Kiếp Đoạn Trường

Chương 21




- Khánh Dương, anh đi làm về rồi này! Khánh Dương ơi! Uả, mẹ, Khánh Dương đâu hả mẹ?

- À, sáng nay nó nói trong người không khỏe nên xin mẹ cho nghỉ buổi sáng. Chắc nó đang nằm trong phòng ấy, con vô với nó đi!

- Dạ! Hi hi!

Mạnh Toàn cười toe toét rồi hớn hở chạy vào phòng Khánh Dương. Cô Hoa lắc đầu cười mỉm:

- Cái thằng thật là... Đi làm thì chớ chứ cứ về đến nhà là Khánh Dương, Khánh Dương.

- Khánh Dương, em mệt hả? Có sao không? Anh đi làm về rồi nè!

- Ơ, đâu rồi? Khánh Dương ơi! Khánh Dương ơi!

Cả căn phòng vắng lặng. Trên bàn, hộp nhẫn đỏ thắm cùng một tờ giấy nằm lẻ loi lạnh lẽo. Sắc mặt Mạnh Toàn tái đi. Tim anh như bỗng dưng bị một sợi dây vô hình thiết chặt lại. Nghẹt. Đau.

Trên tay anh tờ giấy Khánh Dương để lại run lên lẩy bẩy. Những giọt nước mắt rơm rớm quanh mắt anh rồi đua nhau trào xuống má, nhỏ xuống nét chữ vốn đã ướt nhoèn vì nước mắt của Khánh Dương.

" Anh Toàn ơi, em xin lỗi!

Em biết anh yêu em nhiều, nhiều lắm. Và em biết anh vô cùng đau khổ khi đọc được lá thư này. Nhưng anh ơi, cho em xin lỗi!

Anh ơi! Em phải đi đây! Em ngàn lần xin lỗi anh, ngàn lần tạ lỗi anh vì em đã không thể ở bên anh nữa, không thể giữ đúng lời hứa là sẽ trọn đời ở bên anh, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc như lời anh mong muốn.

Anh Toàn ơi, em biết anh yêu em nhiều. Vì em anh đã không chơi bời nữa. Vì em anh đã tìm cho mình một công việc để kiếm tiền lo cho tương lai hai đứa về sau. Vì em anh có thể hi sinh cả tính mạng của mình để em được sống. Tình cảm ấy, tình yêu ấy của anh quả là đã làm cho em vô cùng cảm động.

Em đã nhận lời yêu anh. Em đã nghĩ với tình yêu sâu đậm của anh, chắc chắn anh sẽ bảo vệ được em và cho em một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng anh ơi, em xin lỗi, dường như em đã lầm.

Mấy hôm nay trong khi anh đi làm em đã tình cờ quen được một người đàn ông mới. Người ta giàu có lắm anh à, có taxi, có nhà lầu, có điện thoại mười mấy hai mươi triệu... Người ta cũng nói thật lòng yêu em và đã mua cho em không biết bao nhiêu là đồ dùng quý giá. Ở bên người ta, em thật sự được quan tâm, được chiều chuộng, được tất cả những gì mình thích. Người ta hứa sẽ đón em sang Canada, tặng em hẳn một biệt thự lớn nơi đất nước này.

Được người ta quan tâm chiều chuộng, nâng niu như một bảo vật trong tay em mơ hồ nhận ra hình như em đã lầm khi đón nhận tình cảm của anh. Anh yêu em thật đấy nhưng anh ơi, em xin lỗi, điều kiện kinh tế của anh so với người ta khác xa một trời một vực. Em yêu người ta em sẽ có tất cả những gì mình muốn.

Bởi vậy anh Toàn ơi, em xin lỗi! Em chỉ là một chiếc bánh giữa dòng. Nơi nào tốt, nơi nào thật sự giàu sang với em thì em chọn. Nếu anh thật lòng yêu em thì anh sẽ hiểu và mừng cho quyết định của em đúng không anh?

Anh đã biết quá khứ của em là một gã trai bao đầy tởm lợm. Trai bao mà, cứ đâu có tiền, cứ đâu giàu sang hơn là em ở. Còn tình cảm của con người dành co em. em tôn trọng lắm, em nâng niu lắm, nhưng thật lòng mà nói đối với em tình cảm không bằng tiền.

Em xin chân thành cảm ơn anh suốt ba năm qua đã giúp đỡ em, đã yêu thương em vô hạn. Tình nghĩa ấy kiếp sau em xin đền đáp. Anh hãy quên em đi, hãy quên thằng trai bao hư hỏng này rồi tìm cho mình một hạnh phúc mới. Có như vậy ở bên người ta em cũng mừng vui cho anh, cũng nhìn anh mãn nguyện.

Chiếc nhẫn anh tặng em em trả lại cho anh đó. Trên tay em bây giờ đã đeo nhẫn kim cương rồi, đẹp lắm cơ anh ạ. em không cần chiếc nhẫn đó nữa đâu.

Thôi, em đi đây anh. Đừng giận em anh nhá!

Em xin lỗi anh rất nhiều!

Em trai anh

Dương

Trần Khánh Dương. "

Từng lời lẽ trên lá thư như từng lưỡi dao phũ phàng cứa đứt tim Mạnh Toàn. Anh mỉm cười trong nước mắt:

- Tiền ư? Nhẫn kim cương ư? Biệt thự ư? Khánh Dương! Sao em lại có thể viết ra những lời này? Em là hạng người như thế sao? Em nghĩ anh không hiểu em sao? Em lừa được ai chứ?

Cả tờ giấy nhàu nát trong tay Mạnh Toàn. Anh lao ra khỏi nhà với tất cả sự u uất, sợ hãi và đau khổ.

- Nhóc, cuối cùng thì nhóc cũng đồng ý theo anh. Anh vui lắm đó. - Tên Hưng nhìn Khánh Dương, mỉm cười mãn nguyện.

- Bộ anh tưởng tôi còn sự lựa chọn nào khác ư? - Giọng Khánh Dương khàn đặc. - Tôi yêu Mạnh Toàn. Tôi không thể nhẫn tâm nhìn anh lấy đi một cánh tay của anh ấy.

- Nhóc quả là một con người có trái tim cao cả. Anh vô cùng cảm phục. Thôi được rồi, mau lên xe đi nhóc. - Tên Hưng nói rồi mở cánh cửa taxi.

- Có thật từ giờ trở đi anh không bao giờ gây khó dễ cho anh Toàn nữa không?

- Điều đó là đương nhiên mà nhóc. Nếu nhóc không tin anh có thể thề. Anh mà làm gì xấu cho Mạnh Toàn thì ra đường anh sẽ bị container tông, chết không nguyên xác.

- Thôi được rồi, tôi tạm tin anh. Nhưng có một điều anh nên biết, dù anh có được thân xác tôi nhưng anh sẽ không bao giờ chiếm hữu được trái tim tôi đâu.

- Cái đó thì chưa chắc nhóc à. Anh vô cùng nhiều tiền, anh không tin tiền không thể mua được trái tim của nhóc. Nào, nhóc lên xe đi!

Nhìn cánh cửa xe đang rộng mở chào đón mình, Khánh Dương bỗng giật mình ớn lạnh. Là cánh cửa taxi nơi dẫn cậu đến tột đỉnh của vinh hoa phú quý hay là cánh cửa địạ ngục đẩy cậu đến tột cùng của sự khổ đau. Câu trả lời này cậu biết.

Bỗng:

- Khánh Dương, em dừng lại!

Giọng Mạnh Toàn thét lên cháy ruột. Chưa kịp nhìn lại thì cánh tay cậu đã bị Mạnh Toàn chộp lấy, thô bạo lôi ngược lại về sau.

- Em làm cái gì vậy hả? - Mạnh Toàn gào lên - Tại sao em lại đi theo hắn?

- Em... - Nhìn vẻ đau khổ tột cùng của Mạnh Toàn, Khánh Dương đau đớn, nước mắt trào ra - Em... em xin lỗi!

- Em nói đi! Sao em lại bỏ anh? Sao em lại theo hắn? - Hai tay Mạnh Toàn thô bạo nắm chặt hai vai Khánh Dương, điên cuồng giậu mạnh.

- Vì... vì... vì anh Hưng nhiều tiền. Em... em theo anh ấy em sẽ có cuộc đời hạnh phúc.

- Tiền à? Ha ha ha ha! - Mạnh Toàn nghễu nghện cười vang như một thằng khùng - Em nghĩ anh là ai mà em có thể nói ra cái lí do nực cười như vậy hả? Nói đi! Tất cả là vì cái gì?

- Em... em...

- Là mày? - Hai mắt Mạnh Toàn trợn trừng lên như mắt thú. Anh túm chặt lấy ngực áo tên Hưng rồi nghiến răng đấm một quả ngang mặt hắn. Cú đấm với tất cả sự giận dữ và đau khổ làm tên Hưng ngã lăn ra vệ đường xì máu mũi.

- Là mày đã uy hiếp Khánh Dương đúng không? Là mày đã dùng 500 triệu để buộc Khánh Dương làm cái chuyện khốn nạn này! Hôm nay tao phải giết mày không thì tao không đáng làm người nữa!

Mạnh Toàn lại gào lên rồi xông vào tên Hưng dùng nắm đấm, dùng khuỷu tay tới tấp giáng vào mặt, vào ngực hắn.

- Tao giết mày! Thứ đồ ác ôn! Thứ đồ cầm thú! Tao giết mày!

Mặt mũi tên Hưng tối sầm lại trước những cú đấm như trời giáng từ tay Mạnh Toàn. Máu mồm, máu mũi hắn xì ra trông thật là ghê gớm.

- Đừng! Đừng mà anh Toàn! Anh mau dừng tay lại! - Khánh Dương hét lên - Anh sẽ giết chết người ta đó! Anh Toàn, dừng tay lại!

Nhưng tiếng thét của Khánh Dương đâu có thể hạ nổi sự căm hờn đang cuồn cuộn trỗi dậy trong tim Mạnh Toàn. Những cú đấm vẫn liên tiếp, liên tiếp giáng xuống mặt tên Hưng.

- Anh Toàn! Mau dừng tay lại! - Khánh Dương hét lên rồi chạy đến ôm lấy lưng Mạnh Toàn, cố sức lôi ra ngoài - Dừng lại đi anh! Em bảo dừng lại! Dừng lại đi mà!

- Em buông ra! - Mạnh Toàn hét lên, một tay vẫn túm chặt ngực áo tên Hưng, tay kia vẫn điên cuồng đấm xuống mặt hắn - Anh phải giết chết thằng khốn nạn này! Nó dám ức hiếp em hả? Anh phải giết nó!

- Không! Anh Toàn! Anh hiểu lầm rồi! Không ai ức hiếp em cả! Là em yêu anh Hưng! Là em yêu anh ấy!

Bây giờ thì tiếng hét của Khánh Dương dường như hữu dụng. Mạnh Toàn buông tay khỏi tên Hưng rồi đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Khánh Dương, gào lớn:

- Em nói cái gì? Khánh Dương! Em nói cái gì?

- Em... em nói là... - Nước mắt Khánh Dương lưng tròng - Em nói là... là em yêu anh Hưng!

Như không tin những gì tai mình vừa nghe được là sự thật, Mạnh Toàn lao tới, bấu chặt lấy hai vai Khánh Dương, giậu mạnh:

- Em nói cái gì vậy Khánh Dương? Em có biết mình đang nói cái gì không hả?

Nuốt đau đớn vào tim, Khánh Dương phũ phành gạt mạnh tay Mạnh Toàn ra khỏi hai vai mình.

- Đủ rồi! - Cậu cũng hét lên - Sao anh u mê quá vậy hả? Những gì em viết trong thư chẳng lẽ anh đọc mà không hiểu hay sao? Anh Hưng nhiều tiền hơn anh, giàu có hơn anh, anh ấy có thể mang cho em một cuộc sống sung sướng nên em chọn anh ấy, em yêu anh ấy. Anh hiểu chưa?

- Không! Khánh Dương! Em nói láo! Anh không tin!

- Nói láo ư? - Khánh Dương mỉm cười chua chát - Anh hiểu em được bao nhiêu mà nói em nói láo? Có thể từ sâu trong trái tim anh anh luôn luôn nghĩ Khánh Dương là một chàng trai thật trong sáng, thật chân thành và cũng thật thuần khiết. Nhưng hôm nay em nói thật cho anh biết, anh bị gạt rồi đó anh Toàn ơi. Vì em là trai bao, vì em là chiếc bánh giữa dòng không nơi nương tựa nên em mới phải giả tạo, phải đóng kịch là một người thực sự đáng yêu trước mặt anh, không mục đích nào khác là để tìm cho mình một nơi náu thân yên ổn. Trai bao mà anh, ai chẳng thèm tiền? Ai mà chẳng mong ước có một cuộc sống vinh hoa phú quý? Bởi vậy nên em chọn anh Hưng. Anh ấy có thể mang lại cho em mọi thứ trên đời. Còn đối với anh, em biết tình cảm mà anh dành cho em chân thành lắm, sâu đậm lắm và cũng thiêng liêng lắm, nhưng tình cảm ấy có mua được cho em một chiếc điện thoại hay một chiếc xe đến gần cả trăm triệu không? Anh Toàn, anh đừng trách em và cũng đừng trách anh Hưng. Anh Hưng không có tội gì cả anh à. Nếu anh có trách thì hãy trách số phận anh đã không giàu có.

Nói rồi Khánh Dương đến bên tên Hưng, cẩn thận và nhẹ nhàng dìu hắn đứng dậy. Cậu nhìn Mạnh Toàn, nói một câu vô cảm:

- Nếu anh thật lòng thương em thì em xin anh đừng nhớ tới em nữa. Em xin lỗi vì đã lừa dối anh, và em cũng hi vọng anh hãy để em vui vẻ ra đi trong tình yêu mới!

Không một giọt nước mắt chảy ra cũng không một cái ngoái lại nhìn Mạnh Toàn, Khánh Dương chỉ biết cậu đang dìu tên Hưng vào trong chiếc xe taxi sang trọng. Cậu hi vọng qua buổi chiều ngày hôm nay, trong mắt Mạnh Toàn hình ảnh một cậu nhóc Khánh Dương hiền lành dễ mến sẽ dễ dàng tan biến như một bong bóng nước, thay vào đó là hình ảnh, là bộ mặt của một gã trai bao thật xấu xa, thật khốn nạn, để Mạnh Toàn có thể khinh bỉ cậu, phỉ báng cậu và sẽ quên hẳn cậu đi. Quên để tìm một người khác, một tình yêu mới thật sự tốt hơn cho bản thân anh ấy.

Hai chân Mạnh Toàn qụy xuống. Nước mắt anh lưng tròng nhìn Khánh Dương dìu kẻ thù của anh vào chiếc xe hơi sang trọng. Chiếc xe khởi động rồi chuyển bánh, phũ phàng bỏ lại anh quằn quại trong trái tim nát tan lênh láng máu.