Kiếp Đoạn Trường

Chương 17




- Đừng...Đừng...Đừng động vào tôi! Tôi xin các người! Đừng...Đừng! Đau! Đau quá! Đầu tôi đau quá! Đau...Đau...

Mồ hôi Khánh Dương vã ra đầm đìa trên sắc mặt tái xanh nhợt nhạt. Những lời nói mê man vẫn không ngừng phát ra khỏi miệng cậu như những lời van xin đầy sợ hãi. Nắm chặt đôi bàn tay cậu, người phụ nữ ngoài hai mươi tuổi như muốn truyền tất cả sự chở che, niềm an ủi, nỗi xót thương đến cậu bé mà chị không hề quen biết.

Chị tên Chi. Là người giúp việc của gia đình ông Trọng Cường từ khi chị mới 13, 14 tuổi. Ở trong gia đình này khá lâu nên mọi chuyện trong gia đình ông Trọng Cường chị đều biết. Từ chuyện hôn nhân của ông Trọng Cường với bà chủ rồi đến chuyện ông Trọng Cường là gay, sống không có tình cảm với bà chủ nên li thân chị đều biết. Rồi đến hôm nay, chuyện Khánh Dương bị bà chủ bắt về hành hạ để đánh ghen chị cũng biết. Biết thì nhiều nhưng những chuyện ấy chị chẳng quan tâm. Chị chỉ biết công việc của mình là giúp việc cho gia đình này để cuối tháng lấy lương gửi về quê cho bố mẹ. Mà xét cho cùng thì một người giúp việc như chị dù có muốn quan tâm đến chuyện gia đình bà chủ thì chị cũng chẳng biết phải quan tâm đến như thế nào. Thôi thì phận tôi đòi tốt nhất là giả câm giả điếc, âm thầm làm tốt việc được giao còn có lợi hơn gấp trăm lần việc đi lo chuyện bao đồng của gia đình bà chủ.

Chiều nay được tin tay chân của bà chủ đã " tóm gọn " kẻ " trai bao " dám giật chồng bà và đã hành hạ cậu ta một trận lên bờ xuống ruộng trong kho củi cũng như trong mật thất, mới đầu chị cũng chẳng mấy quan tâm. Nhưng khi nhìn thấy hai gã đàn ông hùng hổ từ trong mật thất bước ra với sắc mặt đỏ căng cùng một cái miệng đẫm máu chị mới hiểu cái tên " trai bao" mà bà chủ bắt về bản lĩnh không hề tệ. Xưa nay chị biết chẳng có một ai dám kháng cự lại hai tên này, nay " tên kia" dám cắn lưỡi một trong hai tên, thà chết cũng không chịu khuất phục thì chị tò mò lắm. Thế là đợi hai tên này ra khỏi mật thất chị đã lẻn vào. Mới đầu chị cũng chỉ định nhìn mặt thôi chứ tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác. Nhưng khi đập vào mắt chị là hình ảnh một chàng thanh niên 20, 21 tuổi, mặt mày tuy bị bầm dập tím tái nhưng vẫn toát lên vẻ khôi ngô tuấn tú đến lạ kì thì trái tim chị bỗng trở lên thấy xót xa và thương cảm. " Cậu bé này cũng trạc tuổi thằng Minh em trai mình. Nếu thằng Minh còn sống thì chắc bây giờ cũng đã lớn khôn như thế." Vậy là với lòng thương cảm, chị đã lén đưa Khánh Dương về phòng ở của mình, dù chị biết hành động của chị là vô cùng nguy hiểm.

- Em tỉnh rồi à? - Chị mỉm cười nhìn Khánh Dương thật hiền từ và trìu mến.

Hình ảnh người phụ nữ mập mờ trước mắt Khánh Dương rồi rõ dần, rõ dần từng chút một. Tuy đầu vẫn rất đau và choáng nhưng Khánh Dương vẫn nhận ra đây không phải là người đàn bà đáng sợ đã tát cậu tới tấp trong kho củi.

- Chị... chị là ai?

- Chị tên Chi. - Chị vẫn mỉm cười hiền dịu - Em thấy trong người thế nào rồi?

- Em... Đầu em rất đau và choáng.

- Không sao đâu em. Em cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ đỡ thôi mà.

Nhìn ra bên ngoài thấy trời đã đen kịt, Khánh Dương hỏi:

- Tối rồi hả chị?

- Ừ. Tối rồi. Chín giờ rồi đó.

- Chúng... chúng đâu?

- Ai cơ em?

- Hai tên đàn ông... và... và cả người phụ nữ đáng sợ nữa.

- Họ đi cả rồi. Em không sao đâu, đừng lo gì cả.

- Đây...đây là đâu vậy ạ?

- Là phòng của chị. Thôi, em nằm đấy để chị lấy cho bát cháo nhá. Chắc em cũng đói rồi đúng không?

Nói rồi chị đứng dậy và bước đi. Chưa đầy hai phút sau chị quay lại, trên tay bưng một bát cháo ấm. Nhịn từ sáng đến giờ, Khánh Dương đã thấy đói bụng, nhưng mặt đau, đầu choáng, thành ra mới chỉ nuốt được 5, 3 thìa cậu đã nhăn mặt lắc đầu ra hiệu không ăn nữa. Chị Chi mỉm cười:

- Ừ. Thôi em không ăn nữa thì thôi. Giờ em ngủ đi cho mau khỏe.

Không nói gì, Khánh Dương nhắm mắt. Chị Chi nhìn cậu ái ngại. Chị không biết liệu sáng mai cậu bé này có xảy ra chuyện gì đau lòng hay không nữa.

Hôm sau, 7 giờ sáng, Khánh Dương giật mình tỉnh giấc khi tiếng quát lớn vọng vào tai:

- Cái gì? Mày dám to gan đưa nó vào đây hả? Nó đâu rồi? Lôi nó ra đây!

Là tiếng của mụ đàn bà đáng sợ. Khánh Dương nhận ra điều ấy.

- Con xin cô! Em nó rất đáng thương. Cô tha cho em nó đi mà! - Tiếng của chị Chi cất lên thật nhẹ.

- Đáng thương à? Thứ đồ callboy giật chồng tao mà đáng thương gì mày? Nó đâu rồi?

" Rầm!" - Cánh cửa phòng bị đạp bật tung. Mụ đàn bà sồng sộc xông vào giường Khánh Dương đang nằm, nghiến răng túm lấy tai cậu rồi kéo cậu ngã rầm xuống đất. Đầu và lưng Khánh Dương đập mạnh xuống nền xi măng choáng váng, ê ẩm.

- Tao đạp mày chết! Dám cướp chồng tao này! Cướp này! Cướp này!

Mỗi câu " cướp này " mụ ta lại nghiến răng đá vào mặt, vào đầu Khánh Dương không thương tiếc. Tội nghiệp cho Khánh Dương, cậu chỉ còn biết dùng hai tay ôm chặt lấy đầu mà lăn lộn kêu gào thảm thiết.

Nước mắt chị Chi trào ra. Chị vội vã quỳ xuống túm lấy vạt áo mụ, van xin thống thiết:

- Con xin cô! Cô đừng làm vậy mà! Con xin cô!

Ba máu sáu cơn nổi lên. mụ quay lại phía chị rồi giơ chân đạp mạnh vào ngực chị làm chị ngã lăn quay ra đất.

- Thứ đồ ô sin thối! Mày có quyền gì mà xía vào chuyện này? Cút ngay!

Tức thì mụ lại đạp thêm vào vai chị một phát nữa rồi lại quay lại tới tấp đá vào đầu, vào bụng Khánh Dương.

- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ?

Một tiếng nói phát ra từ phía cửa. Lúc này mụ đàn bà mới chịu ngừng chân. Mụ nói trong tiếng thở xen lẫn cơn tức giận:

- Quân đó hả? Mày về đúng lúc lắm. Lại mà xem thằng trai bao đã dụ dỗ ba mày đây này.

Nhìn tên Quân, sắc mặt chị Chi càng tái đi lo sợ. Tên này được cưng chiều từ nhỏ nên kiêu ngạo, hống hách, ác bá, đặc biệt lại rất khinh miệt và căm thù gay. Chị Chi biết điều đó nên sự xuất hiện của hắn lúc này đối với Khánh Dương quả là điều vô cùng tệ hại.

- Vậy à? - Tên Quân nhếch mép cười khinh bỉ rồi vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất - Để con xem nó thế nào.

Hắn nói rồi bước lại gần Khánh Dương. Chẳng coi Khánh Dương là người, hắn dùng chân gạt đầu Khánh Dương lên xem mặt.

- Đẹp trai! - Hắn cười - Hèn chi hút hồn được ba tao!

Nói rồi hắn đưa tay xuống cạp quần như muốn rút ra thứ gì đó. Thắt lưng! Chị Chi choáng váng khi hiểu ra hắn định làm gì.

- Mẹ, thằng này mẹ cứ giao cho con. Mẹ về đi!

- Được! - Mụ đàn bà hả hê - Mẹ giao luôn nó cho mày đấy. Mẹ về.

" Không!" - Chị Chi líu lưỡi tái xanh mặt nhìn tên Quân vuốt ve sợi thắt lưng trong tay.

- Thằng khốn! Hôm nay mày rơi vào tay tao thì mày xong đời rồi con ạ!

- Ya!!! - Hắn thét lên rồi quất mạnh sợi thắt lưng xuống. Khánh Dương gào lên thảm khốc. Chiếc áo sơ mi trắng rách tươm theo vết quất, vài giọt máu bắn lên tường đỏ lỏm.

- Tao quất mày chết! Tao quất mày chết! Tao quất mày chết! - Mỗi câu " Tao quất mày chết " là một cú quất khủng khiếp giáng xuống người Khánh Dương. Cú quất giáng xuống đâu là áo quần cậu rách bươm đến đó. Máu thịt theo vết rách lộ ra đỏ lỏm trông vô cùng ghê rợn.

- Không! Không! - Chị Chi gào lên rồi vội vã chạy lại, một tay ôm chặt lấy người tên Quân, một tay cố gắng giữ cánh tay phải của hắn lại. - Cậu chủ! Đừng! Đừng đánh nữa! Tôi xin cậu! Tôi xin cậu tha cho Khánh Dương đi mà! Tôi xin cậu!

Nhưng sức đàn bà của chị đâu có thể làm được gì trước sức đàn ông thanh niên cường tráng của hắn. Kết quả chị bị hắn xô mạnh ngã lăn vào một góc tường.

- Chị không có quyền xía vào chuyện nhà tôi! - Hắn chỉ tay vào mặt chị điên tiết - Hôm nay tôi phải giết nó! Thứ đồ callboy nhơ bẩn!

Nói xong hắn lại hầm hầm quay về phía Khánh Dương. Tội nghiệp cho cậu, toàn thân cậu lúc này chỗ nào cũng đỏ lòm và bê bết máu.

Nhưng đúng lúc đó thì chiếc điện thoại di động trong túi quần tên Quân reo lên. Hắn mở ra và bắt máy:

- A lô! Anh nghe rồi! Sao? Ngay bây giờ hả em yêu? Ừ. Anh đến ngay!

Nói xong hắn đút điện thoại vào trong túi rồi chỉ tay vào Khánh Dương, đe dọa:

- Thằng oắt con! Bây giờ tao có việc phải đến chỗ bạn gái nên tạm thời tha cho mày. Đợi tao trở về thì mày chết với tao!

" Rầm!"- Cánh cửa bị đạp lại một cách không thương tiếc. Chị Chi vội vã chạy lại nâng đầu Khánh Dương lên.

- Khánh Dương, em có sao không? Khánh Dương! - Nhìn cậu, không kiềm chế nổi cảm xúc, nước mắt chị ứa ra.

- Em...em...- Khánh Dương thều thào trong cơn đau đớn - Em đau...đau lắm!

- Nào, để chị đỡ em lên giường nhá!

Rất nhẹ nhàng và cẩn thận, chị Chi đỡ Khánh Dương nằm lên giường. Sau đó chị mang nước ấm đến, nhẹ nhàng dùng khăn giúp cậu vệ sinh những vết xây xát trên người.

- Em gắng chịu đau một chút nhá! - Chị bảo - Phải vệ sinh sạch những vết thương này không thì nhiễm trùng là khổ đấy.

Khánh Dương gật đầu. Tuy đau nhưng cố nuốt vào tim, cậu nằm yên để chị Chi vệ sinh vết thương và bôi thuốc. Có vẻ như chị Chi làm việc này đã nhiều lần nên động tác của chị không hề có vẻ gì là luống cuống ngượng ngịu. Chỉ chưa đầy 30 phút sau, tất cả những vết thương trên người Khánh Dương đã được chị vệ sinh sạch sẽ.

- Xong rồi đó em. - Chị nói - Tất cả các vết đánh chỉ ảnh hưởng bên ngoài thôi.

- Dạ, em cảm ơn chị!

- Nhưng Khánh Dương à, nếu như em còn phải chịu những trận đòn tương tự thì chị e là...

Nghe chị Chi nói thế, sắc mặt Khánh Dương lại tái mét đi. Chỉ một trận đòn như vừa nãy thôi đối với cậu đã là cả một cơn ác mộng.

- Chị, em... em phải làm... làm sao bây giờ? - Khánh Dương sợ sệt hỏi chị Chi.

- Chị không biết. - Chị lo lắng lắc đầu - Nếu em còn ở lại đây thì chắc chắn em sẽ bị những trận đòn tưng tự, có khi là đau đớn hơn. Hay là... - Chị ái ngại phân vân nhìn ra cửa sổ.

- Hay sao hả chị?

- Hay là... hay là em trốn khỏi đây đi.

- Trốn? Trốn đi đâu bây giờ hả chị?

- Để chị tính xem nào. - Chị Chi nhăn mặt suy nghĩ. Rõ ràng đối với chị chuyện này vô cùng khó xử. Từ bé đến nay chị chưa bao giờ phải suy nghĩ cho việc quyết định một tính mạng con người.

- Khánh Dương à - Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, chị quay lại hỏi - Em có thể tự đi lại được không?

- Dạ, chắc là được chị à.

- Tốt. Vậy chờ đến đêm nay em hãy trốn ra khỏi đây nhá. Em hãy chạy xa nơi này càng xa càng tốt.

- Nhưng... nhưng em biết trốn đi đâu bây giờ?

- Không nghĩ được nhiều như thế đâu em. Việc đầu tiên em phải làm là thoát khỏi nơi này đã.

- Nhưng mà...

- Khánh Dương, chị thương em rất nhiều nhưng chị không thể giúp gì được cho em cả. Thôi thì trước tiên em cứ trốn khỏi đây đi, được bước nào hay bước đấy, còn hơn nằm lại đây mà phải chịu đòn roi hành hạ.

- Dạ vâng, em nghe chị. Nhưng mà..

- Sao hả em?

- Em trốn đi rồi bọn họ có đánh chị không?

- Không đâu - Chị Chi mỉm cười - Cùng lắm họ chỉ đuổi việc chị thôi. Mà nói thật với em chị cũng chán làm việc ở đây lắm rồi.

- Dạ vâng ạ!

- Hi vọng cậu bé tốt như em sẽ vượt qua tai kiếp này. Chị không có nhiều, chỉ còn 500 ngàn này thôi, em cầm lấy lấy tiền ăn uống.

Vừa nói chị vừa móc trong túi ra tờ 500 ngàn rồi dúi vào tay Khánh Dương.

- Không! - Khánh Dương vội vã rụt tay lại - Chị đã giúp em rất nhiều. Em tuyệt đối không thể cầm tiền của chị được.

- Chỉ là 500 ngàn thôi, đâu có nhiều em?

- Nhưng chị làm công vất vả thế mới kiếm được số tiền này. Em không thể.

- Khánh Dương, người ta nói một miếng khi đói bằng một gói khi no đúng không em? Nếu số tiền này của chị giúp em được phần nào thì chị vui mừng lắm. Nào, nghe chị, cầm lấy cho chị vui!

- Dạ, vậy thì em xin. Em cảm ơn chị!

- Ừ. Tốt rồi. Giờ em nằm nghỉ đi. Chắc bà chủ và cậu Quân cũng không tìm em nữa đâu. Nghỉ thật tốt để tối nay...

- Dạ em biết. Em cảm ơn chị!

- Có gì mà em cứ cảm ơn hoài. Thôi chị đi chợ nhé.

- Dạ vâng, chị đi ạ!