Kiêu Ngạo

Chương 46




Cả buổi tối hôm đấy Đinh Tễ không mấy vui, xem xong bộ hài kịch mà đến Lâm Vô Ngung còn cười, cậu cũng chẳng cười mấy lần, không biết Lâm Vô Ngung có quan sát được hay không, cậu không sao cả, nhận thấy được thì nhận thấy được thôi.

Tuy rằng cậu không biết bản thân mình rốt cuộc là vì anh Tiêu kia, vì Lâm Vô Ngung phải ra ngoài mấy ngày hay là do công việc lần này là anh Tiêu giới thiệu.

Nhưng cảm xúc của cậu không tốt là không tốt, cho dù không biết nguyên nhân, cậu cũng không muốn cố gắng giả vờ.

Buổi tối hai người bọn họ ra ngoài ăn một bữa thịt nướng… đúng vậy, Lâm Vô Ngung tràn ngập tình yêu với quán thịt nướng ấy, có lẽ lần sau chỉ cần bọn họ ra ngoài ăn cơm, Lâm Vô Ngung sẽ đi thẳng tới nơi ấy.

Sau đó lúc gần mười một giờ, anh lại gọi hai phần bánh trôi nhỏ ở bên ngoài, Đinh Tễ ăn hai cái đã cảm thấy no rồi, còn lại Lâm Vô Ngung đều ăn sạch.

Đinh Tễ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng thực sự có chút nghĩ không thông, trở mình ở giường trên: “Lâm Vô Ngung này.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung đáp lời, “Cậu không cần lo lắng, tối nay cậu có thể ngủ yên ổn.”

“Tôi không nói tới chuyện này,” Đinh Tễ nói, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, con mẹ nó một ngày cậu ăn nhiều như vậy làm thế nào để giữ dáng?”

“Tôi ăn nhiều thịt lắm, nhưng không ăn nhiều đường.” Lâm Vô Ngung nói, “Đường dễ béo hơn thịt nhiều.”

“Vậy cũng không giải thích nổi,” Đinh Tễ nói, “Bình thường tôi ăn chút ít đều phải chạy bộ mới không béo, mấy tháng ôn tập không có thời gian chạy bộ, tôi béo hơn mấy cân rồi.”

“Tôi cũng béo lên mấy cân liền.” Lâm Vô Ngung nói.

“Với sức ăn của cậu đáng lẽ phải béo lên mấy chục cân cậu hiểu không!” Đinh Tễ nói.

“Tôi cũng luyện tập mà, bình thường chạy bộ, không có việc gì thì cũng sẽ vận động.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ví dụ?” Đinh Tễ hỏi.

“Ví dụ như bây giờ.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Bây giờ?” Đinh Tễ sửng sốt, nhanh chóng níu thành giường thò đầu ra nhìn xuống dưới, trong phòng ngủ không có đèn, rèm cửa cũng kéo vào, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lâm Vô Ngung, “Cậu đang làm gì thế?”

“Cậu đoán xem?” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi đoán cái mông.” Đinh Tễ mò lấy điện thoại ấn màn hình sáng lên, chiếu xuống dưới, “Đậu má?”

Lâm Vô Ngung hướng lưng lên trên, đang làm động tác chống cơ thể.

“Cậu chống nãy giờ đấy hả?” Đinh Tễ hỏi.

“Không thì sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đã nói rồi, có thời gian rảnh thì vận động chút.”

“Được rồi, cậu giỏi.” Đinh Tễ nói, người này có lẽ đã luyện tập khoảng thời gian rất dài, ban nãy vẫn luôn nói chuyện, cậu hoàn toàn không nghe ra Lâm Vô Ngung nói chuyện có gì khác thường.

Đinh Tễ lắc lư màn hình, nhìn bóng lưng căng chặt vì dùng sức, đường cong cơ bắp rõ ràng nhưng không quá cao, nhìn rất thoải mái, làm cho người ta muốn vươn tay ra chạm vào.

Đinh Tễ vốn cảm thấy cơ bắp của mình cũng không tệ, khi không dùng sức hai người nhìn cũng tương đương nhau, nhưng mà nếu dùng sức thế này… Đinh Tễ thử cũng không chống nổi.

Chống xong cậu cẩn thận giơ tay phải cầm điện thoại lên, cố gắng duy trì cân bằng, đưa điện thoại về phía sau, muốn chụp một tấm ảnh lưng mình.

Nháy mắt khi cậu ấn phím tắt chụp hình, cơ thể mất thăng bằng, trực tiếp gục xuống gối đầu.

Một tia sáng lóe qua căn phòng.

“Cậu làm gì?” Lâm Vô Ngung vẫn chống không cử động, hỏi một câu, “Chụp trộm? Cậu muốn chụp thì mở đèn, chụp đèn flash màu sắc không thật.”

“Ai chụp trộm cậu! Đồ tự luyến!” Đinh Tễ nhìn điện thoại, không chụp được gì cả, chỉ chụp được đèn trần lắc lư mơ hồ, cùng với một tấm có lẽ là tủ nhưng vì mơ hồ mà biến thành giống như một bóng người thoáng qua, nhìn  như ảnh ma.

Tuy rằng lớn như vậy rồi tổng cộng lại cậu cũng không xem quá nhiều phim kinh dị, nhưng không hề ảnh hưởng tới óc tưởng tượng sinh động của cậu lúc này, dựa vào mấy tấm ảnh cậu có thể não bổ ra 120 phút phim điện ảnh, năng lực siêu phàm được phát huy tới mức tối đa.

Đinh Tễ cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, không nghĩ ngợi nhiều lập tức nhảy từ trên giường trên xuống, đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Vô Ngung, tựa lưng vào tường.

Lâm Vô Ngung không dừng động tác chống cơ thể lại, Đinh Tễ vừa sợ nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được bớt chút thời gian liếc mắt qua nhìn thắt lưng anh, bây giờ cách càng gần, dựa vào chút ánh sáng đèn đường mỏng manh cũng có thể thấy rõ.

Ôi đường cong này không tồi, ngưỡng mộ.

Không biết chống bao lâu mới có thể luyện thành thế này… có lẽ là không chỉ chống mà được, chắc chắn còn luyện tập kiểu khác.

Lưng mình sao ngứa ngứa! Là gì nhỉ?

Eo cũng ngứa! Có thứ gì đó bò qua! Trên đùi!

“A a a a a a có phải là sâu không a a a – Đệt!” Đinh Tễ liên tục vỗ lên chân mình.

Lâm Vô Ngung cuối cùng cũng dừng động tác chống, bò về phía trước, vươn tay đập lên công tắc đèn, trong phòng sáng lên.

Dấu ấn mà Đinh Tễ tự đập lên đùi mình lập tức hiện ra dưới ngọn đèn.

“Là muỗi hả,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Không thì là tóc.”

“Không biết,” Đinh Tễ xoa xoa đùi, “Tôi vừa nghĩ quá nhiều, mấy cảnh xuất hiện, lúc này tôi như rơi vào trong hang quỷ.”

“Vậy cậu sợ thành thế này, lúc trước khi xem phim cậu nên nói với tôi,” Lâm Vô Ngung nằm lại lên gối đầu, “Cảm giác với lá gan của cậu xem phim bí ẩn thôi cũng sẽ sợ?”

“Vẫn ổn,” Đinh Tễ nói, “Mở đèn tôi đỡ hơn nhiều.”

“Sợ tối?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Cũng không phải sợ tối.” Đinh Tễ suy nghĩ, “Là sợ trống rỗng.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung rất hứng thú gối đầu lên cánh tay quay đầu qua nhìn cậu.

Đinh Tễ do dự một lát, dụi dụi mũi: “Khi tôi còn bé, có lẽ là tầm năm lớp hai, có một lần buổi tối tôi tới trường chơi cùng bạn học, bị bọn họ… nhốt trong hội trường, chính là ở trên sân khấu, rèm bị kéo lại, không có đèn, cũng không nhìn thấy gì, tôi chỉ đứng đó cũng không dám đi dâu, sợ đụng vào đồ, cũng sợ ngã xuống sân khấu, vươn tay ra không chạm vào thứ gì.”

Lâm Vô Ngung cau mày.

“Tôi đứng ở đó suốt hơn một tiếng đồng hồ cho tới khi ông nội tôi tới tìm,” Đinh Tễ thở dài, “Từ đó trở đi tôi liền sợ cảm giác này, nhưng mà sau này tôi phân tích, có lẽ nguyên nhân cũng không chỉ vì chuyện ấy…”

“Vẫn là do không có cảm giác an toàn phải không.” Lâm Vô Ngung nói, “Đổi thành một đứa trẻ khác ngồi xổm xuống mò mẫm dưới đất là có thể đi tới bên cạnh màn sân khấu rồi, kéo ra là có thể nhảy xuống.”

“Đúng, tôi không dám.” Đinh Tễ gật đầu.

“Cậu sợ làm sai.” Lâm Vô Ngung nói, “Di chứng của thần đồng nhỏ mẫn cảm quá mức.”

“Ừ.” Đinh Tễ nhìn anh cười.

“Sao lại có người bắt nạt cậu?” Lâm Vô Ngung có chút khó hiểu, “Cậu…. đáng yêu thế này, khi còn nhỏ có lẽ không xấu, nếu không cũng sẽ không chê cười khi còn nhỏ tôi xấu.”

“Hồi nhỏ cậu không xấu, chỉ khó nhìn thôi, gầy gò vàng vọt còn quê mùa.” Đinh Tễ nói.

“… Cái này có khác nào xấu đâu.” Lâm Vô Ngung có chút bất đắc dĩ.

“Tôi đáng yêu thế này, đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều bắt nạt tôi,” Đinh Tễ nói, “Nhưng rất nhiều lúc, nếu như cậu luôn được quy vào loại tốt nhất, qua thời gian dài, những người luôn bị quy vào loại kém hơn sẽ ghét cậu, loại ở giữa sẽ không dám giúp cậu.”

“Cậu giải quyết thế nào?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, Đinh Tễ không giống như đứa trẻ bị bắt nạt nhiều năm.

“Xem tướng tay!” Đinh Tễ vỗ tay, “Nào, anh, em xem tướng tay cho anh, trong năm lần có thể trúng ba lần, vấn đề có thể hoàn toàn giải quyết rồi.”

“Lúc đó có thể nói nhiều như vậy sao?” Lâm Vô Ngung lật tay ngẩng đầu nhìn cậu, “Giỏi thế à?”

“Mong muốn cầu sinh mạnh mẽ đã làm bộc phát tài hoa siêu nhân ở phương diện lừa gạt người khác.” Đinh Tễ nghiêm túc trả lời.

Lâm Vô Ngung bật cười tới sặc, vừa cười vừa ho một lúc lâu mới dừng lại được.

Nghĩ ngợi lại cảm thấy nhóc Đinh Tễ quả thực khó khăn, bằng sự hiếu thuận của cậu với ông bà nội, có lẽ cậu không muốn nói với ông bà chuyện này, sợ ông bà lo lắng.

Lâm Vô Ngung vươn tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Đinh Tễ, tỏ vẻ an ủi.

Tay Đinh Tễ khẽ run lên, động tác nhỏ muốn rút nhưng lại không rút tay ra này làm Lâm Vô Ngung chợt tỉnh táo lại, khống chế động tác của mình, không thu tay về ngay.

Bình tĩnh và chững chạc giống như bàn tay của một người lớn, lại khẽ vỗ về lên tay Đinh Tễ mấy cái: “Bây giờ lớn rồi, tình cảnh gì đều không có vấn đề.”

“Ừ.” Đinh Tễ cười.

Nếu như trước đây, khi Đinh Tễ trèo lên giường trên, có lẽ Lâm Vô Ngung sẽ nói hay là cậu chen chúc ngủ cùng tôi một lát, đỡ phải bị dọa rồi không ngủ được.

Nhưng hôm nay anh không dám mở miệng, Đinh Tễ lên giường trên nằm xong rồi, anh chỉ hỏi một câu: “Có cần mở đèn hay không?”

“Không sao.” Đinh Tễ nói, “Tắt đèn đi, chuyện đã qua rồi.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung vươn tay tắt đèn.

Bóng tối lại phủ kín căn phòng, giống như nháy mắt che lấp tất cả âm thanh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Lâm Vô Ngung không biết đêm nay Đinh Tễ có bị dọa không ngủ được hay không, cũng không bao lâu anh đã ngủ mất rồi, buổi sáng thức dậy nhìn Đinh Tễ ngủ vô cùng ngon.

Anh rửa mặt xong không gọi Đinh Tễ dậy, hôm nay không có việc gì, cũng không có kế hoạch ra ngoài… anh muốn Đinh Tễ qua đây trước, nhưng lại bỏ Đinh Tễ lại căn phòng thuê một mình, đi một chuyến tới mấy ngày, cảm giác vô cùng có lỗi với Đinh Tễ.

Anh ngồi xổm trước mấy cục pin, rối rắm thời gian rất lâu.

Cuối cùng anh cắn răng gọi điện cho Lão Tiêu, đồng ý chuyện ngày mai đi quay.

Nếu như dù chỉ có một cách giải quyết cảm giác kỳ quái giữa anh và Đinh Tễ, anh sẽ không muốn đi, nhưng anh căn bản chưa từng trải qua loại chuyện thế này, anh thực sự không nghĩ ra phương thức giải quyết nào khác.

Cũng may là anh với Đinh Tễ cùng trường.

Cũng may là anh với Đinh Tễ cùng chuyên ngành.

…..Cũng may.

Lâm Vô Ngung gọi đồ ăn sáng bên ngoài, phải chín giờ mới mang tới nơi, có lẽ có thể kịp lúc Đinh Tễ dậy.

Tuy rằng anh rất đói, nhưng cũng không ra ngoài ăn trước, mở laptop ra, ngồi ở bên cửa sổ bắt đầu xem mấy bài có liên quan tới thiết kế của máy bay không người lái.

Phương thức chuyên tâm dùng não này có thể khiến cho anh bình tĩnh vững lòng hơn.

Khi đồ ăn được giao đến, anh tới phòng ngủ nhìn qua, Đinh Tễ vẫn đang ngủ, tư thế giống như lúc cậu thức dậy, không thay đổi.

Ngủ tới mức mặt đỏ bừng rồi còn chưa tỉnh.

Lâm Vô Ngung nhìn trên điều hòa hiển thị 23 độ, một góc chăn còn vắt trên bụng Đinh Tễ, lẽ ra cũng không thể nóng như vậy….

Anh nhíu mày, đứng ở dưới giường, vươn tay chạm vào trán Đinh Tễ: “Đinh Tễ?”

Đầu Đinh Tễ rất nóng.

Lâm Vô Ngung bị dọa nhảy dựng, vội vàng kéo chăn phủ ra, sờ lên cánh tay cậu, phát hiện toàn thân cậu đều nóng.

“Đinh Tễ, dậy đi!” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ mặt cậu, “Cậu sốt rồi, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”

“Hả?” Đinh Tễ mơ màng đáp một tiếng, đôi mắt hé ra một khe hở.

“Cậu sốt rồi.” Lâm Vô Ngung nắm tay cậu, “Dậy được không?”

“Đừng ồn tới tôi.” Đinh Tễ nhắm mắt lại.

“Đo nhiệt độ trước đã.” Lâm Vô Ngung nhảy xuống giường.

Lục lọi tất cả ngăn kéo và ngăn tủ, anh xác định có lẽ chủ phòng sẽ không ân cần tới mức chuẩn bị nhiệt kế cho khách thuê.

Anh do dự một lát, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Trạm.

“Vô Ngung?” Lâm Trạm nhận điện thoại.

“Anh có ở nhà không?” Lâm Vô Ngung nói, “Nhà anh có nhiệt kế không?”

“Có, nhưng mà anh không ở nhà,” Lâm Trạm nói, “Em sốt hả?”

“Không phải em,” Lâm Vô Ngung nhìn vào phòng ngủ, “Là Đinh Tễ… em đi hiệu thuốc mua một cái vậy.”

“Hiệu thuốc cách một con đường, em tới nhà anh lấy đi,” Lâm Trạm nói, “Dùng mật mã là có thể mở.”

“…. Có tiện không?” Lâm Vô Ngung hỏi như vậy nhưng khi mở miệng đã xoay người đi qua đó rồi.

“Tiện.” Lâm Trạm cười.

“Mật mã là bao nhiêu?” Lâm Vô Ngung ra khỏi cửa.

“Sinh nhật của em,” Lâm Trạm nói xong do dự một chút lại bổ sung một câu, “Tương đối dễ nhớ, dùng sinh nhật của anh dễ bị đoán ra.”

“Ừ, vậy em qua đó.” Lâm Vô Ngung đi vào trong thang máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh nhìn chằm chằm vào số tầng ngây ngốc.

Có cảm giác không nói nên lời.

Trong những ngày tháng anh cảm thấy bản thân mình là người dư thừa, Lâm Trạm vẫn nhớ sinh nhật của anh.

Nhưng anh lại không nhớ sinh nhật của Lâm Trạm.

Có lẽ là do cố gắng quên đi.

Nhà của Lâm Trạm quả thực khiến cho Lâm Vô Ngung có chút ngạc nhiên, nhà có hai phòng ngủ, số lượng đồ dùng trong nhà cũng gần bằng số đồ dùng trong căn phòng anh thuê.

Căn nhà này là Lâm Trạm mua lại, đã sửa sang qua, tỉ mỉ có thể nhìn ra đã tốn không ít tâm tư, chất lượng cũng rất cao, đơn giản sạch sẽ, đơn giản sạch sẽ tới mức dường như sau khi chỉnh trang lại căn phòng này xong thì chưa từng có ai ở.

Theo lời Lâm Trạm nói, Lâm Vô Ngung tìm được hộp thuốc ở trên giá trong phòng ngủ.

So với căn phòng thì hộp thuốc phức tạp hơn nhiều.

Chỉ có nhiệt kế không thôi cũng đã ba loại, còn có rất nhiều thuốc, nhưng không phải thuốc chuẩn bị sẵn mà là thuốc Lâm Trạm vẫn thường uống, anh nhìn không hiểu, mẹ anh mong sau này anh có thể chăm sóc Lâm Trạm, xem ra là có căn cứ.

Anh lấy chiếc nhiệt kế thủy ngân đơn giản nhất kia, để hộp thuốc lại, sau đó chạy về.

Khi quay lại căn phòng thuê, anh phát hiện Đinh Tễ đã dậy rồi, đang ngồi bên cạnh giường ăn đồ ăn sáng.

“Đậu má, cậu đi đâu vậy?” Đinh Tễ vừa nhìn thấy anh đã hét lên, giọng nói còn rất vang, “Gọi điện thoại cậu cũng không nhận?”

“… Tôi không nghe thấy.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra nhìn, có hai cuộc gọi nhỡ từ Đinh Tễ.

Hôm qua anh đã chuyển điện thoại sang chế độ rung, để vào trong túi hoàn toàn không cảm giác được.

“Cậu đi đâu đấy?” Đinh Tễ hỏi, “Không ăn sáng đã chạy mất rồi.”

“Qua chỗ Lâm Trạm lấy nhiệt kế.” Lâm Vô Ngung đặt nhiệt kế lên trên bàn, đưa tay đặt lên trên trán Đinh Tễ, vẫn còn nóng, anh nhíu mày, “Cậu sốt rồi, không thoải mái thì đi nằm, dậy làm gì?”

“Đói rồi, dậy ăn đồ ăn sáng.” Đinh Tễ nói, “Không sao, tôi thường hay bị sốt, khi còn nhỏ cũng thường sốt, bà tôi nói bị sốt không sao, thiêu cháy những thứ không tốt trong cơ thể.”

“Ăn xong tới bệnh viện.” Lâm Vô Ngung túm cánh tay cậu nét nhiệt kế vào, “Đo nhiệt độ trước đã.”

Đinh Tễ lại thở dài một hơi, buông đũa xuống, lấy nhiệt kế ra.

“Cậu có thể nghe lời không!” Lâm Vô Ngung cau mày.

“Anh Vô Ngung, anh chưa từng bị sốt sao.” Đinh Tễ cầm nhiệt kế nhìn, sau đó vẩy vẩy vài cái, “Hay là chưa bao giờ chăm sóc người bị sốt?”

Lâm Vô Ngung sửng sốt: “Đều chưa từng.”

“Cái này, phải vẩy, vẩy vẩy vẩy,” Đinh Tễ vừa vẩy vừa nói, “Vẩy xong mới dùng, phải vẩy thủy ngân về chỗ trước đã.”

“Ờ.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Lần trước Lâm Trạm sốt rất cao,” Đinh Tễ kẹp nhiệt kế vào, “Tôi vừa xem nhiệt kế, qua 39 độ rồi.”

“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung dựa vào bàn.

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, tiếp tục ăn đồ ăn, “Tôi nói với cậu, tôi không đi bệnh viện, lát nữa cậu bọc cho tôi chút đá là được, bây giờ tôi không có chỗ nào khác không thoải mái cả, có lẽ là tối hôm qua trời lạnh, hạ nhiệt độ vật lý trước, không hạ được thì tới bệnh viện.”

Lâm Vô Ngung ngồi xuống đối diện bàn, Đinh Tễ vùi đầu ăn, nhìn thấy anh chỉ nhìn đồ ở trước mặt, không động đũa.

Không ngờ Lâm Vô Ngung cũng có lúc không ăn nổi đồ ăn.

Đinh Tễ cúi đầu ăn, không dám mở miệng hỏi tại sao anh không ăn.

Cậu chỉ có thể cố gắng ăn nhiều hơn mấy miếng, bà nội nói bị ốm phải ăn nhiều, để cho cơ thể có thứ tiêu hao, cũng có thể khiến cho Lâm Vô Ngung đừng lo lắng như vậy.

Mấy phút sau, Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, cúi đầu ấn mấy miếng.

Đinh Tễ đột nhiên phản ứng lại, vội vàng vỗ lên bàn mấy cái: “Này, này, này, này!”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Làm gì đấy?” Đinh Tễ chỉ điện thoại của anh.

“Tôi gọi điện thoại nói với Lão Tiêu một tiếng.” Lâm Vô Ngung nói, “Ngày mai tôi không đi quay nữa.”

“Cậu có bệnh hả?” Đinh Tễ nói.

“Lẽ nào không phải bây giờ cậu có bệnh sao?” Lâm Vô Ngung nói.

“Bình thường tới trưa chiều là tôi có thể hạ sốt rồi,” Đinh Tễ nói, “Cậu còn muốn trù tôi sốt thêm mấy ngày nữa hả? Còn nữa, tôi cũng không phải là con gái, sốt thôi còn cần cậu bỏ kiếm tiền ở nhà chăm sóc sao?”

“Không sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng không phải gì quan trọng….”

“Ngày hôm qua còn nói tiền rất nhiều, còn có thể quen được cao thủ ở bên này, sau này còn giao lưu.” Đinh Tễ nói, “Bây giờ lại thành không quan trọng nữa rồi?”

Lâm Vô Ngung bật cười, nhìn cậu không nói gì.

“Bảo đảm không sai một chữ.” Đinh Tễ nói, “Nguyên câu cậu nói.”

Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi: “Tôi….”

“Thật sự không cần phải quan tâm tôi,” Đinh Tễ xua tay, “Từ nhỏ tôi đã được nuôi thả, rất tùy ý.”

Lâm Vô Ngung im lặng một lát: “Được rồi, lát nữa xem bao nhiêu độ trước đã.”

“Chuẩn bị đá trước đi,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Một khay đá đều bị cậu đổ vào quần tôi rồi.”

“Vẫn còn hai khay.” Lâm Vô Ngung bật cười.

Đinh Tễ sốt 38 độ 2, theo suy nghĩ của Lâm Vô Ngung là nên đi bệnh viện, nhưng Đinh Tễ không làm, đội một bọc đá rúc vào sô pha.

“Thực sự có thể hạ sốt sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Có thể.” Đinh Tễ nói, “Cậu không cần phải lo lắng như vậy, tôi còn có thể sốt chết được chắc?

Lâm Vô Ngung chỉ cười không nói gì.

Đinh Tễ đột nhiên nhớ tới Lâm Trạm, nhất thời cảm thấy lời này của bản thân có phải có chỗ không thích hợp? Dù sao Lâm Vô Ngung cũng vì cứu mạng Lâm Trạm mới sinh ra cho nên có chút mẫn cảm với sinh bệnh.

Do dự một lát, Đinh Tễ quyết định hòa hoãn bầu không khí, cậu dùng đầu ngón chân chọc chọc chân Lâm Vô Ngung: “Này.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung lập tức quay qua.

“Bóp vai cho tôi đi.” Đinh Tễ nói, “Vai tôi có hơi nhức, mỗi lần sốt đều như vậy, ông nội tôi đều bóp cho tôi, bóp một lát sẽ thoải mái.”

“Được.” Lâm Vô Ngung đứng dậy, quỳ một chân xuống sô pha.

Đinh Tễ xoay người đưa lưng về phía anh, còn rất thoải mái mà gác chân lên.

“Giống y như ông già.” Lâm Vô Ngung bóp vai cậu mấy cái, “Lực này được không?”

“Mạnh hơn một chút.” Đinh Tễ cúi đầu.

Lâm Vô Ngung thêm chút sức, lại bóp mấy cái: “Được chưa?”

“Thoải mái!” Đinh Tễ gào lên.

“Gọi ông nội.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cút đi!” Đinh Tễ cười, “Cảm ơn anh Vô Ngung.”

“Đừng khách sáo.” Lâm Vô Ngung nói.