Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 5: Muốn bán cô




Vì để tránh sự nghi ngờ của Lăng Vi, Lý Mai nhẫn nại giải thích, "Vi Vi à, nhiều năm như vậy mẹ cũng không đưa con tới nhà hàng lớn ăn cơm, trong nháy mắt con cũng đã tốt nghiệp đại học, hôm nay một nhà bốn người chúng ta cũng nên tiêu tiền một chút, con thích ăn gì cứ việc gọi món biết không hả".

Lăng Vi gật đầu nhẹ, từ lúc vào nhà hàng, trên đường đi cô cảm giác, có người nào đó đang nhìn chằm chằm cô. Kể cả trong thang máy, cô cũng cảm thấy có ánh mắt đang quan sát mình. Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn xung quanh.

"Ái chà chà, thật xinh đẹp, thật tươi ngon, thấy không? Con nhóc này hình như biết tao đang nhìn nó, lại còn nhìn về phía tao nở nụ cười". Trong phòng trên tầng thứ 30 truyền ra âm thanh và tiếng cười già nua.

Một người đàn ông lớn tuổi to béo, hói đầu đang chăm chú nhìn vào camera quan sát ngắm gia đình Lăng Vi đang đi tới, nghĩ tới chuyện sắp diễn ra, khóe miệng của lão không ngừng nhỏ dãi. Hắn thích nhất là mấy cô bé trắng nõn, hắn lớn tuổi, chỉ có ở cùng với mấy cô gái trẻ mới có cảm giác hưng phấn được.

"Ông Tống, xin chúc mừng". Đứng phía sau lưng hắn một tên đàn em ngắm nhìn hình dáng cô gái trên màn hình, ngoài miệng tuy nói chúc mừng, nhưng trong lòng lại đang gào thét.

Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng Lý Canh vẫn nhận ra được là Lăng vi học chung lớp trung học với hắn.

Mà bên này, khi Lăng Vi đi theo mẹ kế vào nhà hàng, cô đột nhiên có chút bồn chồn đứng ngồi không yên. Đôi tay nắm chặt túi, muốn rời khỏi đây sớm nhất có thể.

Lý Mai thấy chuyện này sắp thành công, nụ cười trên môi càng đậm. Nghe được tiếng gõ cửa, Lý Mai liền kéo Lăng Vi đi về cửa.

"Vi Vi, đến đây, mẹ giới thiệu cho con một người rất quan trọng". Mở cửa, lão béo lập tức đi vào, thời điểm nhìn thấy Lăng Vi hai mắt hắn đều tỏa sáng, con ngươi nhìn cũng muốn rớt ra ngoài.

Lăng Vi lúc này lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, có lẽ bà mẹ kế định đem cô gả bán cho cái lão già này. Vừa nhìn kia khuôn to béo đầy nếp nhăn kia, cô đã cảm thấy một trận buồn nôn ập tới.

"Vi Vi, vị này là tổng giám đốc xí nghiệp Tống thị, tên Tống Thu Minh, là nhân vật nổi tiếng ở Liêu Thị của chúng ta, như thế nào, chúng ta sẽ cùng uống rượu chứ?" Không đợi Lý Mai giới thiệu, Từ Văn Mậu mở miệng vui vẻ nói. .

Sau khi Lý Mai mời Tống Thu Minh ngồi xuống ghế, bà ta liền kéo tay Lăng Vi, dùng khuôn mặt từ ái nói "Vi Vi à, tuy là Tống tổng giám đốc đã có vợ, nhưng hắn nói, nếu như con đáp ứng gả cho hắn, hắn sẽ lập tức ly hôn để cưới con. Đây chính là một chuyện vô cùng tốt đó con".

Lăng Vi lạnh lùng nhìn bà ta diễn trò mẹ hiền dịu, ngay cả nhìn cũng không nhìn người đàn ông kia, giễu cợt nói: "Bán tôi bao nhiêu tiền?" Lông mày nhíu chặt lại, lòng bàn tay bị bị cô bóp chặt đến phát đau, quay về phía Lăng Văn Thiên hỏi, "Cha, cha có đồng ý không? Đồng ý gả con gái mình cho người đàn ông mà tuổi còn lớn hơn cha nhiều lần". Nói, nước mắt cũng rơi xuống khóe mắt, cô vốn nghĩ rằng do cha mình nhu nhược, nên nhất thời mới nghe theo mẹ kế đối xử không tốt với mình, trong lòng mặc dù có thất vọng nhưng vẫn rất thương yêu, thế mà bây giờ...

"Vi Vi à, cha, cha cũng là bất đắc dĩ thôi, anh trai con vay nặng lãi người ta, bọn họ đến nhà đòi chém người, cha, cha và mẹ con thật không có biện pháp nào khác. Là Tống tổng giám đốc nói, nói sẽ giúp chúng ta, con, chuyện này con làm được mà, gả đi, nhất định sẽ tốt thôi". Lăng Văn Thiên cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lăng Vi, âm thanh cũng rất nhỏ, trong lòng của hắn cũng đang giày vò rất nhiều.

"Vi Vi đúng không, tôi giàu có thế nào chắc cô cũng đã từng nghe qua, tôi đảm bảo sẽ đối tốt với cô". Tống Thu Minh xen vào nói, hắn hôm nay nhìn trúng cô bé này, nhất định phải đưa đi bằng được.

Hắn quay đầu nhìn về phía đám đàn em ngoài cửa, nhanh chóng nháy mắt với bọn họ.

Lý Mai và Từ Văn Mậu vừa thấy Tống Thu Minh mở miệng, cũng bắt đầu vội vàng phụ họa theo.