấy tầng quần áo của cả hai nhưng nhiệt độ tại nơi đó có thể đốt cháy người khác.

Tốc độ động tình mức này thật đúng là đệ nhất thiên hạ!

Có điều nếu y cứ để Tư Hoa Quân ‘’ta cần ta cứ lấy’’ thế này, làm sao có được cơ hội mở miệng. Chuyện của Viêm Dạ đã bắt vào trong lòng, khó mà an tâm được.

Lâm Phương Sinh nhíu mày, cong đùi phải, đá vào bên hông Tư Hoa Quân, lạnh lùng nói, “Đừng vội hồ nháo, ta thả con sói con kia ra đã, ngươi giúp ta xem xem…”

Tư Hoa Quân càng thêm tự giác, nắm lấy mắt cá chân y, vén ống quần lên, để lộ bắp chân thon dài, khớp xương duyên dáng, thanh tịnh vô cấu. Hắn tự đắc hôn lên mắt cá chân, vừa thân vừa cắn, tự mãn đến cong cả đầu gối, để lại vô số vết răng ướt đẫm, “Không có gì xem xét cả. Hàn lang kia ngay từ lúc trong bụng mẹ đã bị kẻ thù hạ ấn, linh trí không mở được, tu vi cũng bị áp chế. Nếu không giải được thì cả đời làm một súc sinh vô tri, cũng tiêu diêu tự tại.”

Bắp chân tê dại như có dòng điện chạy qua, môi lưỡi người kia đã tiến dần lên bắp đùi, Lâm Phương Sinh trụ không nổi nữa, nam căn ngẩng đầu, ngay cả phù văn cũng thức tỉnh, mấp máy khát cầu.

Y chống hai khuỷu tay ra sau đỡ cả cơ thể, khí tức cũng dồn dập như lửa nóng, đành cố nén mà tiếp tục truy vấn, “Vì sao ngươi biết rõ như thế… Lại không hề nói một câu?”

Tư Hoa Quân vẫn tiếp tục vén cao ống quần phải y lên, liếm cắn đùi non, tạo thành một chuỗi dấu răng, dục niệm đã lên liền không yên lòng, “Ngày ấy ngươi mang con súc sinh kia đến trong cung ta đã biết. Việc ấy nhỏ nhặt, nương tử cũng không hỏi, ta hà tất phải nhắc tới. Có chừng ấy thời gian thôi, đêm xuân khổ đoản.” Ngón tay khẽ nhấn xuống, giữa đũng quần y liền xuất hiện một lỗ thủng. Việc cần làm đương nhiên phải làm rồi, ngón tay ấm áp bắt đầu xâm nhập nơi nào đó.

Thân thể Lâm Phương Sinh cứng đờ, nhưng trong lòng lại hỗn tạp trăm vị, vừa bực lại vừa cảm kích, y bị trêu chọc nhiều lần; cuối cùng đành nằm xuống bàn Bát tiên, thả lỏng cố dung nhập ngón tay kia, hòa nhã nói, “Vậy tuyệt ấn kia có phương pháp gỡ bỏ không?”

Tư Hoa Quân hơi híp mắt, hưởng thụ cảm giác mịn màng trên đầu ngón tay, lại nhìn Lâm Phương Sinh đang rên ngân lên, tư thái động tình rất đỗi động nhân, đương nhiên sung sướng thêm vài phần, kiêu căng cười nói, “Nếu hỏi người ngoài thì đúng là vô pháp, nhưng nếu hỏi Hồng Dương thì đúng là tùy tay giúp đỡ mà thôi.”

Nghe được lời này, Lâm Phương Sinh cũng không để ý dị vật đang động trong cơ thể, cố chống mình lên, ra vẻ lấy lòng mà ôm lấy cần cổ Tư Hoa Quân. “Nếu đã vậy sao cung chủ không giải ấn cho Hàn lang trước đã? Ta chắc chắn sẽ đáp tạ hậu hĩnh cung chủ.”

Tư Hoa Quân nghe vậy liền cười, “Tên đã lên dây, không thể không bắn. Nương tử hãy báo đáp vi phu trước đã. Nếu hầu hạ tốt, ta sẽ vì ngươi mà thu thập tên nhóc kia.” Nói xong cũng rút ngón tay ra, tách hai chân Lâm Phương Sinh, làm bộ muốn vào.

Lâm Phương Sinh biết rõ, nếu bị tên này quấn lấy, không biết đến bao giờ mới ngừng, nếu việc trước mắt mà không làm ngay, dây dưa lại phản thành tâm bệnh mất. Y đương nhiên không chịu, nâng một chân lên nhắm thẳng vào ngực Tư Hoa Quân, thừa cơ đứng dậy khỏi bàn.

Mới vừa mở miệng, y đã bị đẩy bật xuống, phía sau đập vào bàn vang lên một tiếng, đau đến mức Lâm Phương Sinh hít vào một hơi thật sâu.

Tư Hoa Quân hưng trí bừng bừng, lại bị làm cụt hứng, khẩu khí đương nhiên không tốt, ánh mắt lóe lên ánh kim, băng lãnh mà lợi hại, bắn thẳng về phía Lâm Phương Sinh, “Chỉ là một con súc sinh mà thôi, nương tử phải để bụng làm gì, nếu chọc giận ta, đừng nói linh trí không khai thông được, bổn tọa khiến nó đến cả súc sinh cũng không làm nổi!”

Lời vừa dứt, Lâm Phương Sinh đã giận tái mặt. Đủ những loại áp lực ngày trước nay lại dồn lên, thù mới hận cũ chồng lên nhau, đương nhiên giận dữ không thôi, trong lúc giãy dụa còn nện luôn một đấm vào khóe miệng Tư Hoa Quân. Y cũng không thèm để ý, lớn tiếng cả giận, “Đường đường là bá chủ Bắc Minh mà lại đi so đo với một súc sinh nhỏ, mặt mũi để đâu?”

Tư Hoa Quân phản thủ nắm lấy cổ tay Lâm Phương Sinh, vặn y xuống dưới thân, cười lạnh, “Yêu tộc của ta khi tu hành đều thuận theo thiên ý, từ bản tâm. Nếu chọc ta nổi giận, cưỡng bức ngươi thì đừng có trách!”

Lâm Phương Sinh giãy giụa, đầu vai chạm vào ngực Tư Hoa Quân, tư thế bình thường cũng gợi lên nhung nhớ, khiến hắn buông lỏng tay, y đồng thời cũng thoát được ra.

Hai người lúc này cực kì ăn ý, không hề dùng đến linh lực và pháp thuật, chỉ vật lộn trong phòng, kiếm tu đoán thể, pháp tu luyện thuật. Lâm Phương Sinh là kiếm tu, chiếm được ưu thế, trong một lúc, lực lượng hai bên tương xứng nhau.

Chỉ khổ mỗi chưởng quỹ khách điếm Bách Phúc, nghe tiểu nhị báo trong viện có tiếng đánh nhau, e rằng vỡ nát rất nhiều vật phẩm trân quý, ông rất đau lòng. Cũng may vị khách quý kia cũng biết phân phải trái, sau đó cũng bồi thường đủ.

Đấu với nhau nửa canh giờ, Tư Hoa Quân đã mất hết kiên nhẫn, ngón tay lóe lên ánh sáng đỏ hướng về phía cổ tay Lâm Phương Sinh. Ánh sáng đó vừa gặp tay người đã hóa thành xích lưu ly, khóa chặt Lâm Phương Sinh.

Y bất ngờ không kịp phòng bị, tay chân đều bị cuốn lấy, ngã xuống đất, cố gắng lăn tránh, nhưng xiềng xích kia không hề sứt mẻ. Y căm hận nói, “Ngươi dám bày ra thủ đoạn này… Thật đúng là vô sỉ!”

Tư Hoa Quân thấy y nằm dài trên đất, tóc tai rối tung, chật vật không chịu nổi, ánh mắt lại tràn đầy giận dữ; lửa giận trong lòng vơi đi quá nửa, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Phương Sinh, cười, “Lưu ly này đã cùng luyện hóa trong Đế Lưu Tương với ngươi ngày trước, trong thời khắc nguy cấp có thể bảo hộ tính mệnh của ngươi. Ta đem vật này tặng cho ngươi, thu về chút lợi, cũng không quá phận.”

Lâm Phương Sinh nghiêng đầu, né tránh ngón tay hắn, lại bị Tư Hoa Quân ôm ngang hông, đặt lên trên giường.

Chiếc giường kia rộng rãi lại chắc chắn, gối mềm kê cao, hết sức xa hoa, làm bằng tơ lụa, nhuộm màu ngà sáng bóng, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi.

Lâm Phương Sinh bị ném lên lớp vải giường mềm mịn đó, vạt áo bị vén lên, tiết khố bị xé rách lúc trước lại bị chịu khổ, giờ nát như mấy mảnh vải, bị vứt dưới giường.

Y hoảng hốt, vội vàng giãy giụa muốn ngồi dậy, chỉ là hai tay bị bắt chéo sau lưng, không dùng lực được, bị Tư Hoa Quân giữ lấy hông; lập tức có một vật nóng như lửa mạnh mẽ xông vào, từ từ xâm nhập.

Lỗ nhỏ vốn chật chội khô khốc, đồ vật kia lại nóng bỏng không phải bình thường, khiến tình cảnh lại càng họa vô đơn chí. Lâm Phương Sinh chôn mặt vào chăn đệm mềm mại, lưng bị ép ưỡn cao mặc người xâm nhập, vừa đau đớn vừa khuất nhục, hai chân cứng đờ, cắn chặt răng không kêu lên một tiếng.

Tư Hoa Quân cũng hơi để ý, nhưng vốn tính thô bạo, cũng không quan tâm, tiếp tục nhấn thanh cự nhận vào sâu trong người dưới thân, lại nghe được tiểu Kiếm tu kia rên lên đau đớn, ngọn tà hỏa trong lòng mới dần lụi đi, bắt đầu dao động chậm lại.

Lâm Phương Sinh sắc mặt xanh trắng, ngón tay bắt ở sau lưng bấu chặt đã thấy máu, phía sau lại bị người nọ áp lên, hơi thở nóng bỏng phả vào lưng, cách lớp áo mỏng mà hôn cắn lên xương sống.

Chỉ là những day cắn bình thường, tê tê dại dại lại hơi đau, nhưng cảm giác cứ lan dần ra khắp toàn thân.

Chỗ mẫn cảm bị chà đạp, cảm giác đau đớn nóng bỏng này lại dần rối loạn, vừa đau vừa xót, trong chốc lát lại thấy ngọt ngào, nam căn lại thức tỉnh lần nữa.

Tư Hoa Quân ở phía sau cười nói, “Đã lâu không yêu thương nương tử, khiến nương tử phải chịu ủy khuất rồi.”

Lâm Phương Sinh chưa kịp mở miệng, phù văn Hợp Hoan trong cơ thể đã hấp thụ hết những tủi thân, xấu hổ, bám chặt lấy nam căn. Trong khoảnh khắc, cảm giác sung sướng vô hạn vô biên ập tới, dũng đạo khô khốc cũng trở nên ẩm ướt.

Nội bích có chút thay đổi, thứ đó của Tư Hoa Quân vốn chôn chặt bên trong cảm nhận được hết, mãnh liệt tiến xuất, khiêu khích vào ra.

Lâm Phương Sinh không giãy giụa nổi, eo bị bắt lấy, chỉ đành phải chịu đựng từng đợt tiến công mạnh mẽ cứng rắn, thứ hùng vĩ kia muốn ép căng huyệt khẩu nho nhỏ, gần như đã đến cực hạn, niêm mạc non mềm truyền đến cảm giác đau đớn, sắp bị sáp đến xuất huyết.