Kiếp Trạng Nguyên

Chương 5




Edit: Yuuki Titan

“A!”

Tiểu Trúc Tử kêu đau một tiếng, hai tay nắm chặt mép bàn, cái mông vì tác động của Đường Tự mà nâng lên,Tiểu Trúc Tử chỉ mong cơn đau sẽ nhanh chóng đi qua, vì thế dùng mũi chân chống đỡ cơ thể trên mặt đất.

Cố không ngượng ngùng, chỉ lo lắng cho chính mình có tình cảm, làm tình với một thái giám sớm đã mất đi tính khí nam nhân, nhưng không nghĩ tới chính mình bên trong lại có cảm giác.

Tiểu Trúc Tử hiện tại vô cùng thống khổ, đồng thời trong thân thể lại có một loại cảm giác khác thường.

Không nên nhìn Đường Tự là người học văn, nhưng dù sao cũng là nam nhân, tất nhiên khí lực sẽ không thua một nam nhân khác.

Tiểu Trúc Tử có thể cảm giác được vật nóng bỏng kia của Đường Tự trong cơ thể chính mình liền tưởng như con cá chạch đang bơi trong động, hậu đình chậm rãi mất đi khí lực chống cự, từ ban đầu co rút lại, giống như muốn đem Đường Tự nuốt vào,  khiến Tiểu Trúc Tử bắt đầu hoài nghi, chính mình là dâm đãng, bởi vì chính mình thiếu đi cái kia của nam nhân, khiến thân thể chính mình đối với thứ kia vô cùng cầu khát.

Mặc kệ là gì, Tiểu Trúc Tử càng nghĩ càng cảm giác chính mình thật đáng giận, nằm trên bàn mà lặng lẽ rơi lệ. Lời nói xin tha thứ cũng không nói một câu nào.

Cầu xin tha thứ được sao? Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, cầu xin tha thứ chỉ là khiến chính mình có vẻ đáng thương, khiến chủ tử cười cười mà thôi, làm nô tài chỉ có thể nhẫn ( nhịn) mới có thể giữ lại mạng sống.

Tiểu Trúc Tử chỉ còn lại ân a rên rỉ, Đường Tự cảm thấy được điểm này.

“Xấu nô tài, như thế nào cầu xin tha thứ mà cũng không nói một câu? Có phải hay không bắt đầu muốn.”

Đường Tự dựa bên tai Tiểu Trúc Tử trêu đùa.

“Cầu xin tha thứ hữu dụng sao?”

Nếu cầu xin tha thứ hữu dụng thì tối hôm qua hắn đã tha chính mình không phải sao?

“Ta thích nghe.”

Đường Tự đem tính khí vào trong hậu đình Tiểu Trúc Tử , hai tay bắt được mép bàn  , Tiểu Trúc Tử cố gắng dùng chân, nhưng bàn này căn bản không ở trên mặt đất,Tiểu Trúc Tử cố gắng như thế nào cũng không thể chạm đến mặt đất.

Lần này Tiểu Trúc Tử là thật sự sợ, chỉ cần ngã xuống thì đầu mình cũng xuống luôn ( ý chỉ chém đầu á) .

“Chủ tử không cần a!”

Tiểu Trúc Tử bất mãn kêu to.

“Không cần? Ngươi không cần cái gì? Không cần này là không cần lật bàn?”( người edit cũng không hiểu sao lúc này lại có vụ lật bàn này nọ a)

Đường Tự cố ý đem tính khí chính mình tính thẳng tiến vào bên trong thêm vài phần, sau đó đem bàn nâng lên một chút.

“Chủ tử, không cần lật bàn a. Nô tài sợ, nô tài sợ a. Ô ô.”

Không biết là trong thân thể mình bị hung khí tàn sát bừa bãi, vẫn là sợ ngã sấp xuống, làm Tiểu Trúc Tử khóc lên.

Đường Tự ôm eo Tiểu Trúc Tử rồi đem thể thân thể Tiểu Trúc Tử đứng lên. Nhanh chóng ôm chặt eo Tiểu Trúc Tử, hạ thể run run vài cái rồi đem chính tinh hoa bắn vào trong cơ thể Tiểu Trúc Tử, đồng thời đem khuôn mặt Tiểu Trúc Tử lại gần. Dùng ngón cái của mình lau khô nước mắt trên mặt Tiểu Trúc Tử.

“Như vậy liền khóc,  ta sẽ không khinh ngươi, đừng khóc, đã nói ngươi rồi, ngươi vốn không đẹp, lại khóc càng thêm xấu, ta biết ngươi vì sao lại gọi là Tiểu Trúc Tử, cả ngườii khô quắt, hay là ngươi thường hay khóc mà đem nước trong cơ thể mình đi ra  ?”

“Không phải đâu.”

Nhất thời bị oan uổng, Tiểu Trúc Tử lập tức bác bỏ, nhất thời quên khóc.

“Ha ha, nói giỡn, không khóc, đi lau tẩy một chút rồi lát nữa cùng ta đi ra ngoài.”