Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 4: Nhà hàng cấp năm sao




"Két..." Tiếng thắng xe vang dội một góc đường.

Tài xế ngay lập tức chui đầu ra khỏi xe mắng to, "Không muốn sống nữa hả...", mà Lăng Vi thừa dịp này, chạy như bay đến bên cạnh cửa xe, định mở cửa ngồi vào trong.

Nào nghĩ tới, khi cô vừa muốn mở cửa ra, thì một bàn tay trắng nõn xinh đẹp ở đằng sau ghế lái đã nhanh chóng nhấn nút khóa cửa lại.

"Đi ra, bằng không cô chết như thế nào cũng không biết đâu" Sở Phong quay cửa kính xe xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lăng Vi.

Biến hóa bất thình lình này làm cho bọn côn đồ trên đường cũng kinh hãi, bọn họ đều sững sờ tại chỗ không dám đuổi tới. Khi Lăng Vi muốn từ ngoài cửa xe liếc mắt nhìn người phía sau ghế lái, thì chiếc xe lại lần nữa chuyển động, "Vù vù..." Một tiếng dùng tốc độ nhanh nhất, nghênh ngang rời đi.

Lăng Vi đứng tại chỗ, gió thổi rối loạn đầu tóc của cô. Cái cô mới nhìn thấy là gì, đằng sau ghế lái là một khuôn mặt với khóe miệng lạnh như băng. Mạnh mẽ lắc đầu, thừa dịp bọn côn đồ còn chưa có đuổi tới, hướng về phía ngược chiều của chiếc xe chạy đi.

Một đêm không ngủ, đợi đến lúc Lăng Vi tìm được chỗ ở thì trời cũng tờ mờ sáng.

Không rõ cô đã ngủ bao lâu, cho tới khi cảm nhận được phía dưới gối đầu chiếc di động đang rung mãnh liệt, lúc này Lăng Vi này mới từ từ mở mắt.

Trên màn hình điện thoại đang hiển thị cuộc gọi của kế mẫu, cô lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một lát cuối cùng tiếp nhận điện thoại.

"Vi Vi à, tại sao con không ở nhà, chúng ta khi trở về không thấy con đã rất lo lắng, mẹ cả đêm cũng không ngủ, chỉ sợ con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn". Nghe được câu này, cô không khỏi cười thầm trong lòng, chỉ sợ là khi trở lại muốn kiếm cô báo thù cho con trai yêu, nhưng tìm không thấy cho nên mới gấp gáp như vậy.

Nghe mẹ kế liên tục khuyên giải và thỉnh cầu, lại nghĩ trong nhà còn nhiều thứ chưa lấy đi. Lăng Vi quyết định trở về nhà một chuyến.

Vòng qua Tân thành khu vực phồn hoa nhất, Lăng Vi ngồi hơn một giờ xe bus mới về tới nhà.

Vừa vào tới cửa cô liền gặp Lăng Văn Thiên với khuôn mặt tràn đầy áy náy "Vi Vi đã về rồi, mẹ con đang thay đồ, chúng ta lát nữa sẽ cùng ra ngoài, tới bệnh viện đón anh trai của con".

"Được, con vào phòng một chút đã", Lăng Vi mặt không chút thay đổi gật đầu nhẹ, mặc dù trong nội tâm đang cực kỳ khó chịu, cuối cùng cô cũng quyết định sẽ rời nhà đi.

Đóng cửa lại, Lăng Vi bước tới ngồi xổm trước giường, từ gầm giường lấy ở trong rương ra một chiếc dây chuyền mà bà nội đã giao cho mình trước khi bà qua đời. Cô còn nhớ bà nội đã từng nói, chiếc dây chuyền đó là vật duy nhất mà mẹ của cô còn để lại ở Lăng gia.

"Cốc cốc cốc."

"Vi Vi à, chúng ta lên đường thôi", tiếng mẹ kế ở ngoài cửa vang lên. Lăng Vi cất xong dây chuyền, đi ra cửa, cô quay đầu lại nhìn căn phòng mà mình đã ở gần hai mươi năm qua, thầm nghĩ về sau khả năng trở lại đây cũng là không có.

Ra cửa, chiếc xe lao thật nhanh trên đường, Lăng Vi quay đầu nhìn về phía nhà mình, khoảng cách đã càng ngày càng xa .

Đến bệnh viện cô cũng không đi theo lên lầu, mẹ kế thái độ khác thường để cha cô đi đón Từ Văn Mậu, còn bà ở lại trong xe với cô.

Chuyện này làm cho Lăng Vi có một loại dự cảm vô cùng xấu...

Làm cho cô khó hiểu chính là, Từ Văn Mậu sau khi lên xe cũng không hề nhìn cô, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ghế tài xế, liên tục chơi trò chơi trong điện thoại di động.

Chiếc xe dừng lại ở trước cổng của một cửa hàng năm sao.

Mẹ kế vui vẻ xuống xe, lại còn mở cửa cho Lăng Vi. Điều này làm cho Lăng Vi có cảm giác bà hôm nay thật đúng là không bình thường, nhưng cũng không phát hiện ra được rút cục không bình thường ở đâu. Chỉ có thể theo cha bước về phía hành lang.

Mẹ kế kéo cô đến cầu thang máy, đi thẳng lên tới tầng 19, Lăng Vi lúc này mới nhịn không được nói: "Hay là về nhà đi, tôi còn có chuyện phải làm".

Lý Mai muốn đem Lăng Vi bán đi, trước mắt thấy mục đích sắp thành, làm sao có thể để con mồi ngon chạy mất chứ. Bà nhìn về phía Lăng Văn Thiên nháy mắt, Lăng Văn Thiên trái lại lắc đầu cũng không nói gì, dọc theo đường đi hắn đều rất yên lặng, bây giờ lại cúi đầu xuống càng thấp.