Kiến Càng Rung Cây

Chương 3




13.

Thịnh Trường Bân ở bệnh viện rất săn sóc, chăm sóc, để ý đến tôi từng chút một. Điều này khiến em gái cậu ta ở bên cạnh nói mát đủ kiểu.

Cô ta đang chế nhạo tôi chỉ là một đứa con gái nuôi không có thực quyền và không xứng đáng với anh trai cô ta.

Thịnh Trường Bân xấu hổ, lạnh lùng mắng Thịnh Trường Nhân rồi kéo cô ta đi.

Chị đưa nước cho tôi, vẻ mặt đau lòng: “Vất vả cho em rồi, ngày nào cũng phải đối phó với chúng”.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn đôi mày mệt mỏi của cô, cảm thấy có chút đau lòng: “Mọi chuyện ở công ty vẫn ổn chứ?”

Theo kế hoạch, tôi chịu trách nhiệm tạo ly gián Lâm Vĩnh An và Thịnh Trường Bân để tạo cơ hội cho chị gái, có thể chớp lấy thời cơ hay không đều phải dựa vào nỗ lực của chị ấy.

Công ty không giống như trường học, lòng người bên đó sâu hơn, nếu không cẩn thận sẽ bị lừa.

Chị thở dài: “Kể từ khi chị bắt đầu phụ trách dự án, bác cả và những người khác vẫn luôn gây khó dễ”.

Tôi vừa định an ủi anh thì chị tôi chợt mỉm cười nói: “Nhưng không sao đâu, kiến càng rung thụ (*) luôn cần thời gian mà”.

(*) 蚍蜉撼树: thành ngữ TQ, nghĩa gần giống với câu “châu chấu đá xe” bên mình.

Sau ngày hôm đó dự án mà chị tôi phụ trách xảy ra vấn đề, bác cả đã lợi dụng chuyện này để đoạt lại dự án và giáng chức chị xuống cấp thấp nhất.

Buồn cười nhất là vì cha nuôi nhận được chỗ tốt từ phía bác cả nên trong suốt quá trình lại không hề giúp đỡ con gái mình.

Đêm đó, chị tôi uống liền ba lon bia, lau nước mắt và mỉm cười nói với tôi: “An An, chúng ta khởi nghiệp đi.”

"Công ty nhà họ Lâm quá bẩn, chị không muốn nữa."

14.

Sau khi chị gái từ chức, chị đã cãi một trận lớn với cha mẹ nuôi. Chị thu dọn hành lý và bay đến thủ đô trong đêm. Cha nuôi tức giận tuyên bố phải cắt đứt quan hệ cha con với chị.

Tôi và chị gái đã bán hết những trang sức, túi xách của mình, gom góp tiền để cùng mở một công ty giải trí.

Ngày nhận được giấy phép kinh doanh, tôi đã ngay lập tức lấy Kèn Bass làm nghệ danh của mình và phát hành một đ ĩa đơn.

Bài hát này là tác phẩm hoàn hảo nhất đời trước của tôi. Chỉ ba ngày sau khi phát hành, nó đã được phát hơn 50 triệu lần, thống trị các bảng xếp hạng trên tất cả các nền tảng âm nhạc lớn.

Không cần marketing quá lố, bài hát của tôi đã trở nên viral chỉ sau một đêm. Từ một ca sĩ mạng có chút tiếng tăm tôi chính thức được công chúng biết đến.

Dù không lộ mặt nhưng tôi vẫn bị Lâm Vĩnh An phát hiện, nhưng anh ấy cũng không nói chuyện của chúng tôi với cha mẹ nuôi.

Bởi vì theo quan điểm của anh ta, chúng tôi không thể đe dọa lợi ích của anh ta, thậm chí không thể tạo ra bất kỳ bọt sóng nào.

Năm cuối cấp ba, tôi học hành chăm chỉ hơn và chị gái tôi cũng cố gắng nỗ lực. Không ai trong chúng tôi dám chểnh mảng và tất cả chúng tôi đều không ngừng tiến về phía trước.

Ở kiếp này, không có sự cản trở của Lâm Vĩnh An và Thịnh Trường Bân, tôi đã thể hiện rất tốt và được nhận vào trường đại học 985 mà tôi yêu thích.

Trái ngược với tôi, ngày nào họ cũng xum xoe quanh tôi như con công đến mùa đ/ộ/n/g d/ụ/c làm gì có thời gian học hành. Họ chỉ có thể học ở trường top cuối, sau này ra nước ngoài để đánh bóng tên tuổi.

15.

Trong ba năm trung học, bệnh của Lâm Vĩnh An chưa từng tái phát. Ngoài ra, tôi còn là thí sinh đứng đầu khoa tự nhiên của thành phố, điều này khiến cha mẹ nuôi của tôi hãnh diện. Họ đã thưởng cho tôi một khoản tiền lớn.

Tôi chuyển toàn bộ số tiền 2tr đó cho chị gái ở Bắc Kinh.

Trong bữa tiệc khai giảng, bố mẹ nuôi rất hài lòng với cách cư xử ngoan ngoãn, hiểu chuyện và có ý thức tránh ánh đèn sân khấu của tôi.

Tôi trốn vào một góc lén ăn bánh ngọt, Thịnh Trường Bân đi tới nói với tôi: "Hữu Hữu, cậu đã vào đại học rồi, khi nào thì cho tôi cái danh phận đây?"

Động tác lau kem trên miệng tôi của cậu ta rất tự nhiên và thân mật. Ánh mắt cậu ta cố ý liếc nhìn Lâm Vĩnh An, cằm hơi nhếch lên.

Trong ba năm qua, Thịnh Trường Bân đã không biết xấu hổ mà tỏ tình với tôi vô số lần, nhưng lần nào tôi cũng ỡm ờ, lấy việc học làm cái cớ.

Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, tôi nháy mắt với cậu ấy và mỉm cười: "Ngay bây giờ."

Thịnh Trường Bân dẫn tôi lên bục và tuyên bố lễ đính hôn của chúng tôi trước mặt tất cả các vị khách mời.

Khi cậu ta đeo nhẫn cho tôi, Lâm Vĩnh An ở bên dưới đã tức giận đến mức suýt cắn vỡ răng.

Cha mẹ hai bên chỉ hơi ngạc nhiên và cũng không phản đối cuộc hôn nhân này. Mẹ Thịnh còn ôm cánh tay tôi và mỉm cười.

Thịnh Trường Nhân liếc nhìn Lâm Vĩnh An và nói với giọng điệu kỳ lạ: "Anh trai tôi rất khỏe mạnh, còn là người thừa kế tương lại của nhà họ Thịnh. Cô cũng có mắt đấy."

Tôi nhấp một ngụm rượu, mỉm cười và không nói gì.

Lâm Vĩnh An lạnh mặt, đặt ly rượu đã cạn xuống và rời tiệc sớm.

Khi tôi trở về phòng để tẩy trang đi tắm, một lực từ phía sau đẩy ngã tôi xuống giường.

Lâm Vĩnh An bóp cổ tôi, mặt nhăn nhó dữ tợn: "Con kh/ố/n, m và Thịnh Trường Bân quen nhau khi nào hả?"

"Hai người diễn giỏi đấy, đến cả t cũng dám lừa!"

16.

Lâm Vĩnh An thực sự muốn bóp ch ết tôi.

Tôi không vùng vẫy mà chỉ lặng lẽ nhìn anh, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống từ khóe mắt.

Thấy tôi khóc, Lâm Vĩnh An lơ đãng buông tôi ra, tôi nhân cơ hội xoay người lại, đè anh xuống dưới và hôn anh.

Hôn xong, tôi vùi mặt vào cổ anh như kiệt sức, nhỏ giọng nức nở: “Anh, em cũng không muốn…”

"Người em thích vẫn luôn là anh."

"Em thích anh?!"

Hơi thở của Lâm Vĩnh An ngừng lại trong giây lát, anh ta kéo tôi dậy và nhìn tôi với vẻ khó tin.

Tôi cúi đầu không dám nhìn anh: “Em đã thích anh từ rất lâu rồi.”

Lâm Vĩnh An ôm mặt tôi, như muốn nhìn thấy vẻ dối trá trong mắt tôi.

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập tình yêu chân thành, khiến tim anh đập nhanh hơn, giọng nói run run: “Vậy tại sao em còn ở bên Thịnh Trường Bân?”

Tôi dùng giọng rất nhẹ nói: “Bởi vì anh là anh trai em…”

"Cha mẹ đã đưa tôi ra khỏi cô nhi viện và cho em một cuộc sống mới. Làm người không thể cái gì cũng muốn, chúng ta đã định sẵn là không thể."

Lâm Vĩnh An im lặng một lúc lâu: "Em nên biết rằng họ có ý đồ khác khi nhận nuôi em."

Tôi mỉm cười giơ tay chạm vào mặt Lâm Vĩnh An: "Em rất vui vì mình vẫn còn có giá trị."

"Ngay cả khi một ngày nào đó em phải hy sinh mạng sống của mình để cứu anh, em cũng sẽ rất vui khi làm điều đó."

Lâm Vĩnh An hoàn toàn tin tưởng tôi, ôm tôi khóc lóc thảm thiết, nói rằng anh ấy đã thích tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.

Kiếp trước tôi không hiểu tại sao anh ta lại ghét tình cảm của tôi đến thế.

Bây giờ tôi biết anh ta bắt nạt tôi vì anh ta cũng thích tôi.

Nhưng kiếp trước tôi vừa béo vừa xấu, thích tôi hay bị tôi thích đều khiến người khác chê cười anh ta.

Sau khi bày tỏ tấm lòng của mình, Lâm Vĩnh An muốn đến gặp bố mẹ nuôi để nói rõ và thuyết phục họ đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.

Tôi vội vàng ôm chặt lấy eo anh, khóc lóc van xin: "Anh ơi, đừng đi. Em không muốn rời khỏi ngôi nhà này. Không muốn mất đi lòng tự trọng cuối cùng của mình. Làm ơn..."

Hai mắt Lâm Vĩnh An đỏ hoe, anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi: “Được rồi, anh không đi.”

17.

Lâm Vĩnh An đã tặng tôi một chiếc vòng tay ngọc lục bảo trước khi rời đi.

Tôi rất vui vì nó có thể được bán với giá rất cao. Một công ty mới cần rất nhiều tiền để phát triển. Chị gái gom góp tiền rất khó khăn. Cảm ơn anh trai hờ đã đưa tiền tới!

Đêm khuya, tôi lặng lẽ rời khỏi nhà họ Lâm.

Trước khi đăng xuất WeChat, tôi đã gửi tin nhắn cho Lâm Vĩnh An: [Xin lỗi anh, em muốn ra ngoài thư giãn, anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi. 】

[Khi em trở lại, chúng ta vẫn sẽ là một gia đình. 】

Sau khi đổi tài khoản, tôi đến căn nhà chị gái đã mua. Vừa mở cửa, đèn bật sáng, pháo giấy bắn lên.

"Chúc mừng sinh nhật An An!"

Hôm nay là sinh nhật thật sự của tôi, chỉ có tôi và chị gái biết.

Chị gái giơ chiếc bánh lên, Thịnh Trường Nhân đội mũ sinh nhật cho tôi: “Mau ước đi!”

Tôi chắp tay lại, nhắm mắt lại và bắt đầu ước nguyện.

Tôi hy vọng rằng tất cả những kẻ đã làm hại chúng tôi sẽ phải trả giá đắt càng sớm càng tốt.

Bánh kem rất ngọt. Ba người chúng tôi quây quần bên nhau trò chuyện và cười đùa. Đã lâu rồi chúng tôi mới được vui vẻ như vậy.

Chơi chán, Thịnh Trường Nhân dựa vào người tôi, từ trong túi móc ra một chiếc USB: “Cái này là quà sinh nhật của cậu.”

"Tôi đã phí sức chín trâu hai hổ mới đánh cắp thứ này từ bố tôi đấy!"

Tôi và chị gái nhìn nhau mỉm cười, nghe cô ấy nói tiếp: “Không ngờ bố tôi và chú Lâm lại làm nhiều ra chuyện xấu như vậy.”

Ổ USB chứa bằng chứng trốn thuế của cha nuôi và cha Thịnh. Không chỉ vậy, còn có bằng chứng về một số giao dịch bất hợp pháp.

Sau khi báo cáo lên cơ quan chức năng, cả hai công ty sẽ xong đời.

Cha mẹ của nhà họ Thịnh cũng trọng nam khinh nữ. Khi mẹ Thịnh mang thai lần thứ 2, bác sĩ nói với họ đó là bé trai, nhưng sinh ra lại là con gái.

Sau khi sinh Thịnh Trường Nhân, cơ thể mẹ Thịnh bị tổn thưởng nên không thể có thai được nữa. Bà rất ghét Thịnh Trường Nhân vì đã chiếm đoạt vị trí của con trai út của bà, thậm chí còn không cho cô vào hộ khẩu nhà họ Thịnh.

Chúng tôi có ký ức kiếp trước nên đã thuyết phục Thịnh Trường Nhân hợp tác với chúng tôi từ lâu.

Cô cũng không muốn bị cha mẹ kiểm soát và không muốn trở thành công cụ hôn nhân.

Kiến càng tuy nhỏ nhưng vẫn có sức làm rung chuyển cây cối.

Chỉ cần chúng ta nỗ lực chăm chỉ, chúng ta luôn có thể đạt được thành công!

18.

Ba chúng tôi bay tới Bắc Kinh ngay trong đêm.

Cách đây không lâu, đạo diễn Vương, một trong những đạo diễn nổi tiếng ở Trung Quốc, đã đề nghị tôi viết bài hát cho bộ phim mới của ông ấy.

Bộ phim mới của đạo diễn Vương được chuyển thể từ tiểu thuyết, bộ phim đã quay gần xong nhưng vẫn chưa tìm được bản OST phù hợp. Vô tình nghe thấy bài hát của tôi, ông ấy cảm thấy rất hay nên đã chủ động mời tôi cộng tác.

Sau khi đọc tiểu thuyết gốc và kịch bản, tôi sáng tác chín bài hát mới theo yêu cầu của đạo diễn Vương. Sau khi nghe bản demo, đạo diễn Vương quyết đoán thanh toán hết số tiền hợp đồng.

Đoạn trailer về bộ phim được ông ấy cắt nối, biên tập hoàn hảo kết hợp với bản OST của tôi đã mang lại kết quả ngoài sức tưởng tượng. Trước khi bộ phim lên sóng, OST đã trở thành một bản hit nhỏ.

Sau khi sống ẩn dật để sáng tác được một tháng rưỡi, tôi hốc hác đến mức toàn thân rã rời.

Thịnh Trường Nhân cười trêu chọc tôi: “Công ty có mấy anh chàng đẹp trai mới, sao cậu không thử lấy dương bổ sung âm xem?”

Tôi: "Tôi không chơi quy tắc ngầm, cảm ơn."

Thịnh Trường Nhân nói rằng trong thời gian tôi đóng cửa sáng tác, Lâm Vĩnh An và Thịnh Trường Bân đã điên cuồng tìm kiếm tôi khắp nơi.

Hiện tại ở Hải Thành, mọi người đều biết mối quan hệ giữa con trai cả nhà họ Lâm và con trai cả nhà họ Thịnh không tốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến hai công ty.

Sau khi đăng nhập vào tài khoản WeChat lớn, hàng ngàn tin nhắn hiện lên, hầu hết đều là của Lâm Vĩnh An và Thịnh Trường Bân.

Tôi gọi ngay cho Lâm Vĩnh An và chỉ mất ba giây anh ta đã bắt máy.

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lâm Vĩnh An truyền đến: "Hữu Hữu, em gây sự đủ chưa?"

Sau đó, giọng điệu của anh dịu lại: “Đừng làm phiền chị cả nữa, sớm quay lại nhé, anh nhớ em.”

Tôi dồn nén cảm xúc và nói: "Anh ơi, bố mẹ em đã nuôi dạy em. Em không thể vô ơn. Chúng ta cứ coi nhau như anh em nhé."

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.

Đột nhiên, giọng Thịnh Trường Bân tự giễu truyền đến: "Thì ra tôi thật sự là lốp dự phòng."

"Lâm Hữu An, những năm qua của chúng ta cậu coi là gì?"

Tôi: "...Coi như cậu xui đi?"

Thịnh Trường Bân tức giận gầm lên: “Coi như tôi là ông nội cậu!”