Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 18




Tôi sợ đến mức đầu óc quay cuồng, tay chân ra sức vùng vẫy mong sao bản thân mình có thể thoát hỏi được sự kìm chặt của đối phương. Nhưng mà sức lực của hắn rất lớn, tôi có gồng người lên như thế nào vẫn chẳng bằng một cái gãi ngứa, ngược lại càng giãy giụa thì càng kích thích hắn điên cuồng hơn.

Hắn ghì chặt lấy hai tay tôi trói lại, thân hình béo xệ ngồi ở trên người tôi, đôi tay dơ bẩn chạm vào da thịt tôi sờ nắn. Khoảnh khắc ấy, tôi vừa uất ức vừa xấu hổ, nước mắt trào khỏi khóe mi chảy dài trên mặt. Tôi lẩm bẩm cầu xin, nhưng tên cầm thú đó chẳng quan tâm đến, hắn vẫn điềm nhiên lột bỏ quần áo trên người để làm trò đồi bại với tôi. Lúc đó tôi đã ước, nếu ở đây có một con dao, thì bản thân nhất định sẽ không ngần ngại mà cầm lấy đâm chết kẻ khốn nạn này.

Đang trong lúc tuyệt vọng, phía ngoài cửa có ánh sáng đèn pin rọi tới, theo đó là những tiếng bước chân chậm rãi thong thả. Tôi không đoán được người ở kia là ai, nhưng tôi biết đó chính là cái phao cứu vớt cuộc đời mình, cho nên nhân lúc tên kia không để ý, tôi há miệng cắn vào tay hắn một cái rồi hét lên cầu cứu.

- Cứu tôi... Cứu tôi với.... Cứu tôi với...

Gã đàn ông trên người tôi đờ ra một cái, hắn nhìn tôi chằm chằm trong đêm tối, sau đó điềm nhiên cởi trói ở tay cho tôi ra. Tôi tưởng lão sợ hãi nên mới hành động như vậy, ai ngờ lúc cánh cửa phía ngoài được đẩy ra, mấy người nhân viên của công ty đều nhìn chúng tôi với ánh mắt sững sờ. Trong đó còn có cả Châu, ả đàn bà buổi chiều gây lộn với tôi.

Đèn điện bật sáng, tôi run người cầm cập đứng dậy, hai tay ôm trước ngực. Nhìn tôi của lúc này thật chẳng khác con cá bị người khác vớt từ dưới nước ném lên bờ, toàn thân mất hết sức lực, hồn vía bay đi gần hết.

Tôi định bước về phía bàn làm việc của mình tắt máy tính với lấy đồ đi về, nhưng bước chân còn chưa kịp đi thì bả vai đã bị người đàn ông kia giữ lại. Hắn dùng cái giọng buồn nôn để nịnh nọt tôi.

- Thôi nào, em đừng giận anh nữa được không. Anh biết là anh có lỗi, đáng lẽ anh không nên cư xử như vậy. Em xem, em hét lớn quá mọi người kéo lên đây hết rồi.

Tôi giận đến run người, hất mạnh cái tay bẩn thỉu của lão khỏi người mình, quát lên.

- Ông là ai, ông ăn nói luyên thuyên cái gì đấy hả. Tôi với ông không quen không biết, ông đừng có đê tiện đến mức kéo người khác xuống nước cùng.

Châu đứng ở bên ngoài nhìn tôi với anh mắt khinh khỉnh, cô ta khoanh hai tay trước ngược, đợi tôi nói xong rồi mới lên tiếng.

- Quản lý Trần, chú không nghĩ đến cô đang ở nhà chờ chú về ăn cơm à mà lại ở đây cặp kè với nhân viên của tổ cháu thế. Với cả hai người có muốn qua lại thì cũng nên kín đáo một tý, lộ liễu như này mọi người lại bàn tán ra vào.

Nghe từng lời đầy tính mỉa mai của Châu, nhìn mặt của cô ta, tôi cảm thấy buồn nôn thật sự, hận không thể xông lên cho ả mấy cái tát. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ lại, bản thân phải nhờ có Ngọc mới được vào đây làm, tuy công việc bị người khác chèn ép nhưng là nơi tôi có thể kiếm được tiền để nuôi gia đình và nuôi chính mình. Bây giờ đánh nhau với cô ta, không những phần thắng không chiếm được, có khi còn bị người nhà cô ta dùng quyền chèn ép cho đến mức mất việc, lúc ấy tôi lại trôi lênh bênh giữa biển người. Hơn nữa tôi đã gọi về cho bố mẹ hứa mỗi tháng sẽ gửi tiền về, tôi sao dám đẩy chính mình đi vào vũng bùn được.

Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng điều chỉnh nét mặt mình sao cho thật bình tĩnh, nói.

- Tôi không quen ông ta, tin hay không tùy các người.

Nói rồi tôi muốn xoay người rời khỏi, nhưng người đàn ông kia lại không để cho tôi đi. Lão nắm lấy hủy tay tôi kéo lại, tiếp tục xin lỗi.

- Thôi mà. Anh biết em muốn anh trả thù cái cô Châu kia cho em vì cô ta bắt nạt em, anh cũng muốn giúp em chứ không phải là không. Chỉ là nhà cô ta dây dưa dễ má nhiều lắm, một mình anh không cán đán nổi. Dù sao anh cũng chỉ là một quản lý nhỏ của tổ 5, nếu em muốn sang đó thì anh giúp được.

Nôi nhìn bản mặt đầy giả tạo của lão ở bên cạnh, rồi lại nhớ lại cái ánh mắt đắc thắng của Châu, não bộ tôi cũng nhanh chóng phân tích và hiểu ra được mọi chuyện. Tôi nhìn vào mắt gã quản lý đó, hai tay siết chặt, lồng ngực phập phồng đầy tức tối.

- Các người hùa nhau hãm hại tôi, muốn đuổi tôi ra khỏi công ty hay gì. Còn ông nữa, cô ta cho ông bao nhiêu tiền, hay cô ta cho ông ngủ cùng nên ông bất chấp làm theo lời của ả, quay sang đẩy tôi xuống vực.

Lão quản lý vẫn bày ra cái vẻ mặt vô tội, lão cất giọng buồn buồn.

- Sao em lại nói thế. Anh đối với em là thật lòng. Anh cũng đã bảo với em anh không thể bỏ vợ được vì anh còn các con, nhưng nếu em đồng ý qua lại anh vẫn sẽ chu cấp tiền cho em mà.

Tôi điên người, chỉ thẳng tay vào mặt của lão, gằn từng tiếng rít qua kẽ răng.

- Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ông chạm vào người tôi. Tôi cảnh cáo ông, tôi tuy thân một mình, nhưng đừng nghĩ như thế là các người có thể bắt nạt tôi. Con giun xéo lắm cũng quằn, ai ta đẩy tôi xuống vực, tôi cũng sẽ kéo họ đi theo mình.

Tôi nói đều là sự thật. Việc này chúng vu oan giá họa gài tôi, tôi có thể nhẫn nhịn ép xuống nếu chúng dừng tay lại. Nhưng nếu chúng vẫn cố tình muốn triệt đường kiếm cơm của tôi, tôi nghĩ mình chẳng còn cao thượng được thêm nữa. Bố mẹ tôi già cả chỉ có một mình, cuộc đời họ nghèo hèn tiền bạc nhưng nhân cách không hèn. Tôi không thể để họ mất mặt vì tôi bởi những tin đồn bịa đặt được.

Ngẩng cao đầu bước qua những ánh mắt đầy khinh bỉ dành cho mình, tôi đi thẳng ra ngoài để về nhà. Hôm nay dự báo thời tiết báo thủ đô nhiệt độ sẽ giảm nhẹ vì có không khí lạnh đổ bộ xuống, lại thêm một chút mưa, thành ra cái rét buốt có thể cảm nhận được một cách rõ rệt.

Tôi cầm ô đi dưới vỉa hè ra trạm xe bus ngồi xuống, đoạn đường hôm nay so với hôm qua vắng vẻ hơn rất nhiều, xung quanh chỉ có tôi cùng với mấy người công nhân lao động lác đác đi làm ca đêm. Nhìn họ, tôi mới cảm thấy được mình không có lạc lõng ở thành phố này, như thế bản thân mới giữ được động lực sau những lần thất bại chỉ muốn buông bỏ.

Tôi gọi điện về cho bố mẹ ở dưới quê. Mẹ tôi nói Tiểu Đa tháng vừa rồi tăng lên được hai cân, tuy nhiên tiền chi vào việc tiêm phòng và tiền sữa bỉm hết tận đến gần 5 triệu, bà xót đến mức ruột như bị người khác đem cắt từng khúc. Tôi nghe xong cũng buồn, oán thán chẳng dám nên chỉ có thể hết sức an ủi hai ông bà. Tiểu Đa là do tôi lựa chọn sinh ra, việc chi tiêu là một khoản lớn tôi cũng đã lường trước rồi, nên tôi không thể vịn vào cái cớ có con bé nên cuộc sống của gia đình trở nên khốn khó. Con bé là con gái của tôi, tôi muốn kiếm tiền, và sẽ cố gắng kiếm tiền, để sau này cuộc sống hai mẹ con có thể dư dả hơn được một chút.

Một đêm đầy mệt mỏi trôi đi, sáng ngày hôm sau đến công ty làm việc, tôi đã được quản đốc gọi vào phòng họp nói chuyện. Trong phòng có gã đàn ông tối hôm qua cùng với Châu và những người có mặt chứng kiến, tất cả sau một đêm vẫn giữ thái đội cùng nhau đồng sức đồng lòng muốn diệt trừ tôi.

- Tôi đã nghe sơ qua mọi chuyện. Mọi người nghĩ sao về việc này?

Mọi người nhìn nhau tranh luận to nhỏ, có người không biết tôi là ai còn lén nhìn tôi một cái đầy khinh thường, sau đó vẫn là Châu lên tiếng.

- Công ty chúng ta trước giờ kỉ luật nghiêm khắc, công tư phân minh. Chị An là người mới vào, thành tích không có được thì thôi đi, còn gây gổ với đồng nghiệp, giờ còn gian díu với cả quản lý của tổ 5, gián tiếp phá loạn hạnh phúc gia đình của ông ấy. Tôi mong cấp trên có thể sa thải, làm gương cho tất cả mọi người.

Những người khác cũng phụ họa theo, mỗi người một lời, tôi trong mắt họ phút chốc liền biến thành tiểu tam. Lúc ấy tôi muốn mở miệng cãi, nhưng mà tôi lại không thể, vì tôi biết một mình chẳng thể đấu được với một đám người ở trước mặt. Tôi nghĩ, mình có lẽ bị đuổi việc thật rồi, nhưng thật không ngờ, lúc quản đốc quyết định đưa ra ý kiến, cánh cửa ở bên ngoài lại được đẩy ra.

Người bước vào là Huy. Cậu ta gật đầu với mọi người, gật đầu với tôi, sau đó nói.

- Tôi là người chứng kiến sự việc, tôi có thể khẳng định chị An với quản lý Trần không phải là tình nhân. Ngày hôm tôi để quên đồ ở phòng nên quay lại, khi gần đến nơi thì có nghe thấy tiếng kêu cứu cùng tiếng khóc của chị ấy. Tôi định chạy vào phá cửa thì bệnh viện gọi báo bạn tôi bị tai nạn, đúng lúc nhìn thấy đám đông cầm đèn pin chạy đến nên tôi mới yên tâm rời đi. Mọi lời quản lý Trần nói đều là bịa đặt.

Huy dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía quản đốc chờ đợi câu trả lời, không một ai dám ho he lên tiếng. Tôi nghĩ có lẽ là họ sợ mọi chuyện bị lộ, vì ông trời thương tôi nên để Huy biết được tất cả, để cậu ta giúp tôi đòi lại công bằng cho chính mình.

Quản đốc hỏi Huy thêm một vài điều nữa, sau rồi hai mươi phút trôi đi, ông ta cũng quyết định cách giải quyết nội bộ. Đám người kia xin lỗi tôi vì lý do “ hiểu lầm”, còn lão quản lý Trần thì nhận tội “ yêu tôi đơn phương mù quáng”, lại thêm người có chút rượu nên không tỉnh táo làm ra cái chuyện tày đình suy đồi đạo đức. Đợi xong xuôi tất cả cũng giải tán về phòng tiếp tục làm việc.

Tôi đi cùng với Huy ở trên hành lang nhỏ, hai tay ôm lấy ngực khẽ run lên vì lạnh. Bất chợt cậu ta khoác cho tôi một chiếc áo gió mỏng của mình, sau đó nói.

- Chị khoác vào đi, trời lạnh mà cứ phong phanh thế, ốm ra lại khổ.

Tôi luống cuống trả lại áo cho cậu ấy, mất vài giây sau mới có thể lên tiếng.

- Đình Huy, cảm ơn cậu đã giúp tôi... tôi..

Người thanh niên đó mỉm cười, cậu ta vắt áo vào khuỷu tay, gãi gãi đầu.

- Không có gì, tôi thấy mọi người ức hiếp chị quá đáng quá nên không thể làm ngơ được. Có điều chị gần ba mươi rồi mà vẫn chịu nhịn nhục để cho một đứa trẻ ranh bắt nạt hay sao, chị không mạnh mẽ lên được à. Môi trường làm việc của chúng ta là tìm khách hàng, tất cả mọi người đều phải cạnh tranh nhau, để hở ra một cái là mất ngay lập tức, lúc ấy người thiệt cũng chỉ có một mình bản thân chúng ta.

Tôi không nói với Huy việc mình trước đó làm gì, nên làm bộ gật đầu.

- Tôi biết rồi. Dù sao hôm nay cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi. Sau này có thể giúp cậu được việc gì, tôi nhất định sẽ không trốn tránh.

Kể từ ngày hôm đó, tôi với Huy có thể được coi là bạn bè với nhau. Mặc dù trong giờ làm việc không ai cùng ai nói chuyện, nhưng đến giờ nghỉ trưa, có khi cậu ta sẽ chạy mua cho tôi một hộp bách bích quy, hoặc một chai nước ngọt. Ban đầu, tôi còn phóng khoáng nhận lấy, nhưng mà từng ngày trôi đi lần nào cũng đều đặn như vậy, tôi không thể không thể ý. Và rồi tôi bắt đầu từ chối, nhưng Huy dường như chẳng để tâm đến điều ấy lắm, cậu ta điềm nhiên nói với tôi.

- Tôi không lấy tiền của chị đâu mà chị ngại. Chị nói chúng ta là bạn bè cơ mà, bạn bè thỉnh thoảng mua đồ cho nhau thì có làm sao đâu.

Qua những hành động của Huy, tôi bây giờ cũng đã phần nào hiểu được tâm tư của cậu ta dành cho mình, nhưng mà tôi không để tâm. Với tôi, hiện tại chỉ trung thành với việc kiếm tiền để trang trải cho cuộc sống của mình, còn mấy cái thứ tình cảm gì đó, tôi không muốn mình phải nghĩ đến nữa. Cuộc hôn nhân thất bại với Tuấn đối với tôi mà nói chính là một bóng đen, chúng khiến tôi trở nên sợ hãi với tình cảm, khiến tôi mất hết niềm tin.

- Có bạn bè nào như cậu không? Huy, từ mai cậu đừng có tùy hứng như vừa rồi nữa, tôi không muốn mình bị phiền phức đâu. Còn nữa, đây là tiền nước cậu mua cho tôi, tôi gửi lại cậu.

Tôi lục ví lấy ra một đồng 200k nhét vào tay Huy, sau đó cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Huy muốn trả lại nhưng bị tôi gạt tay, cuối cùng cậu ta tỏ ra đầy thất vọng, nói.

- Nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ làm cho chị đồng ý. Tôi sẽ làm chị phải có tình cảm với tôi.

Tôi không đáp lời Huy cũng chẳng ngẩng đầu lên. Nếu không phải cậu ấy là có ơn với tôi một lần, thì tôi có thể cam đoan chính mình không muốn cùng cậu ta tỏ ra quen biết. Người trong phòng này đối với tôi đã không vừa mắt ngay từ đầu, Huy lại còn mạnh miệng tuyên bố muốn theo đuổi tôi càng khiến họ thêm ngứa mắt tôi hơn. Tôi chẳng thể nào đoán được đến bao giờ cuộc đời tôi mới có một chút ánh sáng nữa.

Ngày này qua ngày khác, tôi cũng đã bắt đầu làm quen được với công việc tư vấn và thành công kí hợp đồng với khách hàng mua bảo hiểm. Mặc dù thành tích đã vượt qua khỏi số không, nhưng tôi vẫn bị xếp đứng bét trong tổ, cuối tháng có cuộc họp quản lý đều gọi tên trừng mắt phê bình.

Khoảng thời gian đó, tôi ăn không ngon, ngủ cũng không yên, chỉ cần chợp mắt một tí là y rằng chính mình lại nhìn thấy những thất bại của bản thân. Nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc để tìm một công việc khác, nhưng tôi tìm hoài cũng không thể tìm được việc nào như ý. Đi làm người giúp việc tiếp thì không được, mà đi làm ở những công ty khác thì lương thấp đến mức còn chẳng bằng Ngọc trả lương cho tôi. Dần dần, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình gồng người lên chống trọi.

Tháng đầu tiên thử việc, tôi thành công kí hợp đồng được với 6 khách hàng, công ty trả lương trợ cấp với hoa hồng cho tôi là 3,5 triệu. Số tiền ít ỏi tôi trả tiền nhà với sinh hoạt hết hơn 2 triệu, còn hơn triệu tôi giữ trong thẻ để đó phòng bản thân có ốm đau thì còn có cái để dùng.

Sang đến tháng thứ hai, tôi bắt đầu lên mạng học cách marketing tư vấn bán hàng của những trang mạng lậu, bản thân từ đó cũng đã bắt đầu đúc kết cho mình những kinh nghiệm. Tuy vậy tôi vẫn liên tục gặp phải những trường hợp khách hàng khó tính, khách không có hứng thú mua, họ nghe giọng tôi là liền nói một tràng xối xả những từ khó nghe, hoặc tệ hơn là chửi. Những lúc ấy, tôi thật sự chỉ muốn trốn vào một góc nào đó để khóc thật lớn để trút hết muộn phiền.

Tuần thứ 3 tháng thứ 2, tôi có thêm một vị khách thứ 5 muốn mua bảo hiểm. Vẫn như những người trước, tôi đều phải giành thời gian đi gặp mặt để cùng họ kí hợp đồng, nên buổi chiều phải bắt xe bus xuống quán cafe The Street ở đoạn đường gần trung tâm thương mại.

Đó là một vị khách nữ đã ba mươi năm tuổi tên là Nguyệt, tuy nhiên nhìn vẫn còn rất trẻ. Chị ta là người khá là hòa đồng, mặc dù ngồi với một kẻ bần hàn đi bán bảo hiểm như tôi nhưng thái độ vẫn không hề tỏ ra một chút nào gọi là khinh bỉ.

Chúng tôi nói chuyện về điều khoản và những đặc quyền mà người bên mua được hưởng, sau một hồi cả hai cũng quyết định đến việc kí hợp đồng. Thế nhưng đúng lúc ấy, khách hàng của tôi lại có điện thoại. Có lẽ là có chuyện gì đó gấp gáp nên cô ta rất vội.

- Thật ngại quá, bây giờ tôi có việc gấp phải đi, không thể cùng cô kí hợp đồng được. Hay bây giờ thế này, cô đi cùng với tôi, đợi tôi giải quyết xong việc của mình rồi tôi với cô lại nói chuyện, có được không?

Tôi lưỡng lự một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Dù sao buổi chiều này tôi cũng đã nghỉ rồi, mà khách hàng cũng đồng ý mua chứ không phải là không, nếu tôi khó tính chị ta lại chuyển sang mua của người khác mất.

- Được rồi, tôi lúc nào cũng có thời gian, tôi đợi được chị.

Người phụ nữ kia gật đầu:” Vậy đi thôi.”

Nói xong, chị ta lái xe đưa tôi đến một quán bar lớn ở giữa lòng thủ đô. Vừa bước vào đến sảnh, tôi cảm thấy bộ đồ của mình so với nơi này, thật sự một miếng rẻ lau chân dành cho khách cũng không bằng.

Chị Nguyệt biết tôi là người nhà quê chưa đến đây bao giờ nên trước khi vào phòng gặp khách hàng, chị ta dẫn tôi đến quầy của một người quen, gọi cho tôi một ly nước cam vắt rồi mới trở về phòng bao gặp đối tác. Chỉ còn lại một mình, tôi chẳng dám chạy đi lăng quăng ở đâu, trước sau như một vẫn ngồi nguyên ở chỗ đó. Thậm chí tôi cũng chẳng dám đưa mắt nhìn lung tung, bởi vì dù sao quán bar cũng là nơi không dưng mà rủi ro kéo đến. Tôi vẫn nên đề phòng cho chính mình thì hơn.

Ngồi nhâm nhi hết một cốc nước cam vắt, tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc mình có một chút choáng váng. Tôi đưa tay lên đầu gõ mấy cái, thầm nghĩ trong lòng sao mình uống nước cam còn bị say, chẳng nhẽ nước cam ở đây có lên men rồi ư?

Nhìn điện thoại đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn không thấy Nguyệt, tôi cố bám víu vào thành ghế, đôi mắt dần trở nên lờ mờ nhìn mọi thứ không rõ. Ánh đèn nhập nhằng, những tiếng nhạc ồn ào, tôi không phân biệt được hướng đi nào nên cứ bước đại theo bức tường mà mình mò mẫm sờ thấy.

Cuối cùng, tôi va phải vào lồng ngực rộng lớn săn chắc của một người đàn ông ở trước một căn phòng. Trên người của người đàn ông đó có mùi hương hoa trà thơm thoang thoảng rất là dễ chịu.