Kiêu Ngạo Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 23: Mục tiêu nhiệm vụ của vận mạt (thượng)




-Tôi, tôi... , anh...

Nhạn Tại Lâm Sao trừng to mắt, chỉ vào Sở Thiên Biến không nói thành lời.

-Các người còn muốn làm nhiệm vụ không?

Sở Thiên Biến đợi một lúc lâu, thấy mọi người vẫn còn kinh ngạc làm cho hắn có chút thiếu kiên nhẫn. Hắn đại khái hiểu được đám người Vạn Mạt vì sao lại kinh ngạc như thế, bởi vì chính mình chỉ trong một ngày đã giảm thời giam đọc chú ngữ xuống 0,5 giây nên mới làm cho bọn họ kinh ngạc.

Có điều Sở Thiên Biến lại không có cảm giác gì, cũng không có bao nhiêu vui sướng, hắn có thể làm được điểm này hoàn toàn là dựa vào trí nhớ và cảm giác tiết tấu mới có thể cưỡng chế giảm thời gian dọc chú ngữ xuống.

Trong lòng hắn, chuyện này cũng không phải là chuyện dáng khoe khoang, có thể đem thời gian đọc chú ngữ giảm xuống dưới mốc thời gian đã ghi trong đoạn thuyết minh kỹ năng thì mới là chuyện đáng vui mừng.

Đáng tiếc, từ sau trận đấu với Phi Vũ Thiên Mang, hắn không thể tìm được cảm giác lúc đó, vì vậy không thể đem thời gian đọc chú ngữ giảm xuống dưới 2.5 giây.

Cộng thêm việc Sở Thiên Biến cho rằng giảm thời gian đọc chú ngữ xuống giống với thuyết minh làm chuyện mọi người đều làm được, hắn nhiều nhất chỉ được xem là người chơi bình thường mà thôi, phải giống như Phi Vũ Thiên Mang, vừa mới vào trò chơi là đã tìm được nhược điểm công kích của quái vật, đây mới là cao thủ thật sự.

-Những người này đều giật mình như vậy, xem ra quả thật là người chơi bình thường, cũng không phải là cao thủ có thế lực riêng.

Sở Thiên Biến âm thầm đưa ra phán đoán, sự nghi ngờ với đám người Vận Mạt cũng giảm đi không ít.

-Đúng vậy! Đây là trụ cột của Pháp hệ.

Vận Mạt lặng lẽ nháy mắt ra dấu với 2 người bạn rồi cười phụ họa, khi phát hiên mình nói lời này mặt cô cũng nhịn không được đỏ lên

-Mạt tỷ, người này chỉ trong 2 ngày đã giảm thời gian đọc chú ngữ xuống chỉ còn 2.5 giây, hắn đến giúp chúng ta phải chăng là có mục đích khác...

Nhạn Tại Lâm Sao cố gắng khôi phục bình tĩnh, cô âm thầm mật ngữ với Vận Mạt, khi nói giọng cô còn có chút run rẫy.

-Nếu như có ý đồ riêng hắn sẽ không thể hiện thực lực của mình ra.

Vận Mạt trừng người bạn của mình một cái, nói:
-Ngẫm lại thái độ vừa rồi của em đi...

Lúc này Nhạn Tại Lâm Sao mới nhớ tới vừa rồi mình dường như là rất xem thường Sở Thiên Biến, hơn nữa dọc theo đường đi thái độ của cô cũng không thân mật gì, vì vậy cô có chút lo lắng nói:
-Mạt tỷ, chị cũng biết tính tình của em mà, em nào biết...

Lặng lẽ đánh giá Sở Thiên Biến, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, Nhạn Tại Lâm Sao tiếp tục lặng lẽ mật ngữ với Vận Mạt, cô không tình nguyện nói:
-Mạt tỷ, em có cần đi xin lỗi hay không?

-Coi như không có chuyện gì xảy ra là được.

Vận Mạt nói xong, nhìn Sở Thiên Biến cười nói:
-Thật có lỗi, Thiên Hồi tiên sinh, Hương Thảo huynh. Vừa rồi có người bạn đã ngừng chơi từ lâu nay đã vào Dạ Tước, lại còn liên lạc nên nói chuyện hơi lâu.

Hương Thảo Thiên Không nghe vậy, cũng không chờ Sở Thiên Biến trả lời mà đã giành trước:
-Không có việc gì, không có việc gì. Chuyện này rất bình thường, Dạ Tước là một Game Online của thế kỷ, nó hấp dẫn rất nhiều người tham gia, ngay cả những người đã rửa tay gác kiếm từ lâu cũng một lần nữa tham gia Dạ Tước.

Nói xong, ánh mắt bốn người liếc nhìn Sở Thiên Biến một cái, sự khẳng định trong mắt lại càng đậm hơn.

Sở Thiên Biến cũng gật đầu, nói:
-Vậy nhanh chóng dẫn quái đi, ước chừng còn khoảng 3 tốp Thủ Vệ Tà Thú Nhân, đánh xong vừa lúc đám quái sẽ đổi mới.

Đám người Vận Mạt và Hương Thảo Thiên Không đều rùng mình, tự nhủ tên này khẳng định là cao thủ đã mai danh ẩn tích, nếu không không thể ngay cả tốc đội đổi mới của quái vật cũng nắm chắc như vậy.

Hương Thảo Thiên Không tiến lên vỗ bả vai Sở Thiên Biến một cái rồi cười nói:
-Thiên Hồi lão đệ, cần phải gia ta phát ra nha! Tiểu tử cậu vừa rồi có ý phát ra chậm vài giây chính là muốn nhìn tôi bị quái chà đạp thêm vài cái có phải không? Tật xấu này không thể giữ, phải sửa, phải sửa lại.

Giọng nói mang theo sự thân thuộc của Hương Thảo Thiên Không làm cho ánh mắt của 3 người Vận Mạt khi nhìn hắn cũng có chút thay đổi.

Sở Thiên Biến tất nhiên là không biết ý nghĩ của 3 người, hắn quay đầu nhìn Di Nhiên Chi Nhận, sau đó dùng ánh mắt ra dấu, người này lúc này mới phản ứng lại, hắn vội vàng cười xin lỗi, thân hình dần dần hóa thành hư vô, hắn đã khởi động Tiềm Hành đi về phía đám Tà Thú Nhân.

Một đội người vứt bỏ tạp niệm bắt đầu đánh quái, vì vậy chiến sự rất nhanh đã giải quyết, ba nhóm Tà Thú Nhân bị 5 người tiêu diệt trong 5 phút, lúc này, đám Tà Thú Nhân đầu tiên đã đổi mới, nhưng với đám người Sở Thiên Biến mà nói chỉ cần vài phút thì đã xử lý xong bọn chúng.

Không tính biến cố trước đó, tiêu diệt 3 nhóm Tà Thú Nhân, cộng thêm thời gian Di Nhiên Chi Nhận dẫn quái luôn thì chỉ mất 7 phút, liên tục đánh 3 trận, thực lực của đoàn đội mọi người đã có nhận thức sơ bộ.

Ngoại trừ cái miệng luôn lãi nhãi ra, Hương Thảo Thiên Không quả thật là một chiến sĩ không tồi, bất luận là bước đi khi chắn quái, thời cơ sử dụng Phích Lịch Lôi Nhận, hay là khi sử dụng vũ khí để đón đỡ quái vật, Hương Thảo Thiên Không đều làm không tệ, hắn tạo cho mọi người một cảm giác trầm ổn; Di Nhiên Chi Nhận là một Đạo Tặc, hắn đã hoàn thành tốt nhiệm vụ dẫn quái, nhiệm vụ phát ra, khi đánh Tà Thú Nhân, hắn đã nhiều lần đánh trúng mi tâm Tà Thú Nhân, tạo thành nhược điểm công kích.

Về phần Nhạn Tại Lâm Sao, Vận Mạt và Sở Thiên Biến, bọn họ có thể nói là không có biểu hiện gì đáng nói, sau khi cận chiến cản quái, Pháp hệ phía sau chỉ có một nhiệm vụ đó là phát ra, chuyện này vô cùng đơn giản, Sở Thiên Biến rất thích loại công việc không cần kỹ thuật gì thế này.

Đương nhiên, trong cảm giác của Sở Thiên Biến, 4 người kia chỉ nằm trong phạm trù người chơi bình thường, từ sau khi giành Boss với Phi Vũ Thiên Mang, Sở Thiên Biến liền có một cột mốc ranh giới dành cho cao thủ và người bình thường.

Cùng tiêu chuẩn hoặc vượt qua tiêu chuẩn Phi Vũ Thiên Mang là cao thủ hàng đầu, nếu kém hơn thì Sở Thiên Biến sẽ dựa theo sác xuất để tiến hành phân loại. Tỷ như Di Nhiên Chi Nhận, hắn tổng cộng tạo thành 20% thương tổn bằng nhược điểm công kích, Sở Thiên Biến rất tự nhiên đem hắn trở thành cao thủ ngũ lưu, lục lưu.

Cái gọi là nhất lưu, nhị lưu, tam lưu thậm chí cửu lưu đều do mọi người cảm nhận. Cho nên, rất nhiều thời điểm, ngũ, lục lưu cao thủ sẽ cùng cấp với người chơi bình thường.

Tự nhiên, đây chỉ là cách phân chia cao thủ của Sở Thiên Biến, nếu ý nghĩ này của hắn bị đám người Vận Mạt biết được thì Di Nhiên Chi Nhận chỉ sợ là đang bi ai muốn chết.

Sau khi tiêu diệt đám thủ vệ trên con đường, đoàn người không nói gì mà chỉ theo sát Di Nhiên Chi Nhận từng bước tiến lên phía trước, nhìn đám người Vận Mạt ngựa quen đường cũ, không có chút lo lắng nào quái vật sẽ xuất hiện, Sở Thiên Biến lại khẳng định nơi này bọn họ đã từng thăm dò qua.

Con đường mòn xoay quanh ngọn núi, nó uống lượng kéo dài tới tận đỉnh núi, mọi người một đường chạy như điên, chỉ chốc lát đỉnh núi đã xuất hiện trước mặt mọi người, rừng cây trên đồi núi cao hơn bên dưới rất nhiều, ánh trăng không còn bị tán cây che chắn nữa nên cãnh vật xung quanh đã hiện ra rõ ràng.

Trên đỉnh núi có một cái liều tam giác, liều trại được làm bằng da một loại thú không biết tên, có thể là bởi vì trải qua nhiều năm gió núi xâm nhập nên nó nhìn rất sáng bóng.

Giờ phút này, tren liều trại sáng bóng vang liên tiếng rít gào, thỉnh thoảng có gió bay ra, bên ngoài liều trại có một đám ký hiện màu đỏ, ký hiệu kia là một loại ma lực kỳ lạ, nó khiến cho mọi người có cảm giác muốn giết chóc, hỗn loạn, phá hư, mà ký hiệu kia giống như mãi mãi trường tồn, không bao giờ phai nhạt vậy...

"Đông", "Đông" ...

Khi mọi người vừa bước ra góc đường mòn, khi tình huống trên đỉnh núi mợi người đã thấy rõ, đột nhiên trong liều trại truyền ra một loạt tiếng chấn động, một thú nhân cầm theo một cái búa lớn cao khoảng một trượng bước ra bên ngoài.

Tà Thú Nhân đầu mục: 10 cấp, loại hình: tinh anh.

Lượng HP: 3000, kỹ năng: Phích Lịch Lôi Nhận, Anh Dũng Đã Kích, Tỏa Chí Nộ Hống.

-Chờ một chút.

Đứng trên đỉnh núi, Vận Mạt đột nhiên muốn thử Hương Thảo Thiên Không, cân nhắc một chút, cô ta áy náy nói:
-Thiên Hồi tiên sinh, Hương Thảo huynh. Tôi nên nói thật với hai người...