Kiếp Sau Chúng Ta Sẽ Lại Là Phu Thê!!!

Chương 6: Ngoại truyện 1 +




Nước mắt đàn ông đâu dễ rơi?

Chỉ khi quá đau đớn, quá tuyệt vọng nó mới lăn dài lăn dài....

Nhưng khi không còn nước mắt để khóc nữa thì đó mới chính là đỉnh điểm của nỗi đau...

Từ ngày đọc được bức thư ấy, hắn như một cái xác không hồn, chả thiết gì cả....

... bỏ bê công việc, hắn đắm chìm trong men rượu, trong những bữa tiệc thâu đêm....

Sự nghiệp tuột dốc không phanh....

... nợ nần...

... phá sản...

.... nữ quản lí của hắn tên Mộc Kỳ, một cô gái sắc sảo xinh đẹp, gia đình giàu có, hơn hắn 2 tuổi... chịu làm quản lí cho hắn, bởi cô ta yêu hắn, mê giọng hát của hắn....

Chứng kiến cảnh hắn tự đày đọa bản thân....Mộc Kỳ đau lòng lắm....

Sau nhiều đêm dằn vặt suy nghĩ....

....cuối cùng Mộc Kỳ tìm hắn, buộc hắn phải tỉnh táo lại rồi thú nhận với hắn một sự thật....

.... về việc lợi dụng khi hắn không để ý, đã lấy điện thoại của hắn để nhắn cho cô một tin nhắn với nội dung là hắn đã yêu người khác..........

Biết được sự thật, hắn vừa đau, vừa hận lại vừa vui...

Đau bởi nghĩ đến nội dung bức thư cô để lại, đau bởi nghĩ đến sự tổn thương mà cô đã phải chịu...

Hận hành động của Mộc Kỳ....

Vui vì hắn biết trong lòng cô cũng có hắn, cũng yêu hắn....

.....

Hắn bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện....

.... và rồi hắn nhớ ra cô đã từng nói, nếu có cơ hội cô sẽ đến tỉnh S, một nơi phong cảnh hữu tình.... cô mê mệt cảnh sắc, con người nơi ấy...

Như một người khát nước giữa sa mạc..may mắn tìm ra nguồn nước ngọt ngào...

Ngay trong đêm hôm đó hắn đặt vé máy bay tới tỉnh S....

....

Đặt chân tới tỉnh S này đã hơn 5 năm rồi....

... hắn vẫn chưa tìm được cô....

... hắn mở một cửa hàng bán hoa ở nơi đây...

.... cửa hàng hoa của hắn chỉ bán duy nhất một loại hoa,hoa bất tử màu xanh lam....

...loại hoa mà cô vốn rất yêu quý...

.... cô nói loại hoa bất tử tượng trưng cho tình yêu chung thủy, bất diệt... còn màu xanh lam là màu mà cô thích nhất....

.... hắn đã dùng gần 2 năm để lai tạo ra loại hoa này... chỉ vì muốn thêm một cơ hội có thể tìm thấy cô....

... việc làm ăn của cửa hàng rất tốt....

.....

Một buổi chiều nọ, hắn đang cặm cụi bó hoa....

.... bỗng một giọng nói mà bao năm nay trong cả giấc mơ hắn cũng mong được nghe thấy dù chỉ một lần....

- Ông chủ! Cho tôi một bó hoa bất tử...

Hắn như hóa đá....

.... từ từ quay lưng lại....

Bó hoa trên tay hắn rơi xuống nền nhà....

- Anh...?

- Em...

Im lặng...... im lặng...

Cô lên tiếng trước:

- Anh... anh đến đây từ bao giờ?

Hắn vẫn chưa kịp định thần....

- Em.. em còn có việc, em đi trước đây....

Nói rồi cô quay người định bước đi....

Hắn từ phía sau lao đến ôm chặt lấy cô...

- Em đừng đi, cho anh cơ hội giải thích mọi chuyện,được không?

- Giải thích chuyện gì? Chúng ta có gì hiểu lầm sao?

Nước mắt cô trực trào ra khỏi khóe mắt....

- Tin nhắn ấy không phải do anh gửi...mà là...."...."

Anh giải thích mọi chuyện cho cô nghe....

.....

Nghe xong, cô đã khóc, cô khóc vì hạnh phúc...

.... 5 năm rồi, cô cắn răng, nuốt nước mắt vào tim....

...Hắn ôm cô vào lòng, vỗ về cô...

.....

Họ ngồi bên nhau trong một góc tiệm hoa, cô dựa vào bờ vai vững chắc của hắn.... cô kể cho hắn nghe những chuyện mà cô đã trải qua trong quãng thời gian xa cách...

Cô hiện làm giáo viên mỹ thuật kiêm ngữ văn trong một trại trẻ mồ côi...cô muốn mang kiến thức,mang tình yêu của mình để bù đắp cho những đứa trẻ sớm thiếu thốn tình cảm gia đình....

Cuộc sống bình dị vậy thôi, nhưng rất thoải mái...

Hắn cũng kể cô nghe về chuyện của hắn....

......

Sau cơn giông bão....

.... trời quang mây tạnh....

....tình yêu của hai người trải qua bao thử thách cuối cùng đã có một cái kết viên mãn bằng một đám cưới lãng mạn, ngập tràn trong sắc xanh lam nhẹ nhàng của hoa bất tử...

.....

Hơn 1 năm sau:

- A...a... anh ơi em hình như sắp sinh rồi....em đau quá... nhanh đưa đưa em vào viện....

- Đây.... đây rồi....để anh bế em lên xe.....

......

- Oe oe.....!!

-Oe oe...!!

-Chúc mừng anh lên chức ba nhé! Một trai, một gái, mẹ tròn con vuông...

......

Bên ngoài khung cửa, trời hửng nắng, gió thổi nhè nhẹ....

... trải qua bao sóng gió cuối cùng họ đã được ở bên nhau bình yên, hạnh phúc, đủ đầy...

The end....