Kiếp Này Đã Định

Chương 3




p/s : Có đôi khi mình dùng từ trạch viện hoặc tòa nhà, nhưng nó vẫn là một, mong mọi người thông cảm :3

Hắn nói qua, " điềm tĩnh cư " được xây dựng hoàn thành từ hai mươi ba năm trước. Người chủ nhân đầu tiên là một người họ Điền, là một quan viên đã cáo lão hồi hương đến từ kinh thành, tuy rằng đã về hưu nhưng trong nhà cũng có không ít người làm quan, địa vị rất là tiếng tăm.

" Điềm tĩnh cư " được đại lão gia nhà họ Điền chắp tay xây dựng khoảng mấy năm, hao tốn của cải mời những người thợ nổi tiếng có tay nghề hoa mỹ đến để xây dựng nên trạch viện xa hoa này. Tuy nó không phải là tòa nhà lớn nhất Vĩnh Xương Thành, Nhưng lại là một trạch viện tinh mỹ lịch sự tao nhã đến tuyệt luân, không phải người nào cũng có thể xây dựng được.

Trạch viện này cũng làm cho Điền đại lão gia vươn lên trở thành top đầu, mặt mũi thể diện mười phần, cũng mời mọi người đến mừng tiệc hoàn thành – từ sư phó thiết kế đến thợ thủ công, cho đến công nhân xây gạch cho bức tường màu trắng, mọi người ai nấy đều trở nên nóng bỏng mặc mọi người tranh đoạt! Mỗi hộ đều tính toán dành được người thợ xây, ai nấy cũng đều cầm bó bạc lớn yêu cầu thợ thủ công đến giúp bọn họ xây nhà cửa, thậm chí còn truyền ra vụ vì cướp người mà cũng đã dùng đến quyền cướp ẩu đả .

Nhưng điềm tĩnh cư mất nhiều công sức xây dựng như vậy, người Điền gia cũng chỉ ở được một năm rồi rời đi. Không những chuyển xa khỏi Vĩnh Xương Thành, lại còn tùy tiện đem trạch viện trị giá trên vạn lượng này giảm xuống ba thành tiền bán ra, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi tầm tay.

Tình huống quỷ dị lúc ấy tất nhiên cũng trở thành một trận nghị luận sôi nổi, mỗi người đều thay nhau suy đoán nguyên nhân.

Đương nhiên phàm là đồn đãi, tin đồn cũng sẽ không có gì dễ nghe.

Nghe đâu, người Điền gia sau khi về ở điềm tĩnh cư, mọi việc không chỉ không thuận lợi, mà còn không yên ổn chút nào.

Còn nghe đâu, khuê nữ của Điền lão gia bị cấp cho một căn phòng mang mệnh hung, trước tiên là bị điên sau đó lại bị bệnh, rồi cũng hương tiêu ngọc vẫn.

Aiz ! Không đúng không đúng! Vị tiểu thư Điền gia kia nghe đâu là bị nam nhân dùng chú thuật, thế là một vị cô nương xinh đẹp dịu dàng giữa ban ngày ban mặt cứ như vậy mà bị đạp hư làm nhục, sau khi vị tiểu thư kia tỉnh lại, chịu không nổi được kết quả đáng sợ này, vì thế mà ở trong phòng treo cổ tự sát.

Nói tóm lại, vị thiên kim Điền gia kia mất mạng ở điềm tĩnh cư chính là sự thật 100%, cho nên chuyện này mới thật kỳ quái ! Người ta nói càng địa vị thì lại càng cầu bình an, nghe đâu Điền gia vì sợ hổ thẹn nề nếp gia đình nên đã cùng nhau che lấp đi vụ bê bối này, đem vị khuê nữ đáng thương kia chôn qua loa ở chỗ hậu viện, ngay cả bia mộ cũng không lập.

" Còn nhiều lời đồn đại khác nữa, còn lời đồn tại hạ cung cấp là tin đồn mà phần lớn mọi người trong Vĩnh Xương Thành biết được. Nếu tiểu thư quyết ở lại Vĩnh Xương thành thì ngày sau nhất định sẽ càng nghe nhiều tin đồn thú vị hơn nữa. "

Vào ban ngày, hắn dùng những lời này để kết thúc câu chuyện, sau đó có một tiểu môn đồng* vội vàng báo lại lão bản của bọn họ muốn gặp Chúc Tắc Nghiêu ngay lập tức, Chúc Tắc Nghiêu nghe vậy liền vội vàng gửi nàng lời xin lỗi, hẹn ngày mai gặp lại rồi cũng rời đi. Chuyến tham quan điềm tĩnh cư cũng chấm dứt vội vàng như thế, những bí ẩn về điền gia cũng tạm dừng tại đây.

*tiểu môn đồng : tiểu đồng gác cửa.

Làm rõ như vậy cũng đủ rồi.

Càng nghe nhiều lời đồn đãi thì lại càng chịu đựng không nổi, những chắp vá này đối diện với sự thật lại không trợ giúp được chút nào. Lâu Điềm cũng không tìm hiểu thêm về tin tức này. Nói tóm lại, chỉ cần biết nguyên do vì sao lại gọi điềm tĩnh cư là quỷ ốc là đủ rồi.

Sau khi dùng xong bữa tối, Lâu Điềm đang ngồi trước bàn để vẽ tranh, bởi vì mới tắm xong nên một đầu tóc dài đen nhánh đang thả xuống như một thác nước, cũng còn một chút ẩm ướt.

Ở một bên, hai nha hoàn đang vội vàng giặt quần áo, huân hương*, chuẩn bị quần áo để ngày mai nàng mặc.

*Huân hương: còn có nghĩa là xông hương, phủ mùi hương lên quần áo.

Bầu không khí khá yên bình và tĩnh lặng, thẳng đến khi Lệ Nhân rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa mà mở miệng…

" Tiểu thư, nếu trạch viện kia thật sự làm chết người, người vẫn còn muốn mua sao? "

" Thế nào? Em sợ sao? " Lâu Điềm cười hỏi.

Lệ Nhân ôm quần áo đi tới.

" Ý em không phải như vậy! Nhưng mà…

" Từ trước đến nay em không phải luôn khinh thường mấy tin đồn quỷ quái này hay sao? Sao tự nhiên lại bị hù dọa bởi những tin đồn đó rồi. "Lâu Điềm mỉm cười, trán không ngẩng lên, vẫn đang chuyên chú dùng bút lông tô tầng tầng màu sắc lên đóa phù dung kia.

" Nếu chỉ là tin đồn vô căn cứ thì đương nhiên không sợ! Mà nô tỳ cũng không phải đang sợ vong hồn vị thiên kim tiểu thư gì gì đó. Nhưng mà tiểu thư, trạch viện xui xẻo kia đã có người chết qua, càng chưa nói đến vụ chết uổng, cũng không khỏi khiến cho người khác sợ hãi nha! nếu thực sự sống ở đó thì trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên nha? Tội gì phải làm thế! Nghe nói còn đem thi cốt chôn ở điềm tĩnh cư, cũng không phải dọa người quá mức sao? Ngôi nhà tốt đến mấy nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ngay lập tức trở thành bãi tha ma nha. "

" Đừng ăn nói lung tung, sống động giống như thế, đem chuyện không có cũng muốn trở thành có. Những cái đó chỉ đều là " nghe đồn " , em đừng có quan tâm mấy chuyện này nữa. " Hạ bút xuống, nàng nghiêng đầu nhìn bức tranh vừa vẽ xong.

Thần sắc của Bảo Tâm lúc đi tới cũng mang theo tia đồng ý chừng mực.

" Tiểu thư, sự việc này không thể may mắn mà xem như " không có việc gì được" người nên sao cho chu toàn một chút!"

" Đúng thế ! Đúng thế " Lệ Nhân gật đầu như giã tỏi. Tài ăn nói của nàng cũng không bằng sự thiện ý để ý của muội muội, chỉ có thể dùng sức mà trợ trận.

" Đưa đến đây cho ta xem. " Lâu Điềm thuận tay với lấy Lệ Nhân đứng gần mình nhất, sai nàng đem bức tranh đưa tới, muốn cẩn thận nhìn ngắm chỉnh thể bức tranh một chút.

Lệ Nhân ngoan ngoãn đem bức tranh bằng giấy bày ra trước mặt, cách tiểu thư khoảng ba thước, hỏi : " Tiểu thư, người vẫn muốn mua điềm tĩnh cư sao? "Nàng cũng không hy vọng một ngày nào đó thực sự sẽ đào ra được một thi cốt màu trắng nha!

" Điềm tĩnh cư hiện là trạch viện tốt nhất mà chúng ta từng xem qua. " Cũng không phải không thể mua, nhưng chỉ vì lời đồn đãi mà bỏ qua điềm tĩnh cư thì thật có chút buồn cười.

" Dù sao ban đầu chúng ta cũng không tính định cư ở Vĩnh Xương Thành mà! Chúng ta tiếp tục đi về phương nam đi, chắc chắn sẽ tìm được một trạch viện tốt hơn. Tiểu thư còn nhớ không? Cách đây ba năm, người cùng đại tiểu thư vẫn đang du ngoạn phương nam nên đã đến Phong Diêu Thành, Phong Diêu Thành vừa phồn hoa tấp nập lại vừa đa dạng văn hóa, cũng có nhiều chuyện xưa về tài tử giai nhân. Chỗ đó vốn là chỗ chúng ta muốn quyết tâm mua nha! Lúc đó tiểu thư cũng khen ngợi trạch viện chỗ đó kiến trúc cũng thật thập phần đặc sắc, nếu sống ở đây thì thật thoải mái. " Bảo Tâm khuyên nhủ nói thầm.

" Đúng đó tiểu thư, chúng ta lúc đầu không phải chỉ muốn du ngoạn ở Vĩnh Xương Thành vài ngày thôi sao? Ngươi rõ ràng nói với đại tiểu thư là muốn mua một căn nhà ở Phong Diêu Thành mà. Nhưng chúng ta vẫn dừng chân tại Vĩnh Xương Thành, sau đó còn đến khu nhà điềm tĩnh cư không ai dám mua, người cũng không một chút cố kị mà còn muốn mua nơi này. Tuy việc mua một trạch viện không có gì quan trọng, nhưng mà…"

" Bức tranh cần vẽ thêm một con bướm. " Lâu Điềm lẩm bẩm nói, nên chỉnh lại bức tranh một chút. " được rồi, thả xuống bàn. Bảo Tâm, mài mực. "

Một bộ dáng không nghe lọt tai. Aiz!

" Vâng " Hai nha hoàn bất đất dĩ đáp lại. Xem ra tiểu thư đã quyết tâm rồi, ai cũng đừng hòng dao động được nàng.

Lâu Điềm mỉm cười nhìn vẻ mặt u oán của hai tỷ muội nhà kia, chậm rãi để bút dính mực, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn một chút mà đáp lại…

" Ta chưa từng có ý định định cư ở Phong Diêu Thành. Lúc ấy bất đất dĩ nên mới nói với tỷ tỷ như vậy. "

Lệ Nhân cùng Bảo Tâm đồng thời sửng sốt, Bảo Tâm nhanh trí hơn nên cũng rất nhanh thông suốt :

" Ý tiểu thư muốn… vĩnh viễn không có quan hệ gì với phủ Hậu gia, nên mới nói dối với đại tiểu thư phải không? "

Ý cười trên mặt Lâu Điềm bao trùm một mảnh tiêu điều, trên gương mặt xinh đẹp nhàn nhạt tái nhợt. Khựng lại bức tranh vẽ bướm, chần chừ không vẽ lên, mực màu đen tụ lại trên đầu ngọn bút rồi nhỏ giọt xuống giấy trắng Tuyên Thành, đem công phu cả đêm của nàng đều hủy hết.

" Tiểu thư… "Hai nha hoàn ngập ngừng kêu lên.

" a ! Hỏng rồi… " Lâu Điềm than nhẹ. Nhìn một chút, biết không thể cứu vãn được nữa, liền nói : " Mang nó đi đi. "

" Vâng. " Các nàng không dám nhiều lời, yên lặng tiếp lấy bức tranh, kính cẩn làm việc.

Lâu Điềm đi đến bên cửa sổ, xuất thần nhìn bầu trời bên ngoài.

Đêm nay lại là một đêm không trăng không sao, ảm đạm mờ mịt, trời đất đều u ám, tựa như tâm tình vô định của nàng, không nhìn ra một tia sáng chỉ đường.

Tương lai, rồi sẽ thế nào ?

Nàng cũng không biết.

Mà cho dù có biết sẵn thì sẽ thế nào ?

Sẽ như thế nào…

Cũng vào đêm đó, tầng mây thật dày che đi trăng sao, bên ngoài là một mảnh nước sơn bôi đen.

Trong thư phòng, ngọn đèn đang chiếu sáng bên cạnh hai chồng văn kiện*, một bóng dáng trẻ tuổi đang ngồi lên bàn dùng bút viết nhanh, thức đêm làm công việc.

*Văn kiện : giấy tờ cần giải quyết.

Chúc lão gia luôn giao cho Chúc Tắc Nghiêu những nhiệm vụ cực kỳ nặng nề, cho nên việc khêu đèn đánh đêm* như thế này cứ hai ba ngày sẽ lặp lại một lần.

*Khêu đèn đánh đêm: đánh nhau qua đêm với đèn cầy.

Nếu không phải vị Lâu tiểu thư kia làm chậm trễ nhiệm vụ hôm nay hắn được an bài, thì hiện tại hắn còn đang ôm một quyển để đọc giải trí nha, thoải mái chờ cơn buồn ngủ đánh úp tới.

Quyển sách hắn đang viết nhanh trong tay chính là thứ mà sáng sớm ngày mai hắn phải đưa cho thúc phụ, cái đống cao hơn nửa người hai bên trái phải dưới chân kia chính là từng rương từng rương ngân lượng, hắn phải kiểm kê thẩm tra lại từng cái. Sổ nhỏ ghi ngân lượng thực tế, cùng với bản ghi chép trong sổ kế toán, một chút sai lầm cũng không được xuất hiện. Trừ việc phải ghi tỉ mỉ xác thực từng con số, hạng mục chi tiết cũng không được ghi loạn.

Phân loại nhiều hạng mục linh tinh.

Thu vào từ cho thuê đất, thu vào từ cho thuê đồn điền, doanh thu mười gian hiệu buôn, còn vô số tiền bạc trợ cấp… Tính vào ngân lượng cùng phân loại ra tám mươi hai loại.

Khấu trừ tiền chi ra -Hạng mục lớn đầu tư ngàn lượng vạn lượng, Hạng mục nhỏ như thưởng thêm cho người gác cổng đầy tớ một hai ngân lượng, Tổng cộng bao gồm một trăm sáu mươi chín loại văn kiện.

Công việc kế toán nặng nề như vậy thì phải tìm năm người làm kế toán cùng lúc, nhưng cũng phải tốn thời gian cả ngày trời. Cũng vì thế, lúc xế chiều sau khi Chúc lão gia phân phó xong cho hắn, thì ngay lập tức cũng đuổi hắn ra, sáng sớm ngày mai phải đem đến cho ông xem. Sau đó đến buổi trưa thì lại đến tất cả hiệu buôn để luận công ban thưởng cho những người làm thuê, một chút cũng không gián đoạn.

Chúc lão gia tính vốn nóng vội, từ trước đến nay cũng luôn thống hận những người không có năng lực, mọi người dưới tay ông – bao gồm cả ba đứa con của ông, cũng chưa bao giờ dám trễ nãi những nhiệm vụ mà ông phân công cho; Nếu làm trễ, thì việc diễn ra sau đó sẽ rất đáng sợ, chắc chắn sẽ bị lão gia tử nghiêm khắc chịu khó xuất ra lời nói liên tục khiến bản thân muốn giữ lại một chút khí lực cũng không còn chút nào.

Chúc Tắc Nghiêu làm việc liên tục suốt hai canh giờ, thẳng đến khi mắt cảm thấy mỏi mệt sống lưng cảm thấy cứng ngắt thì mới buộc chính mình dừng lại để nghỉ ngơi. Đứng dậy châm trà giải khát, thiếu chút nữa là không cẩn thận làm sai một khoản ngân lượng rồi.

Thúc phụ luôn luôn cẩn thận, đối với việc đụng chạm đến tiền bạc thì luôn luôn để người nhà của mình xử lý, ngay cả kiểm kê thu vào từ quầy hàng thì cũng do hắn hoặc ba vị đường huynh đường đệ làm, tuyệt đối không để cho người ngoài đụng chạm vào.

" Ồ? Tắc nghiêu, vẫn còn làm việc sao ? " Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, người đi vào chính là đường đệ Chúc Đại Quang sinh cùng năm với hắn.

" Ừ. " Chúc Tắc Nhiêu gật đầu cười cười.

" Phụ thân lại áp bức huynh? Huynh gần đây có làm gì chọc đến phụ thân không vui không? " Trong ấn tượng của Chúc Đại Quang, phụ thân rất dễ soi mói mỗi việc nhỏ nhất của Tắc Nghiêu, sau đó chính là trừng phạt không chút nào lưu tình.

Chúc Tắc Nghiêu lắc đầu, " Không có chuyện gì. Huynh được phân công những việc này thì làm sao có thể gọi là áp bức? Đệ đừng ăn nói lung tung nữa, coi chừng thúc phụ mà nghe được thì sẽ trừng phạt đệ đấy. "

Chúc Đại Quang nhún nhún vai, dù sao thì phụ thân nhà mình vĩnh viễn sẽ tìm ra được việc gì đó mà trừng phạt hắn, cũng chẳng khác nhau là mấy. Hắn đi đến gần bàn, một bước không cẩn thận làm cho rương bạc suýt chút nữa lăn ra xuống đất.

" Cẩn thận chút ! " Chúc Tắc Nghiêu chạy nhanh đến kéo hắn ra khỏi.

" Đang làm cái gì thế này? Đem toàn bộ ngân lượng trong nhà kho chuyển ra đây hết rồi sao?! Phụ thân điên rồi? Muốn đem mấy ngàn ngân lượng ngập chết huynh sao? " Chúc Tắc Nghiêu líu lưỡi khẽ nói.

" Số lượng bao gồm ngân phiếu là một vạn ba ngàn chín trăm lượng, cùng với ngân lượng là tám ngàn bảy trăm năm mươi hai lượng lẻ ba trăm đồng. " Chúc Tắc Nghiêu cười nhạt đáp lại, trên gương mặt hắn cũng không biểu lộ chút gì kiểu như bị những con số này làm cho chật vật vạn phần cùng nảy sinh oán khí. "

" Huynh tính xong hết rồi ?! " Chúc Đại Quang kêu lên.

" Ừ, chỉ đợi kiểm kê ngân lượng lại một lần nữa thôi, sau đó sẽ chuyển lại vào nhà kho, mọi việc sau đó sẽ hoàn thành. "

" Oa! Nếu là đệ thì trong vòng ba ngày ba đêm cũng đừng hòng ngủ được. " Vừa nói vừa xắn ống tay áo lên, ngồi xổm người xuống nói : " Để đệ giúp huynh, hoàn thành sớm một chút, huynh cũng nên đi ngủ đi. Nuôi dưỡng tốt tinh thần để giữa trưa ngày mai còn phải đối phó với việc đưa tiền tiêu hàng tháng, để đệ trước hết nói một cái này để huynh giữ trong lòng. Chu quản sự của " Xuyên Lưu Hành ", cũng là người lãnh đạo trực tiếp của huynh, từ lâu đã đối với huynh có bất mãn rồi, lần này tới tám phần sẽ có một quyển dày vạch tôi huynh. Huynh nên cẩn thận một chút. "

" Ta hiểu. " Chúc Tắc Nghiêu có vẻ cũng không ngoài ý muốn. Uống xong một ly trà lớn thì hai huynh đệ liền hợp sức kiểm tra sổ ngân lượng.

So với Chúc Đại Quan tráng kiện thì bản thân Chúc Tắc Nghiêu lại có vẻ đơn bạc hơn một chút.

Bình thường bọn họ người nào cũng cao lớn, nhưng nếu đứng chung một chỗ thì Chúc Đại Quang thoạt nhìn lại hoành tráng uy vũ hơn, nếu đem so Chúc Tắc Nghiêu với y thì lập tức lại trở thành một thư sinh nho nhã yếu ớt. Mà diện mạo tuấn dật nhã nhặn cùng với làn da vĩnh viễn không đen nổi của hắn, thì lại càng cổ vũ cho mọi người, khiến họ tuyệt đối nhận định hắn chính là thuộc dạng yếu đuối.

Cho nên mỗi lúc có việc gì cần phí đến sức lực, thì ba vị huynh đệ kia luôn giành trước làm lấy…

" Để đệ chuyển rương lớn đem đi là được, huynh cầm theo cái gì nhẹ thôi. " Chúc Đại Quang đẩy tay Chúc Tắc Nghiêu ra. Bưng hai rương bạc nặng nề, dẫn đầu đi tới cánh cửa bí mật.

Chúc gia có một phòng chứa bạc được trông coi cẩn thận, mọi người ai ai cũng biết được việc này. Nhưng cũng chỉ có mỗi người của Chúc gia mới biết được, nơi đó chỉ là nơi để che tai mắt người khác thôi. Chân chính gọi là bảo khố trọng địa cũng chỉ có nơi đây – căn mật thất bí mật được bố trí trong thư phòng này.

Chúc lão gia trời sinh tính vốn cẩn thận nên cũng không ngoài ý muốn mà thiết kế một chỗ như thế trong căn phòng này. Nhưng việc khổ nhất chính là ở đây lại có một vài vị huynh không ra huynh đệ không ra đệ.

Chúc Đại Quang đứng trước một bức tường treo đầy tranh sơn thủy, một bàn tay vươn lên đụng đến cây đinh của bức tranh phía trên – cũng là cây đinh duy nhấtttrên bức tường có sáu cạnh. Trái ấn ấn, phải ấn ấn, sau đó bức tường vốn bằng phẳng cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa! Hai bức họa kia đột nhiên lõm vào bên trong một cách rõ ràng! Chúc Đại Quang tiến từng bước đi vào bên trong, sau khi vỗ ba cái trên bức tường bên phải, lúc này mới yên tâm mà bước vào.

Hai huynh đệ làm việc suốt nửa canh giờ, rốt cuộc cũng hợp lực hoàn thành cái loại lao động phí sức lực này.

" phù! " Chúc Đại Quang ngồi ở trên ghế lau đi mồ hôi." mỗi tháng đều phải làm chuyện như thế này một lần, thật đúng là mang tội mà ! "

Chúc Tắc Nghiêu rót chén nước cho hắn.

" Cảm ơn. "

Chúc Đại Quang vẫy vẫy tay, " Chuyện nhỏ thôi. " Uống xong ly trà, hắn nói thêm : " Tắc Nghiêu, tuy đệ biết nói ra sẽ làm huynh không vui, nhưng đệ vẫn phải nói, huynh tại sao lại không buông tha trạch viện kia, cũng vì chính mình được thoải mái? Huynh cũng biết rõ, sớm muộn gì cũng sẽ có người mua được điềm tĩnh cư, huynh hiện tại như vậy thật không khác gì muốn đem bản thân tự đi vào ngõ cụt mà không thể thoát ra, đệ nhìn thôi mà cũng thấy thật khó chịu. "

" Đại Quang, ta thấy đệ hình như mệt rồi, câu nào nói ra ta cũng không hiểu được. " Chúc Tắc Nghiêu dương cao hai đạo lông mày, vẻ mặt khó hiểu cười cười, bộ dáng cũng thật dễ gần.

" Aiz ! Huynh đừng đùa giỡn với ta, huynh thừa biết ta cũng không thể chống đỡ được bộ mặt này của huynh mà. " Chúc Đại Quang vỗ vỗ cái trán, cũng biết tiểu tử này sẽ không tiếp tục nói về chuyện này nữa.

" Bộ mặt gì ? " Chúc Tắc Nghiêu rất có tinh thần học hỏi hỏi. " Nói ra nghe thử, cũng để cho ta có một cơ hội cải tiến. Đệ nói đi ! Tiểu nhân xin khoanh tay cung kính nghe thử. " Dứt lời còn đến gần hắn, chứng minh cho hắn thấy chân ý của mình, tuyệt không phải là tùy tiện hoa mỹ nói ra.

Chúc Đại Quang lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, khoát tay nói : " Đệ không đấu võ mồm với huynh nữa, đệ không có bản lĩnh mà cãi thắng được huynh, còn không bằng tranh thủ chút thời gian mà nghỉ ngơi. Huynh cũng đi ngủ đi, đệ cũng không nói chuyện đó nữa, chỉ cần trong lòng huynh đã có tính toán là tốt rồi, cứ tiếp tục như vậy thì cũng không được."

Chúc Tắc Nghiêu không giữ hắn lại, đứng ở cửa nhìn thân hình cường tráng của hắn hòa nhập vào bóng đêm, thẳng đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới dỡ xuống ý cười ân cần nhiệt tình trên gương mặt, hồi phục lại bộ dáng khi xung quanh chỉ còn một mình hắn – bình thản nhưng lại mang theo chút hậm hực.

Hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy được bộ mặt này của hắn. Đúng lúc này, một trận gió luồn qua khe cửa thổi vào phòng, thổi tắt đi ngọn lửa, bóng tối che đi vẻ mặt của hắn, giơ năm ngón tay lên cũng không nhìn thấy rõ.

Đêm đã rất khuya, dường như đem nỗi tâm sự luôn giấu kín trong lòng hắn dần dần bị cắn nuốt.

Đã quá sâu rồi. Cho dù muốn nói cũng không thể nói nên lời ; Cho dù muốn thấy nhưng cũng không biết đến tột cùng nên nhìn thấy cái gì.

Hắn vẫn cố chấp níu giữ nó, vô luận người khác có phản đối hay không.

Hắn thật không nghĩ tới mới sáng sớm đã gặp được nàng !

Cỗ xe kia sao lại nhìn quen mắt đến thế, xe cũng đỗ tại địa phương cách điềm tĩnh cư không xa, không khỏi làm cho hắn thật kinh ngạc. Hắn nhịn không được mà theo đuôi sau xe nàng, muốn biết vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này.

Thời gian bọn họ hẹn gặp nhau là vào buổi chiều, nàng có phải nghe lộn nên mới đến không.

Cách nhau khoảng mười thước, sau khi hắn quan sát thì mới phát hiện mục đích của họ không phải là đến điềm tĩnh cư, mà là một quán ăn nổi danh khá gần điềm tĩnh cư, tên là " Trường Hương Lão Phô» là một quán ăn bán canh thạch tủy* đã được trăm năm.

*canh thạch tủy : hình như là canh hầm xương.

Hóa ra là đặc biệt đến đây để thưởng thức món canh thạch tủy…

Không phải chuyện của hắn, hắn nên đi thôi.

Trong lòng có một giọng nói không ngừng thúc giục hắn, nhưng hai chân lại có chút luyến tiếc di động. Cứ đi một quãng đường thì vẻ đẹp thoát tục xinh đẹp được tắm lụa trắng che khuất kia của nàng lại xuất hiện trong đầu, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn chỉ cần nhìn thấy thân hình mềm mại nhỏ nhắn của nàng thì lại cảm thấy vẻ đẹp của nàng đúng là khiến cho người khác không khỏi cảm thấy khó thở mà, hắn hoàn toàn không thể điều khiển được chính mình không nhìn tới nàng.

Có một làn sương mù… cảm giác có một chút choáng vàng… cho đến khi…

" Nghiêu thiếu gia, sớm như vậy người ở đây làm gì ?! " Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói chọc thẳng vào tấm chắn thần trí mỏng manh, vốn đang bay đi đâu đâu của hắn, làm hắn chợt thanh tĩnh lại.

Chúc Tắc Nghiêu xoay người nhìn lại, chỉ thấy a đinh nhỏ gầy đang nắm tay một muội muội nhỏ tuổi, một tay còn lại thì xoa xoa hai mắt còn đang buồn ngủ. Chậm rãi đi về phía hắn. Ngoại trừ một tay đang nắm tay tiểu muội bốn tuổi, thì bên cạnh còn có ba tiểu nam hài đang đi bên cạnh.

Bốn đứa nhỏ vừa nhìn thấy Chúc Tắc Nghiêu thì lập tức vui vẻ đi tới, miệng ồn ào vang lên :

-Nghiêu ca ca ! Nghiêu ca ca… "

Chúc Tắc Nghiêu ngồi xổm xuống vươn người ra, để cho vài hài tử kia ôm lấy hắn, cũng không quan tâm đến áo trắng vốn sạch sẽ của hắn nhanh chóng bị lem bẩn có chút không chịu nổi.

“Tiểu mai, cẩu tử, đại phúc, a hắc, sao mới sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi?”

“Đại ca nói “chùa đại an” sáng sớm hôm nay có phát cơm chay miễn phí, nghe nói là mừng chùa đã xây dựng được ba mươi năm, sẽ có ba ngày phát cơm miễn phí nha! Bọn em muốn đi sớm để còn xếp hàng, ăn xong rồi sẽ đến điềm tĩnh cư quét dọn nữa.” A hắc mười hai tuổi cướp lời nói nói.

“Đúng, đúng, muốn đi ăn cơm! Ăn no ăn no!” Tiểu mai mồm miệng chưa rõ la hét.

Chúc Tắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn A đinh đang bước chậm tới, thấy bộ dáng tiểu tử đó lộ ra biểu tình không tốt lắm, trong lòng hắn cũng đoán được đại khái là việc gì rồi.

A định quả thực cảm thấy không tốt, hắn cảm thấy Nghiêu thiếu gia không nên biết sự tình này…

“Aiz! Nếu đã gặp Nghiêu ca ca ta rồi, thì hôm nay cũng đừng đến ăn cơm chay ở “chùa đại an” nữa, để ngày mai đi đi. Đi thôi, Nghiêu ca ca mời các ngươi đi ăn canh thạch tủy ở quán “Trường Hương Lão Phô” nhé.” Nói xong hắn liền ôm lấy nữ oa nhi nhỏ tuổi nhất, còn các tiểu hài tử khác thì hoan hô vui vẻ, đều đi về phía quán “Trường Hương Lão Phô”.

“Nghiêu thiếu gia! Nghiêu thiếu gia! Không cần như thế! Bọn tôi không cần ăn ngon như vậy! Món kia quý lắm, Nghiêu thiếu gia…” A đinh vội vàng kêu lên. Hắn hiểu Nghiêu thiếu gia nhất, Nghiêu thiếu gia rất vất vả để dành tiền, tiền lương lại ít…

Chúc Tắc Nghiêu thật sự bị hắn ta ầm ĩ làm phiền quá mức, đứng trước quán “Trường Thương Lão Phô”, hắn xoay người liếc A đinh rồi nói.

“Ngươi có thể chọn đi cùng, cũng có thể ngồi chờ ở bên ngoài cho đến khi chúng ta no. Ngươi muốn thế nào cũng được, ta chỉ có một yêu cầu vô cùng nhỏ bé chính là-----im miệng giùm ta.”

“ Sao có thể như vậy! Ta cũng chỉ vì thay người suy nghĩ mà!” A đinh lầm bầm lầu bầu, cũng không lớn tiếng gào lên. Nếu Nghiêu thiếu gia đã muốn chi tiền, nếu thêm một người là hắn thì cũng không đến nỗi khiến hắn suy sụp… Nói nhiều! Lau một mảnh nước miếng, nói ít thôi, chuyên tâm mà ăn đi!

Nói đến canh thạch tủy này, tuy cũng không quý giá gì nhưng đến với bọn người thuộc tầng lớp hạ nhân như bọn họ mà nói, thì nó lại là một loại hưởng thụ xa sỉ, mỗi năm quá lắm cũng chỉ được ăn một lần!

“Tiểu nhị, đem đến sáu bát canh thạch tủy!” Chúc Tắc nghiêu gọi. Tìm ở trong cửa tiệm chật ních người một chỗ còn trống, thấy xong liền chen chúc đi về phía chỗ đó.

Hắn vừa đi vào trong cửa tiệm, Bảo Tâm cũng chú ý tới, thụt lùi bước về phía tiểu thư báo cáo:

“Tiểu thư, là vị Chúc công tử kia.”

“Thật sao?” Lâu Điềm cúi đầu nhìn xuống dưới, không thấy người đâu cả.

Hai chủ tớ các nàng đang ngồi ở một phòng ăn độc lập ở lầu hai, cho nên dù trong cửa tiệm rất tấp nập ứ đọng không chịu nổi nhưng các nàng vẫn có thể hưởng thụ một bữa cơm thật thoải mái.

“Ở bên kia! Hắn dẫn theo vài tiểu hài tử cùng dùng cơm, nhưng chỉ tìm được một cái bàn nhỏ, hai người muốn ngồi cũng thấy ngại, thế mà cũng ngồi được sáu người, trình độ thật cao.”

Nhìn xuống theo phương hướng Bảo Tâm chỉ, quả nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn.

“Nam hài tử mười bảy, mười tám tuổi kia không phải là người hầu phụ trách quét dọn điềm tĩnh cư sao? Dựa theo quần áo của họ, mấy đứa trẻ kia có vẻ là đệ muội của nam hài, hình như không có chút quan hệ nào với Chúc công tử.” Bảo Tâm lại nói tiếp.

Trong lòng Lâu Điềm đồng ý kiến với phán đoán của Bảo Tâm.

Không nói đến việc quần áo không hợp, thần thái phát ra cũng thuộc hai loại người khác nhau. Nếu Chúc Tắc Nghiêu tự tại thong dong thì mấy đứa nhỏ khác lại nhỏ bé bất an, tay chân cũng có chỗ phóng túng nghèo đói.

Tiểu nhị lúc này cũng vừa vặn đi thêm trà, trong tay còn cầm hai cái bao giấy dầu được buộc lại, cũng là món ăn nóng hôi hổi mà các nàng phân phó muốn đem về cho Lệ Nhân ăn. Bảo Tâm lấy ra vài bạc lẻ xem như phần thưởng.

“Đây là cháo ngọt cùng canh thạch tủy của khách quan. Nếu còn cần cái gì, thì lúc nào cũng có thể kêu một tiếng với bên ngoài là được.” Mặt mày tiểu nhị hớn hở, nhận lấy tiền thưởng, càng thêm ân cần thuyết trình.

“Được, ngươi lui xuống đi.” Bảo Tâm phân phó.

Thế nhưng tiểu nhị hiển nhiên vẫn còn luyến tiếc rời, lắm miệng nói:

“Nghe nói hai vị cô nương hôm qua đến xem nhà ở điểm tĩnh cư phải không?”

Lâu Điềm cùng Bảo tâm cùng lúc nhìn về phía tiểu nhị. Việc này… bị chú ý đến vậy sao? Vậy mà đã muốn truyền ra ngoài rồi!

“Là tin tức của ngươi đặc biệt linh thông, hay ngươi cũng là thuộc nhóm người Vĩnh Xương thành luôn quan tâm mọi vấn đề của ngươi khác?” Bảo Tâm hỏi.

Tiểu nhị đắc ý ưỡn ngực, thực quyền uy nói:

“Đương nhiên đặc biệt tinh thông những tin nhỏ lẻ rồi. Mọi việc phát sinh trong Vĩnh Xương thành này, ai cũng không rõ ràng hơn Triệu Ngưu ta. Đặc biệt là điềm tĩnh cư kia, ta biết nhiều việc đến nỗi người khác cũng không thể sánh bằng!”

Bảo Tâm thấy tiểu thư cũng không có ý ngăn cản, vì thế ngẩng đầu nhìn tiểu nhị, cố tình lộ ra vẻ mặt khinh thường…

“Hừ! Những thứ ngươi biết, đến tám phần cũng là từ các thuyết thư bán đầy ở bên ngoài, rồi thêm mắm thêm muối vào, đúng là không thể tin được.”

“Không thể tin là ý gì ! Ta nói những câu này đều là thật, còn lâu mới đi bịa đặt lung tung. " Tiểu nhị bị xúc phạm khẽ nói " Chuyện ta nói, đều có căn cứ cả! Mới không giống mấy người ở ngoài kia nói, trừ bỏ chỉ biết bừa cái gì mà chuyện với ma quỷ, cái gì cũng không biết hết! "

" Đó chỉ là nói thôi, ngươi có biết truyện nào ngoài việcnói điềm tĩnh cư là một quỷ ốc hay không ? "

" Này này này… " Tiểu nhị cứng lưỡi, điềm tĩnh cư này, trừ bỏ sự kiện ma quỷ kia,làm gì còn có sự kiện kinh ngạc nào để nói nữa ?

" Đi đi,không biết thì đừng có thể hiện ra.. "

" Vị cô nãi nãi này, ngươi đừng vội chứ ! Về điểm tĩnh cư, chuyện ma quỷ kia là có thật, thế ngươi có vì sao hai mươi mấy năm trước vị tiểu thư kia chết đi rồi hóa thành lệ quỷ không ! "

Bảo Tâm nhún nhún vai.

" Chúng ta vừa đặt chân đến khách điếm kia, chưởng quầy nơi đó cũng nói ý chang như thế, cũng chỉ lên trời nói những lời ông ta nói là sự thật. "

Tiểu nhị chịu phải đại sỉ nhục, mãnh liệt vỗ ngực nói:

" Bọn họ biết cái rắm! Năm đó tất cả gia nhân ở Điền gia đều đồng loạt rời đi, ai cũng hỏi thăm không được sự thật chân chính. Mà ta sở dĩ biết được, là vì dì của ta từng vụng trộm lén vào bên trong, làm bà vú nửa tháng. Cái này là lão nhân gia trong lúc không cẩn thận uống rượu mà nói ra, sau này hỏi lại, nàng có chết cũng không chịu nói, ngược lại còn nói ta bịa chuyện! Người dì kia của ta cả đời an phận ít nói, không gây thị phi, những lời nàng nói ra, khẳng định là sự thật. " Sợ bị phản bác, tiểu nhị lập tức nói luôn những gì hắn biết : " Vị tiểu thư kia đã sinh ra một đứa nhỏ! Thật nghe rợn người đúng không? Cũng không là ai tạo nghiệt. Tóm lại, nghe đâu vị tiểu thư kia sau khi sinh ra đứa nhỏ thì cũng đã hóa điên mất rồi, cuối cùng vào một đêm tối mưa sa gió giật, chạy đến cái đình ở điềm tĩnh cư kia, đem theo một lòng tương tự mà treo cổ tự sát. " Nhịn không được mà rùng mình một cái để không khí tăng lên " Về sau, năm vị chủ nhân của điềm tĩnh cư cũng không chút nào bình an! Chuyện về Điền gia mới nhất thời bị đào ra, đương nhiên bịa đặt cũng không ít, càng truyền càng đáng sợ, đến nỗi trong năm năm gần đây, điềm tĩnh cư rốt cuộc cũng không còn ai muốn nữa. "

Sinh một đứa nhỏ ?

Lâu Điềm có chút kinh ngạc, việc này thực sự là chưa từng nghe qua.

" Như vậy, đứa bé kia đâu? " Bảo Tâm hỏi.

" Đương nhiên là mang theo luôn nha! " Tiểu Nhị nói như đương nhiên.

" Hắn mấy năm nay cũng chưa trở về nhìn lại một lần sao? Dù sao vị tiểu thư kia… Ách, nghe nói an táng ở điềm tĩnh cư rồi mà? Là một người con của nữ tử kia, cũng nên trở về cúng bái một phen chứ ? "

" Đúng là như vậy, nhưng phải có người nói với đứa bé kia, thì hắn mới biết được ta! Ta đoán chuyện cũ bi thảm như vậy, người Điền gia sẽ không nhắc lại nữa, huống chi lại không rõ phụ thân là ai. Đúng rồi, cái truyền thuyết mà người nói tiểu thư kia bị đem thảo tán ở điềm tĩnh cư cũng là sai rồi, người Điền gia sau đó đã hảo táng cho nàng, tro cốt được đưa đến 『 tĩnh tu am 』để an táng, nếu suốt ngày được ni sư niệm kinh siêu độ, có thể hóa giải đi oán khí của nàng. Nhưng một chút cũng không có làm nha, nên mới có thể diễn biến thành ra như vậy. Ta khuyên ngài thế này, trước khi mua, nên cân nhắc một chút vẫn tốt hơn. "

" Biết rồi, đa tạ ngươi. Ngươi lui xuống đi. " Bảo Tâm nhìn thấy tiểu thư không hề muốn ăn cư, cũng biết nên về rồi. Lại thưởng mấy đồng tiền lẻ, rồi cho tiểu nhị lui xuống.

" Tiểu thư… "

" Đừng nói nữa. " Lâu Điềm lắc đầu. Nàng hiểu được Bảo Tâm đang lo lắng việc gì, kỳ thật trong lòng cũng đang có một áp lực vô hình, cơ hồ muốn quật khởi buông tha ý niệm muốn mua điềm tĩnh cư trong đầu. Theo đó, từng sự kiện một lần lượt hiện ra, dĩ nhiên không chỉ còn là những đồn đãi nhàm chán, đó là một ít chuyện cũ bi thương thật sự đã phát sinh.

Không phải là sợ quỷ, mà là, cảm giác nếu một khi đã mua được nơi này, chuyện xưa về điềm tĩnh cư, sợ rằng sẽ bị mai một đi. Như vậy, có đúng hay không?

Mi mắt cúi xuống nhìn một góc vắng vẻ, nhìn người kia đang thật vui vẻ cùng một nhóm tiểu bằng hữu của mình, không hiểu vì sao, lại không thể nào dễ dàng buông tay điềm tĩnh cư này.

Tại sao lại như vậy? Nàng thực thích điềm tĩnh cư, có thể thích đến nỗi không mua được cũng phải mua sao?

Nàng tự hỏi mình, đáp án cũng không khẳng định cho lắm.

Về vị tiểu thư Điền gia đã tự sát kia, chuyện xưa thật sự, đến tột cùng là thế nào?