Kiếp Đoạn Trường

Chương 11




- Cậu tỉnh rồi đấy à? - Gương mặt một vị bác sĩ già vẻ mặt hiền lương hiên ra trước mặt Khánh Dương - Cậu nằm mơ phải không?

- Cháu...cháu đang ở đâu vậy?

- Cháu đang ở một phòng cấp cứu của bar Thiên Đường. Thế nào? Cháu thấy trong người thế nào rồi?

- Cháu...Bụng cháu rất đau!

- Không sao đâu cháu. Ổn rồi. Vết thương sẽ hồi phục nhanh thôi. Cháu đã hôn mê ba ngày rồi đó.

- Ba ngày rồi? Bác sĩ, bọn chúng đâu?

- Ai?

- Chúng. Tên râu quai nón và bọn cận vệ. Cháu...cháu sợ! Sợ lắm!

- Ừm...à...không có gì đâu cháu. Bọn họ đã đi rồi.

- Không! Bác sĩ lừa cháu! Nhất định chúng vẫn ở đây. Bác sĩ, bác làm ơn đưa cháu trốn khỏi đây đi! Bác sĩ cháu cầu xin bác sĩ!

Hai tay Khánh Dương nắm chặt hai tay vị bác sĩ già, ánh mắt năn nỉ đến tội nghiệp.

- Ừ...Việc này...không được đâu cháu. Sức khỏe cháu còn chưa hồi phục. Cháu cần nghỉ ngơi cho khỏe đã.

- Không được đâu bác sĩ ơi! Cháu xin bác sĩ! Chúng sẽ hành hạ cháu! Chúng sẽ bắt cháu tiếp khách kiếm tiền cho chúng. Cháu xin bác sĩ hãy đưa cháu trốn khỏi đây!

- Việc này...

- Đi mà bác sĩ! Cháu van bác sĩ mà!

- Không đơn giản đâu cháu. Ở đây đâu đâu cũng có người của tên Sơn quai nón. Cháu không thoát được đâu.

- Vậy phải làm sao đây? Bác sĩ, đây là đâu? Bác cho cháu mượn điện thoại. Cháu...cháu gọi 113 báo cảnh sát. Đúng rồi! Chỉ có cảnh sát mới cứu được cháu thôi!

- Cảnh sát cũng không cứu được mày đâu. - Giọng ồm ồm vang lên rồi tên Sơn quai nón bước vào - Mày tưởng rơi vào đây thì có thể báo cảnh sát một cách dễ dàng ư? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày con ạ!

- Mày... - Khánh Dương tái mặt lo lắng - Rốt cuộc thì mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, dù chết tao cũng không khuất phục.

Nhếch mép cười khinh bỉ, tên Sơn quai nón vẫy tay ra hiệu cho vị bác sĩ lui ra. Hắn lại gần giường Khánh Dương và ngồi xuống:

- Mày có biết có những cái còn kinh khủng hơn là cái chết không? Đó là cảm giác sống không được mà chết cũng không xong.

- Đừng có dọa tao! Tao không sợ!

- Câu này tao nghe nhiều lắm rồi. Thằng nhóc nào rơi vào tay tao cũng thường nói câu này hết. Nhưng cuối cùng chẳng thằng nào có thể cứng đầu được với tao. Bởi vậy Khánh Dương, tao thành thật khuyên mày nên ngoan ngoãn một chút, cố gắng ăn uống, thuốc men cho cẩn thận rồi nhanh chóng tiếp khách cho tao. Mày rất đẹp trai, tao rất quý mến và nâng niu mày, mày phải biết đó là phúc phận của mày. Tao không muốn ra tay với mày một chút nào hết. Mày sẽ là một cây hái ra tiền cho tao. Mày thử nghĩ coi, mày kiếm được nhiều tiền cho tao chẳng lẽ tao lại đối xử bạc với mày à? Mày sẽ được mặc đẹp, ăn ngon thậm chí nếu mày muốn cận vệ cho mày sai vặt tao cũng vui vẻ cho mày vài đứa. Nói tóm lại, chỉ cần mày ngoan ngoãn kiếm thật nhiều tiền cho tao, tao sẽ không tiếc mày bất cứ thứ gì.

- Tao muốn thoát khỏi đây. Muốn về đoàn tụ với gia đình!

- Cũng không sao. Miễn là mày làm cho tao 5 năm. Hết năm năm mày sẽ được tự do.

- Năm năm? Mày đùa tao chắc!

- Bộ mày tưởng với 500 triệu mày có thể dễ dàng kiếm đủ cho tao trong vòng một, hai năm sao? Tao cho mày thời hạn 5 năm, như vậy một năm mày sẽ trả cho tao 100 triệu. Hết 5 năm mày sẽ được về nhà.

- Mày nói thật?

- Thật!

- Không hối?

- Không hối.

- Lấy gì làm chứng?

- Tao sẽ viết giấy cam đoan.

- Giấy cam đoan? Mày tưởng tao là thằng ngốc chắc? Mày đã giam tao như giam tù, coi tao như nô lệ của mày thì giấy và chữ kí của mày có tác dụng sao?

- Nói tóm lại tao nói là tao làm. Tao hứa 5 năm sau sẽ trả tự do cho mày thì sẽ là như vậy.

- Trong năm năm tới nếu tao không kiếm đủ tiền vốn mà mày đã mua tao thì sao?

- Không! Chắc chắn là sẽ đủ. Hơn nữa còn dư nhiều nữa kia. Dung nhan chết người của mày khiến tao khẳng định điều đó.

- Trong 5 năm ấy tao muốn về thăm gia đình một hai lần, dĩ nhiên là có cận vệ của mày đi theo?

- Không được! Gọi điện cũng không được. Khánh Dương, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Tao thấy mày đẹp trai nên tao cho này thời hạn 5 năm đã là chiếu cố cho mày lắm rồi đó. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe mà sớm tiếp khách đi. Đừng có làm tao điên lên. Khi đó mày sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu!

Nói xong hắn đứng dậy bước ra ngoài. Cánh cửa đóng rầm lại đủ thấy hắn đã kiềm chế cơn tức lắm để cố nói chuyện với Khánh Dương. Còn lại một mình trên giường, nước mắt Khánh Dương trào ra, đắng cay và tủi cực.