Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 9




Chúng ta quay về Trích Tinh lâu sớm hai ngày so với dự định, vừa nghe tin chúng ta đã về, các vị chủ tử trong phủ đều lập tức chạy tới sảnh phía trước, lúc đó ta đang nằm trên vai Tô đại ca ngủ gật, chợt thấy thân thể căng thẳng, đã bị người tóm lấy.

“Tiểu Lục, ngươi còn dám ngang nhiên trở về?!”

Ta mở mắt ra, lập tức thấy chủ nhân tươi cười nhìn ta, ta không chú ý tới ánh mắt âm trầm tức giận của y, mừng rỡ kêu to: “Chủ nhân, ta đã trở về!”

Đáng tiếc tiếng kêu của rắn chỉ là phì phì, nên tâm trạng hưng phấn của ta không có truyền sang chủ nhân được. Y ngay tại lúc ta phát sinh thật nhiều âm thanh phì phì, ném ta qua một bên, hầm hừ nói: “Chỉ đùa với ngươi một chút, ngươi dĩ nhiên dám trốn nhà đi, ngươi nói, ngươi muốn chết như thế nào? Hấp hay kho?”

Chủ nhân nha, nói như thế nào ta cũng là cửu tử nhất sinh mới trở về, sự việc đều đã trôi qua lâu như vậy, ngươi sao còn chưa có nguôi giận?

Ta vội vàng trườn tới bên chân chủ nhân không ngừng dụi vào chân y, hy vọng có thể làm y bớt giận, thế nhưng Huỳnh Tuyết đứng bên cạnh lại lạnh lạnh nói một câu triệt để đánh úp toàn bộ mọi hy vọng của ta.

“Tiểu Lục, ngươi tỉnh lại đi, dọc theo đường đi phát sinh chuyện gì Tô đại ca đều gởi thư cho chúng ta biết, xem chừng trong một khoảng thời gian ngươi sẽ không có đồ ăn ngon đâu, lo mà tỉnh lại tỉnh lại.”

Vì sao cần phải tỉnh lại? Ta chỉ là một con rắn thôi, vì sao mọi người cứ đem khuôn khổ nhân loại ra quản thúc ta? Nếu sớm biết như vậy, ta ngay từ đầu gặp chủ nhân cứ giả bộ ngu ngu một chút thì tốt rồi.

Quả nhiên liên tiếp ba ngày, Huỳnh Tuyết mang cho ta đều là canh rau, điểm tâm ta thích cùng rượu trái cây hoàn toàn không có, ta tức giận lắc lắc đuôi biểu thị kháng nghị, thế nhưng tiếp theo lại bị Huỳnh Tuyết gõ cho một cái.

“Loại cơm nước này người bình thường còn chưa được ăn, ngươi dĩ nhiên dám chê? Không bắt ngươi ăn trấu nuốt rau mới là sai lầm rồi!”

Không được ăn món mình thích chỉ là chuyện phụ, chuyện trọng yếu hơn là ta lại bị chủ nhân ném vào cái rổ nho nhỏ trước kia.

Rổ nhỏ vốn là rất ấm áp, nhưng mà hiện tại ta đã không còn thích nữa, bởi vì ta nghĩ ở đâu cũng không so được với Tô đại ca ôm ấp, ấm áp cùng an tâm.

Ta bắt đầu trở nên buồn bã ủ rũ, thậm chí ngay cả ngực chủ nhân ta cũng không có chủ động chui vào, đây là chuyện trước kia không bao giờ phát sinh, chủ nhân lập tức phát hiện ra khác thường, y rất lấy làm kỳ quái nói với công tử Tĩnh: “Tiểu Lục ra ngoài một chuyến, thế nào lại trở nên là lạ. Nó trước đây rất thích quấn lấy ta.”

“Mấy ngày qua nó vẫn đi theo Hoán Hoa, có lẽ là nảy sinh cảm tình, Bích Phệ là thần vật thông linh, chắc là nó đang nhớ Hoán Hoa?”

Vừa nghe bọn họ nhắc tới tên của Tô đại ca, ta lập tức ngẩng đầu lên.

Ta hiện tại còn đang giận Tô đại ca, thì ra lần trước những lời hắn nói đều là gạt người, cái gì muốn chiếu cố ta cả đời, kết quả vừa về tới Trích Tinh lâu đã lập tức biến mất vô tung vô ảnh, chẳng trách tộc của ta đều bảo lời nói của con người là tuyệt đối không thể tin tưởng.

Giữa lúc ta còn đang tức giận bất bình, chợt nghe công tử Tĩnh nói: “Nếu như Tiểu Lục thích theo Hoán Hoa, vậy đưa nó cho Hoán Hoa đi, Hoán Hoa luôn quanh năm một người ở ngoài bôn tẩu, bên cạnh không người tâm sự, chắc là rất tịch mịch. Bản thân hắn lại là một người thích náo nhiệt, nếu có Tiểu Lục bên người, hắn nhất định sẽ thấy tốt hơn rất nhiều.”

Cái gì? Muốn đem ta tặng người? Hơi quá đáng, ta cũng không phải đồ vật này nọ, nói tặng là tặng. Hơn nữa Tô đại ca cũng không để ý đến ta, việc gì ta phải đi để ý hắn?

“Như vậy sao…” Chủ nhân trầm ngâm một chút nói: “Nếu như Tiểu Lục nguyện ý, ta sẽ không có ý kiến.”

Ta không đồng ý!

Ta lập tức ngẩng cao thân mình, hướng về phía chủ nhân liều mạng lắc đầu, biểu lộ ta không muốn bị sang tay.

“Ha ha, Tiểu Lục không muốn kìa.”

Chủ nhân rất hài lòng đem ta ôm lên, cười nói: “Tĩnh, Bích Phệ vốn thông linh, đương nhiên sẽ không thờ hai chủ, ngươi như thế nào lại quên đạo lý này?”

Bởi vì tâm trạng của chủ nhân rất là tốt, nên ta tạm thời có thể nằm trong lòng y ngủ, thế nhưng lại cảm thấy khó chịu. Thân thể chủ nhân là lạnh lạnh, tim đập cũng lặng lẽ, không giống Tô đại ca, hắn ôm ấp rất ấm áp, khiến ta chui vào rồi sẽ không muốn quay ra.

Bởi vì ta phản đối kịch liệt, lời bàn muốn đem ta tặng người đã bị bỏ qua một bên, mà mấy ngày nay ta đều không thấy Tô đại ca, điều kỳ quái chính là hắn cũng không đến tiền thính ăn cơm chung như trước kia, làm hại ta mỗi ngày đến giờ cơm đều lập tức chạy đi tiền thính, mong muốn có thể nhìn thấy hắn, nhưng lần nào cũng thất vọng quay về.

Huỳnh Tuyết đương nhiên không biết suy nghĩ của ta, nàng mỗi lần nhìn thấy ta đến đều không thể nề hà mà nói: “Tiểu Lục, đồ ăn của ngươi chẳng phải ta đều đúng giờ chuẩn bị cho ngươi sao? Vì sao mỗi bữa cơm đều chạy tới, ngươi con rắn nhỏ tham ăn này, không sợ mập quá bò không nổi sao?”

Ta đâu phải vì ăn cơm mà tới, ta là muốn gặp Tô đại ca.

Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng ta rất nhớ Tô đại ca, đương nhiên cũng có thể nói là rất nhớ ôm ấp ấm áp của hắn.

Nhưng vì sao luôn luôn không nhìn thấy bóng dáng Tô đại ca? Lẽ nào hắn lại ra ngoài buôn bán rồi? Theo lý hắn vừa mới trở về, sẽ không lại ra đi nhanh như vậy đâu?

Thôi đi, so với ở chỗ này chờ đến khô người, không bằng trực tiếp đi xem là được.

Chủ ý đã định, ta lập tức trườn về phía phòng ở của Tô đại ca, câu nói không muốn gặp hắn đã sớm bị ta quăng ra khỏi đầu.